Nàng cùng Liên Ngẫu vội vã chạy về trong phủ, từ cửa sau len lén chạy vào, hoàn hảo trước lúc phụ thân trở về nàng đã kịp vào, thừa dịp người không chú ý len lén đi về Lạc Tuyết các, Tử Quyên đã lo lắng đứng ở trong viện chờ đợi, đi tới đi lui, nhìn thấy nàng một thân nam trang sắc mặt trong nháy mắt đen lại.
“Tiểu thư, đi ra ngoài vì sao không mang theo nhiều người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân, phu nhân đã sai người đến vài lần, tiểu tổ tông, sau này ra cửa nói cho nô tỳ một tiếng, cũng làm cho nô tỳ ít lo lắng.”
Nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ cùng quan tâm của Tử Quyên, trong lòng cảm thấy ấm áp, dắt tay nàng làm nũng nói: “Không có a, ta từng thấy nhiều người nữ cải trang nam nhân nên d.d.l.q.d ta cũng muốn thử thôi, Tử Quyên tỷ tỷ nhất định phải thay ta giữ bí mật này, đừng cho mẫu thân biết được không?” Nhìn nàng ra sức làm nũng, Tử Quyên trái lại cũng không còn cách nào.
“Phu nhân ở sảnh chờ tiểu thư trước, tiểu thư nên mau một chút trang điểm thay quần áo đi, chớ để đến muộn.”
Bất đắc dĩ chỉ có thể theo Tử Quyên vào phòng thay nữ trang, những lọn tóc phía dưới được buông thả, lại cho hai nha hoàn đến lấy lược chải đầu cho nàng tạo kiểu tóc đang tuổi cập kê, tóc còn thừa được buông xuống sau lưng, những lọn tóc dài tới thắt lưng d.d.l.q.d càng làm phát ra vóc người nhỏ nhắn của nàng. Nàng thay một chiếc váy thêu, mang theo đôi khuyên tai, sau đó đứng lên để Tử Quyên mang theo nha đầu xử lý tốt tất cả. Thừa dịp Tử Quyên đi ra ngoài liền nháy mắt với Liên Diệp, Liên Diệp ngầm hiểu đi xuống.
Mang theo ba tiểu nha đầu một đường cùng Tử Quyên đi vào Đào Uyển, mẫu thân sớm đã chờ ở nơi đó, thấy nàng qua đây liền vẫy tay, đích nữ có chỗ tốt chính là mấy vị di nương không muốn gặp nàng đều phải quy củ hiểu rõ gặp nàng khuôn mặt phải luôn tươi cười đón chào, không thể lộ ra nửa phần bất mãn. Nàng cũng hiểu quy củ về việc vãn bối luôn hành lễ, ngồi ở bên người mẫu thân quan sát. Vương di nương mặc trang phục kim ngânlóe sáng, cho rằng mặc như vậy sẽ cao quý nhưng trái lại thể hiện rõ tục khí, Tam di nương xuất thân nhà nghèo l.q.d nhưng cũng trang điểm trang nhã, một thân xiêm y màu xanh lá, xuất ra mấy phần hương vị, Dương Vũ Hà, tuy nhìn có vẻ tươi mát như sen, nhưng tâm địa hai lòng, Tứ di nương lại là một thân y phục màu hồng, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, Phùng Nhược Xuân xuất thân là kĩ nghệ lại có vài phần mị hoặc. Nhị di nương, Tam di nương đều có một vị nữ nhi, trái lại Tứ di nương vào cửa ba năm nửa phần động tĩnh cũng không có, thật không hiểu là ý trời hay là… Nghĩ đến chỗ này nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vẻ mặt mẫu thân nghi hoặc oán trách nói: “Tuyết nhi hôm nay có chuyện gì vui sao, hôm nay tâm tư chỉ biết chính mình, nửa phần để ý tới mẫu thân tâm cũng không có.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cười hì hì nói: “Tuyết nhi chỉ là đang suy nghĩ phụ thân ra ngoài làm việc cũng lâu, nữ nhi nhớ phụ thân mà thôi, chẳng lẽ mẫu thân là đang ghen?”
Dương thị vừa định nói một câu, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười vui vẻ của phụ thân.
“Đúng là Nhị nha đầu, nhớ tới ta. Thật xa cũng nghe được, ha ha ha, thực sự là không thể không thương nữ nhi được nha.”
Phụ thân cưng chiều nàng từ nhỏ, tuy nói phụ thân thê thiếp đông đảo, Nhị di nương Tam di nương đều do lão thái thái làm chủ nạp thiếp, cha mẹ cũng coi như thanh mai trúc mã. Mẫu thân tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng là không vui.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân.”
“Thần thiếp bái kiến lão gia.”
“Tuyết nhi a, nhanh đến đây với phụ thân, lần này ta rời kinh thành nửa tháng, nữ nhi có ngoan nghe lời của mẫu thân không, phụ thân mang về rất nhiều lễ vật cho con.” Nhìn vẻ mặt phụ thân sủng nịch, trong lòng nhịn không được trở mình một cái xem thường, nói l.q.d thầm nàng rõ ràng rất ngoan, làm sao phụ thân toàn cảm thấy nàng mỗi ngày tựa như gây rắc rối. Đại khái phụ thân nhìn biểu tình ủy khuất của nàng, sủng nịch xoa xoa đầu nàng.
“Các ngươi đều vất vả, phu nhân cũng vất vả, thân thể phu nhân có tốt không?
“Đa tạ lão gia quan tâm, thiếp thân cảm thấy khá hơn nhiều, dù sao cũng chỉ là thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt .”
“Các nàng ở phủ có tốt không, lần này hồi kinh, ta mang về một chút đặc sản địa phương, một lát nữa sai quản gia đưa đến viện các nàng, thế nào không thấy Lạc Vũ và Lạc Băng? Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?”
Phụ thân a phụ thân, người cái gì cũng tốt chỉ là lòng mềm yếu, hai nữ nhi kia thế nhưng không là kẻ dễ bị bắt nạt, ai, suy nghĩ một chút cũng là, bây giờ nàng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Bàng Lạc Băng mặc dù chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, tâm tư so với nàng lúc trước còn sâu hơn, ngẫm lại kiếp trước nàng trèo đến cái vị trí kia, nhất định là tâm cơ thâm trầm.
“Phụ thân, người đã trở về, nữ nhi sắc cho mẫu thân một chén thuốc bổ, sợ bọn hạ nhân làm không tốt, cho nên tới trễ, mong rằng phụ thân không trách nữ nhi.” Bàng Lạc Vũ chau mày bộ dáng lã chã chực khóc đúng là làm cho người ta đau lòng. Đã sắc thuốc hà tất gì phải trang điểm trang điểm xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi vì muốn làm vương gia cảm động sao, đáng tiếc lúc này trừ vẻ mặt phụ thân chẳng hay biết gì, những người khác trong lòng đều biết rõ ràng bộ dáng của nàng ta. Nàng phát hiện, nàng kiếp trước thực sự là quá đơn thuần, quả thực đơn thuần di truyền từ phụ thân mà ra.
“Làm khổ con một mảnh hiếu tâm, nhanh lên một chút ngồi xuống đi.” Mẫu thân một mảnh tự nhiên hào phóng, phụ thân cũng là mỉm cười gật đầu đối Bàng Lạc Vũ khen ngợi.
“Lạc Băng đâu, sao lại không thấy.” Vẻ mặt phụ thân nghi hoặc.
“Băng nhi nói muốn học một khúc nhạc, muốn đàn cho lão gia nghe, chính mình không chịu ra khỏi phòng, thiếp thân khuyên cũng không được, đơn giản cho nàng ở trong phòng ăn, chút nữa lão gia đến nghe.”
Lời tam di nương vừa nói ra, ngay cả sắc mặt của mẫu thân cũng thay đổi, lẽ ra phụ thân trở về liền đi Cẩm Tú các bồi mẫu thân, Tam di nương quả thực hảo thủ đoạn, kiếp trước mình là một người ngốc, kiếp này nhất định bảo vệ mẫu thân chu toàn. Vẻ mặt nhị di nương cười quái dị nói: “Tam muội đúng là đã quên, lão gia hôm nay hồi phủ, theo lý thuyết hẳn là cùng phu nhân, rốt cuộc là một thiếp thân nhà nghèo, nửa phần quy củ cũng không hiểu.”
Tam di nương ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng cười “Là muội muội ta quá quan tâm đứa bé Băng nhi kia, tỷ cũng biết đứa bé kia tính tình bướng bỉnh, chuyện hôm nay mong phu nhân bỏ qua, phu nhân nhất định là rộng lượng, sao có thể cùng đứa nhỏ chấp nhặt.”
Lời này quả thật ngấm ngầm hại người, muốn nói Nhị di nương chuyện bé xé ra to không hiểu quy củ, phu nhân chưa nói không được, chính mình trái lại trước vội vàng, lại nói mẫu thân nếu không phải đồng ý thì chẳng phải là cùng đứa nhỏ không hiểu quy củ chấp nhặt, mỗi người quả nhiên là hảo thủ đoạn, chẳng lẽ làm nàng sống lại một đời là sống uổng phí, làm sao có thể ngồi yên được?
Phụ thân cũng là vẻ mặt khó xử nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân vừa muốn mở miệng đồng ý, nàng nhẹ nhàng lôi ống tay áo mẫu thân nói “Phụ thân đi đường mệt nhọc, chúng ta làm tử nữ sao có thể không thông cảm, dù cho nghe cầm cũng phải để đợi phụ thân dùng qua cơm chiều rồi lại đi, chắc hẳn Băng muội muội sẽ không sốt ruột, người nói đúng không, Tam di nương?”
“Nhị tiểu thư nói rất đúng, là thiếp thân không suy nghĩ chu đáo.”
“Vẫn là Nhị nha đầu yêu thương của ta nói đúng, ăn cơm trước, ăn xong nói sau.”
Nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tam di nương liếc mắt một cái, quả nhiên là ngu ngốc, chẳng phân biệt được tôn ti, nhìn ngươi giờ phút này hối hận đến ruột đều thành than.
Trán tam di nương đầy mồ hôi, giờ phút này xác thực hối hận, nghĩ muốn để ão gia ở bên cạnh mình, lại vội vã trả lời thay nữ nhi, khiến tự mình rơi vào không hiểu chuyện. Từ bao giờ Nhị tiểu thư trở nên nhạy bén như vậy, nghĩ lại ánh mắt vừa nãy, lại càng làm cho trong lòng Tam di nương phát lạnh, lúc nhìn kỹ lại cái gì cũng không thấy. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, trong lòng Tam di nương tự trấn an.
“Nôn…..” Trong bụng Tứ di nương cảm thấy cồn cào. Không ngừng nôn khan, một màn kiếp trước lúc này lại đem trình diễn, khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhìn một bàn sắc mặt biểu tình khác nhau quả thật thú vị, một bữa cơm phấn khích.
“Nhược Xuân làm sao lại không thoải mái, có cần đi tìm đại phu không? Sắc mặt trông khó coi như vậy?”
“Lão gia không cần lo lắng, Nhược Xuân chỉ là vừa mới có thai, có chút khó chịu mà thôi.” Nói xong trên mặt một mảnh đỏ hồng.
“Đây chính là hỉ sự, nàng cần phải cẩn thận một chút, đi về nghỉ ngơi trước, xong tiệc tối ta đến thăm ngươi.”
“Ân, thiếp thân biết.”
Nhìn vẻ mặt phụ thân cao hứng, vẻ mặt Nhị di nương và Tam di nương phẫn hận lại cố miễn cưỡng vui cười, buồn cười nhìn hai người vẫn tranh đấu gay gắt vì địa vị. Chỉ tiếc đứa bé này nhất định là không đảm bảo được, ha ha, rốt cuộc là trong các ngươi ai sẽ ra tay trước đây, nàng thực sự là mỏi mắt mong chờ.
“Tiểu thư, đi ra ngoài vì sao không mang theo nhiều người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân, phu nhân đã sai người đến vài lần, tiểu tổ tông, sau này ra cửa nói cho nô tỳ một tiếng, cũng làm cho nô tỳ ít lo lắng.”
Nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ cùng quan tâm của Tử Quyên, trong lòng cảm thấy ấm áp, dắt tay nàng làm nũng nói: “Không có a, ta từng thấy nhiều người nữ cải trang nam nhân nên d.d.l.q.d ta cũng muốn thử thôi, Tử Quyên tỷ tỷ nhất định phải thay ta giữ bí mật này, đừng cho mẫu thân biết được không?” Nhìn nàng ra sức làm nũng, Tử Quyên trái lại cũng không còn cách nào.
“Phu nhân ở sảnh chờ tiểu thư trước, tiểu thư nên mau một chút trang điểm thay quần áo đi, chớ để đến muộn.”
Bất đắc dĩ chỉ có thể theo Tử Quyên vào phòng thay nữ trang, những lọn tóc phía dưới được buông thả, lại cho hai nha hoàn đến lấy lược chải đầu cho nàng tạo kiểu tóc đang tuổi cập kê, tóc còn thừa được buông xuống sau lưng, những lọn tóc dài tới thắt lưng d.d.l.q.d càng làm phát ra vóc người nhỏ nhắn của nàng. Nàng thay một chiếc váy thêu, mang theo đôi khuyên tai, sau đó đứng lên để Tử Quyên mang theo nha đầu xử lý tốt tất cả. Thừa dịp Tử Quyên đi ra ngoài liền nháy mắt với Liên Diệp, Liên Diệp ngầm hiểu đi xuống.
Mang theo ba tiểu nha đầu một đường cùng Tử Quyên đi vào Đào Uyển, mẫu thân sớm đã chờ ở nơi đó, thấy nàng qua đây liền vẫy tay, đích nữ có chỗ tốt chính là mấy vị di nương không muốn gặp nàng đều phải quy củ hiểu rõ gặp nàng khuôn mặt phải luôn tươi cười đón chào, không thể lộ ra nửa phần bất mãn. Nàng cũng hiểu quy củ về việc vãn bối luôn hành lễ, ngồi ở bên người mẫu thân quan sát. Vương di nương mặc trang phục kim ngânlóe sáng, cho rằng mặc như vậy sẽ cao quý nhưng trái lại thể hiện rõ tục khí, Tam di nương xuất thân nhà nghèo l.q.d nhưng cũng trang điểm trang nhã, một thân xiêm y màu xanh lá, xuất ra mấy phần hương vị, Dương Vũ Hà, tuy nhìn có vẻ tươi mát như sen, nhưng tâm địa hai lòng, Tứ di nương lại là một thân y phục màu hồng, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, Phùng Nhược Xuân xuất thân là kĩ nghệ lại có vài phần mị hoặc. Nhị di nương, Tam di nương đều có một vị nữ nhi, trái lại Tứ di nương vào cửa ba năm nửa phần động tĩnh cũng không có, thật không hiểu là ý trời hay là… Nghĩ đến chỗ này nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vẻ mặt mẫu thân nghi hoặc oán trách nói: “Tuyết nhi hôm nay có chuyện gì vui sao, hôm nay tâm tư chỉ biết chính mình, nửa phần để ý tới mẫu thân tâm cũng không có.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cười hì hì nói: “Tuyết nhi chỉ là đang suy nghĩ phụ thân ra ngoài làm việc cũng lâu, nữ nhi nhớ phụ thân mà thôi, chẳng lẽ mẫu thân là đang ghen?”
Dương thị vừa định nói một câu, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười vui vẻ của phụ thân.
“Đúng là Nhị nha đầu, nhớ tới ta. Thật xa cũng nghe được, ha ha ha, thực sự là không thể không thương nữ nhi được nha.”
Phụ thân cưng chiều nàng từ nhỏ, tuy nói phụ thân thê thiếp đông đảo, Nhị di nương Tam di nương đều do lão thái thái làm chủ nạp thiếp, cha mẹ cũng coi như thanh mai trúc mã. Mẫu thân tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng là không vui.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân.”
“Thần thiếp bái kiến lão gia.”
“Tuyết nhi a, nhanh đến đây với phụ thân, lần này ta rời kinh thành nửa tháng, nữ nhi có ngoan nghe lời của mẫu thân không, phụ thân mang về rất nhiều lễ vật cho con.” Nhìn vẻ mặt phụ thân sủng nịch, trong lòng nhịn không được trở mình một cái xem thường, nói l.q.d thầm nàng rõ ràng rất ngoan, làm sao phụ thân toàn cảm thấy nàng mỗi ngày tựa như gây rắc rối. Đại khái phụ thân nhìn biểu tình ủy khuất của nàng, sủng nịch xoa xoa đầu nàng.
“Các ngươi đều vất vả, phu nhân cũng vất vả, thân thể phu nhân có tốt không?
“Đa tạ lão gia quan tâm, thiếp thân cảm thấy khá hơn nhiều, dù sao cũng chỉ là thân thể mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt .”
“Các nàng ở phủ có tốt không, lần này hồi kinh, ta mang về một chút đặc sản địa phương, một lát nữa sai quản gia đưa đến viện các nàng, thế nào không thấy Lạc Vũ và Lạc Băng? Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?”
Phụ thân a phụ thân, người cái gì cũng tốt chỉ là lòng mềm yếu, hai nữ nhi kia thế nhưng không là kẻ dễ bị bắt nạt, ai, suy nghĩ một chút cũng là, bây giờ nàng cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, Bàng Lạc Băng mặc dù chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, tâm tư so với nàng lúc trước còn sâu hơn, ngẫm lại kiếp trước nàng trèo đến cái vị trí kia, nhất định là tâm cơ thâm trầm.
“Phụ thân, người đã trở về, nữ nhi sắc cho mẫu thân một chén thuốc bổ, sợ bọn hạ nhân làm không tốt, cho nên tới trễ, mong rằng phụ thân không trách nữ nhi.” Bàng Lạc Vũ chau mày bộ dáng lã chã chực khóc đúng là làm cho người ta đau lòng. Đã sắc thuốc hà tất gì phải trang điểm trang điểm xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi vì muốn làm vương gia cảm động sao, đáng tiếc lúc này trừ vẻ mặt phụ thân chẳng hay biết gì, những người khác trong lòng đều biết rõ ràng bộ dáng của nàng ta. Nàng phát hiện, nàng kiếp trước thực sự là quá đơn thuần, quả thực đơn thuần di truyền từ phụ thân mà ra.
“Làm khổ con một mảnh hiếu tâm, nhanh lên một chút ngồi xuống đi.” Mẫu thân một mảnh tự nhiên hào phóng, phụ thân cũng là mỉm cười gật đầu đối Bàng Lạc Vũ khen ngợi.
“Lạc Băng đâu, sao lại không thấy.” Vẻ mặt phụ thân nghi hoặc.
“Băng nhi nói muốn học một khúc nhạc, muốn đàn cho lão gia nghe, chính mình không chịu ra khỏi phòng, thiếp thân khuyên cũng không được, đơn giản cho nàng ở trong phòng ăn, chút nữa lão gia đến nghe.”
Lời tam di nương vừa nói ra, ngay cả sắc mặt của mẫu thân cũng thay đổi, lẽ ra phụ thân trở về liền đi Cẩm Tú các bồi mẫu thân, Tam di nương quả thực hảo thủ đoạn, kiếp trước mình là một người ngốc, kiếp này nhất định bảo vệ mẫu thân chu toàn. Vẻ mặt nhị di nương cười quái dị nói: “Tam muội đúng là đã quên, lão gia hôm nay hồi phủ, theo lý thuyết hẳn là cùng phu nhân, rốt cuộc là một thiếp thân nhà nghèo, nửa phần quy củ cũng không hiểu.”
Tam di nương ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng cười “Là muội muội ta quá quan tâm đứa bé Băng nhi kia, tỷ cũng biết đứa bé kia tính tình bướng bỉnh, chuyện hôm nay mong phu nhân bỏ qua, phu nhân nhất định là rộng lượng, sao có thể cùng đứa nhỏ chấp nhặt.”
Lời này quả thật ngấm ngầm hại người, muốn nói Nhị di nương chuyện bé xé ra to không hiểu quy củ, phu nhân chưa nói không được, chính mình trái lại trước vội vàng, lại nói mẫu thân nếu không phải đồng ý thì chẳng phải là cùng đứa nhỏ không hiểu quy củ chấp nhặt, mỗi người quả nhiên là hảo thủ đoạn, chẳng lẽ làm nàng sống lại một đời là sống uổng phí, làm sao có thể ngồi yên được?
Phụ thân cũng là vẻ mặt khó xử nhìn về phía mẫu thân, mẫu thân vừa muốn mở miệng đồng ý, nàng nhẹ nhàng lôi ống tay áo mẫu thân nói “Phụ thân đi đường mệt nhọc, chúng ta làm tử nữ sao có thể không thông cảm, dù cho nghe cầm cũng phải để đợi phụ thân dùng qua cơm chiều rồi lại đi, chắc hẳn Băng muội muội sẽ không sốt ruột, người nói đúng không, Tam di nương?”
“Nhị tiểu thư nói rất đúng, là thiếp thân không suy nghĩ chu đáo.”
“Vẫn là Nhị nha đầu yêu thương của ta nói đúng, ăn cơm trước, ăn xong nói sau.”
Nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tam di nương liếc mắt một cái, quả nhiên là ngu ngốc, chẳng phân biệt được tôn ti, nhìn ngươi giờ phút này hối hận đến ruột đều thành than.
Trán tam di nương đầy mồ hôi, giờ phút này xác thực hối hận, nghĩ muốn để ão gia ở bên cạnh mình, lại vội vã trả lời thay nữ nhi, khiến tự mình rơi vào không hiểu chuyện. Từ bao giờ Nhị tiểu thư trở nên nhạy bén như vậy, nghĩ lại ánh mắt vừa nãy, lại càng làm cho trong lòng Tam di nương phát lạnh, lúc nhìn kỹ lại cái gì cũng không thấy. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, trong lòng Tam di nương tự trấn an.
“Nôn…..” Trong bụng Tứ di nương cảm thấy cồn cào. Không ngừng nôn khan, một màn kiếp trước lúc này lại đem trình diễn, khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhìn một bàn sắc mặt biểu tình khác nhau quả thật thú vị, một bữa cơm phấn khích.
“Nhược Xuân làm sao lại không thoải mái, có cần đi tìm đại phu không? Sắc mặt trông khó coi như vậy?”
“Lão gia không cần lo lắng, Nhược Xuân chỉ là vừa mới có thai, có chút khó chịu mà thôi.” Nói xong trên mặt một mảnh đỏ hồng.
“Đây chính là hỉ sự, nàng cần phải cẩn thận một chút, đi về nghỉ ngơi trước, xong tiệc tối ta đến thăm ngươi.”
“Ân, thiếp thân biết.”
Nhìn vẻ mặt phụ thân cao hứng, vẻ mặt Nhị di nương và Tam di nương phẫn hận lại cố miễn cưỡng vui cười, buồn cười nhìn hai người vẫn tranh đấu gay gắt vì địa vị. Chỉ tiếc đứa bé này nhất định là không đảm bảo được, ha ha, rốt cuộc là trong các ngươi ai sẽ ra tay trước đây, nàng thực sự là mỏi mắt mong chờ.
/396
|