Mặc dù Vinh thân vương là đệ đệ ruột của hoàng đế, thế nhưng không có nhiều quyền lực, cũng rất ít tham gia vào việc triều đình, Bàng quốc công cùng Dương quốc công hai nhà có giao tình tốt. Còn có Nam Cung gia, An Bình Hầu gia, còn có Vương gia tuy có tước vị thế nhưng lại coi trọng quân công* hơn, Tô gia nắm giữ thóc gạo, kinh tế của Đông Tần quốc, bốn gia tộc này có thể nói là cực kỳ hưng thịnh.
Quân công*: Công trạng trong triều đình.
Vinh thân vương chỉ có một nữ nhi, được hoàng đế phá lệ phong làm Trường Lạc công chúa. Có thể thấy hoàng đế Đông Tần rất yêu quý Vinh thân vương.
Tướng mạo Trường Lạc công chúa xinh đẹp, lại thêm có phong thái ung dung hào hoa, ít có người là công chúa lại hiền đức như vậy, phu nhân của Vinh thân vương là nữ nhi của nhà Lâm đại học sĩ, thi thư có thể nói là đứng nhất trong kinh thành lúc bấy giờ. Lúc đó người cầu hôn đến Lâm gia nhiều đến mức cửa muốn hỏng, cuối cùng thái hậu hiện tại đã lo liệu việc hôn nhân cho ông. Vinh thân vương ngày càng yêu thương phu nhân của mình, sau khi Vinh thân vương có nữ nhi đầu lòng cũng không nạp thêm thiếp, năm Trường Lạc công chúa cập kê phu nhân Vinh thân vương qua đời, Trường Lạc công chúa chịu tang ba năm. Chắc hẳn Vinh quốc công cũng là đang sốt ruột, Trường Lạc công chúa này thế nhưng nữ trung gia chánh, nếu có thể cùng ca ca thành duyên, chắc hẳn cũng không tệ đi.
Bàng quốc công tự mình mời Vinh thân vương đến phòng yến hội, Bàng Lạc Tuyết phụ trách chiêu đãi Trường Lạc công chúa.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Thần nữ Bàng Lạc Tuyết tham kiến Trường Lạc công chúa.”
Trường Lạc công chúa cười xinh đẹp tự mình đỡ nàng lên: “Bàng tiểu thư khách khí, hôm nay ta cùng phụ vương đến làm phiền, còn mong Bàng tiểu thư thứ lỗi.”
Bàng Lạc Tuyết cùng Triệu Trường Lạc đi tới chỗ yến hội của các nữ nhi kia, bên kia muội muội của Dương thị là An quốc công phu nhân mang theo hai nữ nhi đến, tỷ tỷ gọi An Ngọc Yến, tiểu muội gọi là An Ngọc Tình. Bàng Lạc Tuyết cùng các nàng là biểu tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên cảm tình cũng không kém. Mặc dù Trường Lạc công chúa so với các nàng lớn tuổi hơn, thế nhưng bản thân lại không kiêu ngạo phách lối làm ra vẻ công chúa hoàng tộc, chỉ nói mấy câu, mấy người liền thân thiết.
Hôm nay Dương thị thấy không ít cô nương, trong lòng rất hài lòng, khi bà nhìn thấy Trường Lạc công chúa, ánh mắt lập tức sáng lên, bà cùng phu nhân Vinh thân vương cũng là bạn tốt, phẩm chất của nàng, bà đương nhiên biết rõ, nàng dạy dỗ nữ nhi đương nhiên là không tệ. Nhất là Trường Lạc công chúa này hoàn toàn di truyền tướng mạo của Lâm thị, nhìn giống như Phù Dung trong trẻo, làm cho Dương thị cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bàng Sách không biết trong lòng mẫu thân đã xem xét chọn người cho hắn, nếu biết, không biết trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Bên này Bàng Sách cùng Dự vương, Nam Cung, Tô Ấp, Lâm Thanh đều quen biết đã lâu, Dự vương cùng Bàng Sách đi du học, bọn Tô Ấp và Lâm Thanh cũng trùng hợp quen biết với Tấn vương, hiện tại hai người đối với Tấn vương cũng có nhận thức khác, đương nhiên không muốn quen thân hơn nữa.
Trong các hoàng tử thì đại hoàng tử mất sớm, thân phận mẹ đẻ của nhị hoàng tử thấp kém, tam hoàng tử là Dự vương điện hạ con của Hoàng hậu, tứ hoàng tử bị bệnh nên cũng mất sớm, ngũ hoàng tử chính là Triệu Tấn, tính cách của lục hoàng tử luôn luôn quái đản nên hoàng đế không thích, ngược lại thất hoàng tử lanh lợi, thất hoàng tử cùng bát công chúa là một đôi song sinh long phượng. Đông Tần quốc luôn luôn tin vào dấu hiệu điềm lành, nên hai người này đương nhiên được Sùng Dương đế yêu thích, lại thêm mẹ của bọn họ là Lệ phi là nữ nhi của Tô gia, đương nhiên cũng trăm chiều sủng ái.
Mấy người này có thể nói là những thanh niên tài tuấn nổi bật ở Đông Tần quốc, văn võ toàn tài đứng chung một chỗ cũng thật đáng chú ý. Mấy cô nương đến yến hội mắt mỗi người đều tỏa sáng, l,q,d nếu có thể được nhìn trúng, thì đúng là may mắn gấp trăm lần. Các phu nhân cũng cùng nhau thảo luận, rất sợ khuê nữ nhà mình bỏ lỡ một người ưu tú như vậy.
Bàng Lạc Tuyết dẫn dắt đám tỷ muội đến phòng yến hội ngồi xuống, bên kia Liên Diệp tới nói Thích Dao đến, Bàng Lạc Tuyết nói: “Chư vị ngồi xuống trước tiên uống một chút rượu mừng, một hồi tiểu nữ giới thiệu cho mọi người một người, bảo đảm sẽ vô cùng vui vẻ.”
Nói xong vẻ mặt thần bí đi ra, để lại mấy người đang hiếu kỳ bàn luận. Liên Diệp nói với mấy vị tiểu thư: “Món ăn hôm nay đều là nhị tiểu thư nhà ta tự mình chọn lựa, do đầu bếp Vọng Giang lâu tự mình thiết kế, hương vị độc nhất, mà rượu này là Bách Hoa tửu trong Thúy Vi lâu, bình thường cũng rất khó để tìm mua được.”
Mọi người nghe nói vậy liền hứng thú, Thúy Vi lâu này chính là nơi tốt nhất kinh thành, dưới tài kinh danh của Thích Dao trở nên nổi danh khắp tứ quốc. Nơi này nổi tiếng là nhạc công vũ đạo, tất cả đều quy tụ về Thúy Vi lâu, các đại tiểu thư muốn học cầm kỹ, vũ đạo cũng phải mất một phen công phu. Bộ dạng lâu chủ này cũng rất xinh đẹp.
Bên này đang trò chuyện thân thiết, bên kia Bàng Lạc Tuyết dẫn Thích Dao đến, Thích Dao mặc một thân y phục trong cung màu nhạt, đã đơn giản lại hào phóng, mà mặt mày lại sinh ra chút khí khái hào hùng, làm cho Thích Dao càng tỏa sáng.
Bàng Lạc Tuyết chậm rãu giới thiệu cho các quý nữ nên này, sau đó ho khan một tiếng nói: “Vị tiểu thư bên cạnh ta đây, là lâu chủ Thúy Vi lâu, Dao lâu chủ.”
Mọi người kinh ngạc, Bàng Lạc Tuyết vậy mà có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được Thúy Vi lâu đã rất tốt, huống chi còn mua được Bách Hoa tửu tươi mát lại ngon miệng, hiện tại ngay cả lâu chủ người ta cũng mời tới, mặt mũi của Bàng Lạc Tuyết thật là lợi hại.
Mọi người cùng nhau chào hỏi, tuy nói bây giờ Thích Dao là lâu chủ của Thúy Vi lâu, nhưng các cô nương rốt cuộc xuất thân là tiểu thư khuê các, đương nhiên biết hành xử như thế nào.
Trường Lạc công chúa tựa hồ thích thú đối với vũ đạo của Thúy Vi lâu nên hỏi: “Không biết trong lâu của Dao lâu chủ có phải có một vị ca vũ được mọi người gọi là Nguyệt Ảnh hay không?”
Thích Dao gật gật đầu: “Đúng vậy, hình như Nguyệt Ảnh vừa tới Thúy Vi lâu của chúng ta vào tháng trước, sở trường vũ đạo của nàng là vũ điệu ánh trăng, công chúa cảm thấy hứng thú sao?”
Trường Lạc gật đầu nói: “Đúng là ở Thúy Vi lâu a, ở chỗ ta có vị vũ cơ may mắn từng học vũ điệu ánh trăng của nàng ấy, chỉ tiếc học không nhiều, nàng ấy từng nói vũ điệu ánh trăng là loại vũ điệu đẹp nhất, nếu tiện, ta có thể đến Thúy Vi lâu xem một chút hay không? Nghe bọn hắn nói, tính tình Nguyệt Ảnh không dễ, quan to hay khách quý, nàng cũng không tùy tiện đi nịnh hót a.”
Thích Dao nhớ tới tính tình của Nguyệt Ảnh, đúng là như vậy nha, nha đầu kia tính tình rất quật cường: “Khi nào công chúa có thời gian thì đến Thúy Vi lâu, ta sẽ gọi Nguyệt Ảnh đến nhảy riêng cho người xem, nếu công chúa muốn học cũng không có vấn đề gì.”
Khuôn mặt Trường Lạc cao hứng đỏ bừng bắt lấy tay Thích Dao nói: “Thực sự rất cảm ơn ngươi, Dao lâu chủ.”
Thích Dao gật gật đầu nói: “Công chúa khách khí, bằng hữu của Tuyết nhi đương nhiên cũng là bằng hữu của ta.”
Trường Lạc công chúa cũng là tính tình ngay thẳng, nói: “Mọi người đều là tỷ muội nói công chúa hay không công chúa cái gì, gọi ta là Trường Lạc là được, mặc dù ta lớn tuổi hơn các ngươi mấy tuổi, cũng không cần ghét bỏ ta nha.”
Mọi người ở bên này trò chuyện hòa hợp, một khuê phòng các cô nương cứ như vậy mà trò chuyện, nơi này có công chúa Đông Tần quốc, quận chúa Đông Tần quốc, một lâu chủ Thúy Vi lâu, còn có hai vị tiểu thư An quốc công phủ, đương nhiên còn có hai đứa trẻ Liên Diệp Liên Ngẫu này.
Thích Dao bị mấy quý nữ vây quanh hỏi này hỏi nọ, khá tốt xung quanh đều là người tâm tư đơn thuần, cũng không có người nào ra khiêu khích.
Nếu cuộc sống đều như vậy thì thật tốt, thế cũng không cần lục đục cãi cọ với nhau chuyện gì, cũng không cần sống khổ cực như vậy nữa.
“Mấy vị nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, muội muội, ta đã bỏ lỡ chuyện tốt gì sao?”
Bàng Lạc Tuyết vừa nghe liền cảm thấy phiền chán vô cùng, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Thế là xoay người nhìn về phía Bàng Lạc Vũ.
Quân công*: Công trạng trong triều đình.
Vinh thân vương chỉ có một nữ nhi, được hoàng đế phá lệ phong làm Trường Lạc công chúa. Có thể thấy hoàng đế Đông Tần rất yêu quý Vinh thân vương.
Tướng mạo Trường Lạc công chúa xinh đẹp, lại thêm có phong thái ung dung hào hoa, ít có người là công chúa lại hiền đức như vậy, phu nhân của Vinh thân vương là nữ nhi của nhà Lâm đại học sĩ, thi thư có thể nói là đứng nhất trong kinh thành lúc bấy giờ. Lúc đó người cầu hôn đến Lâm gia nhiều đến mức cửa muốn hỏng, cuối cùng thái hậu hiện tại đã lo liệu việc hôn nhân cho ông. Vinh thân vương ngày càng yêu thương phu nhân của mình, sau khi Vinh thân vương có nữ nhi đầu lòng cũng không nạp thêm thiếp, năm Trường Lạc công chúa cập kê phu nhân Vinh thân vương qua đời, Trường Lạc công chúa chịu tang ba năm. Chắc hẳn Vinh quốc công cũng là đang sốt ruột, Trường Lạc công chúa này thế nhưng nữ trung gia chánh, nếu có thể cùng ca ca thành duyên, chắc hẳn cũng không tệ đi.
Bàng quốc công tự mình mời Vinh thân vương đến phòng yến hội, Bàng Lạc Tuyết phụ trách chiêu đãi Trường Lạc công chúa.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Thần nữ Bàng Lạc Tuyết tham kiến Trường Lạc công chúa.”
Trường Lạc công chúa cười xinh đẹp tự mình đỡ nàng lên: “Bàng tiểu thư khách khí, hôm nay ta cùng phụ vương đến làm phiền, còn mong Bàng tiểu thư thứ lỗi.”
Bàng Lạc Tuyết cùng Triệu Trường Lạc đi tới chỗ yến hội của các nữ nhi kia, bên kia muội muội của Dương thị là An quốc công phu nhân mang theo hai nữ nhi đến, tỷ tỷ gọi An Ngọc Yến, tiểu muội gọi là An Ngọc Tình. Bàng Lạc Tuyết cùng các nàng là biểu tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên cảm tình cũng không kém. Mặc dù Trường Lạc công chúa so với các nàng lớn tuổi hơn, thế nhưng bản thân lại không kiêu ngạo phách lối làm ra vẻ công chúa hoàng tộc, chỉ nói mấy câu, mấy người liền thân thiết.
Hôm nay Dương thị thấy không ít cô nương, trong lòng rất hài lòng, khi bà nhìn thấy Trường Lạc công chúa, ánh mắt lập tức sáng lên, bà cùng phu nhân Vinh thân vương cũng là bạn tốt, phẩm chất của nàng, bà đương nhiên biết rõ, nàng dạy dỗ nữ nhi đương nhiên là không tệ. Nhất là Trường Lạc công chúa này hoàn toàn di truyền tướng mạo của Lâm thị, nhìn giống như Phù Dung trong trẻo, làm cho Dương thị cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bàng Sách không biết trong lòng mẫu thân đã xem xét chọn người cho hắn, nếu biết, không biết trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Bên này Bàng Sách cùng Dự vương, Nam Cung, Tô Ấp, Lâm Thanh đều quen biết đã lâu, Dự vương cùng Bàng Sách đi du học, bọn Tô Ấp và Lâm Thanh cũng trùng hợp quen biết với Tấn vương, hiện tại hai người đối với Tấn vương cũng có nhận thức khác, đương nhiên không muốn quen thân hơn nữa.
Trong các hoàng tử thì đại hoàng tử mất sớm, thân phận mẹ đẻ của nhị hoàng tử thấp kém, tam hoàng tử là Dự vương điện hạ con của Hoàng hậu, tứ hoàng tử bị bệnh nên cũng mất sớm, ngũ hoàng tử chính là Triệu Tấn, tính cách của lục hoàng tử luôn luôn quái đản nên hoàng đế không thích, ngược lại thất hoàng tử lanh lợi, thất hoàng tử cùng bát công chúa là một đôi song sinh long phượng. Đông Tần quốc luôn luôn tin vào dấu hiệu điềm lành, nên hai người này đương nhiên được Sùng Dương đế yêu thích, lại thêm mẹ của bọn họ là Lệ phi là nữ nhi của Tô gia, đương nhiên cũng trăm chiều sủng ái.
Mấy người này có thể nói là những thanh niên tài tuấn nổi bật ở Đông Tần quốc, văn võ toàn tài đứng chung một chỗ cũng thật đáng chú ý. Mấy cô nương đến yến hội mắt mỗi người đều tỏa sáng, l,q,d nếu có thể được nhìn trúng, thì đúng là may mắn gấp trăm lần. Các phu nhân cũng cùng nhau thảo luận, rất sợ khuê nữ nhà mình bỏ lỡ một người ưu tú như vậy.
Bàng Lạc Tuyết dẫn dắt đám tỷ muội đến phòng yến hội ngồi xuống, bên kia Liên Diệp tới nói Thích Dao đến, Bàng Lạc Tuyết nói: “Chư vị ngồi xuống trước tiên uống một chút rượu mừng, một hồi tiểu nữ giới thiệu cho mọi người một người, bảo đảm sẽ vô cùng vui vẻ.”
Nói xong vẻ mặt thần bí đi ra, để lại mấy người đang hiếu kỳ bàn luận. Liên Diệp nói với mấy vị tiểu thư: “Món ăn hôm nay đều là nhị tiểu thư nhà ta tự mình chọn lựa, do đầu bếp Vọng Giang lâu tự mình thiết kế, hương vị độc nhất, mà rượu này là Bách Hoa tửu trong Thúy Vi lâu, bình thường cũng rất khó để tìm mua được.”
Mọi người nghe nói vậy liền hứng thú, Thúy Vi lâu này chính là nơi tốt nhất kinh thành, dưới tài kinh danh của Thích Dao trở nên nổi danh khắp tứ quốc. Nơi này nổi tiếng là nhạc công vũ đạo, tất cả đều quy tụ về Thúy Vi lâu, các đại tiểu thư muốn học cầm kỹ, vũ đạo cũng phải mất một phen công phu. Bộ dạng lâu chủ này cũng rất xinh đẹp.
Bên này đang trò chuyện thân thiết, bên kia Bàng Lạc Tuyết dẫn Thích Dao đến, Thích Dao mặc một thân y phục trong cung màu nhạt, đã đơn giản lại hào phóng, mà mặt mày lại sinh ra chút khí khái hào hùng, làm cho Thích Dao càng tỏa sáng.
Bàng Lạc Tuyết chậm rãu giới thiệu cho các quý nữ nên này, sau đó ho khan một tiếng nói: “Vị tiểu thư bên cạnh ta đây, là lâu chủ Thúy Vi lâu, Dao lâu chủ.”
Mọi người kinh ngạc, Bàng Lạc Tuyết vậy mà có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được Thúy Vi lâu đã rất tốt, huống chi còn mua được Bách Hoa tửu tươi mát lại ngon miệng, hiện tại ngay cả lâu chủ người ta cũng mời tới, mặt mũi của Bàng Lạc Tuyết thật là lợi hại.
Mọi người cùng nhau chào hỏi, tuy nói bây giờ Thích Dao là lâu chủ của Thúy Vi lâu, nhưng các cô nương rốt cuộc xuất thân là tiểu thư khuê các, đương nhiên biết hành xử như thế nào.
Trường Lạc công chúa tựa hồ thích thú đối với vũ đạo của Thúy Vi lâu nên hỏi: “Không biết trong lâu của Dao lâu chủ có phải có một vị ca vũ được mọi người gọi là Nguyệt Ảnh hay không?”
Thích Dao gật gật đầu: “Đúng vậy, hình như Nguyệt Ảnh vừa tới Thúy Vi lâu của chúng ta vào tháng trước, sở trường vũ đạo của nàng là vũ điệu ánh trăng, công chúa cảm thấy hứng thú sao?”
Trường Lạc gật đầu nói: “Đúng là ở Thúy Vi lâu a, ở chỗ ta có vị vũ cơ may mắn từng học vũ điệu ánh trăng của nàng ấy, chỉ tiếc học không nhiều, nàng ấy từng nói vũ điệu ánh trăng là loại vũ điệu đẹp nhất, nếu tiện, ta có thể đến Thúy Vi lâu xem một chút hay không? Nghe bọn hắn nói, tính tình Nguyệt Ảnh không dễ, quan to hay khách quý, nàng cũng không tùy tiện đi nịnh hót a.”
Thích Dao nhớ tới tính tình của Nguyệt Ảnh, đúng là như vậy nha, nha đầu kia tính tình rất quật cường: “Khi nào công chúa có thời gian thì đến Thúy Vi lâu, ta sẽ gọi Nguyệt Ảnh đến nhảy riêng cho người xem, nếu công chúa muốn học cũng không có vấn đề gì.”
Khuôn mặt Trường Lạc cao hứng đỏ bừng bắt lấy tay Thích Dao nói: “Thực sự rất cảm ơn ngươi, Dao lâu chủ.”
Thích Dao gật gật đầu nói: “Công chúa khách khí, bằng hữu của Tuyết nhi đương nhiên cũng là bằng hữu của ta.”
Trường Lạc công chúa cũng là tính tình ngay thẳng, nói: “Mọi người đều là tỷ muội nói công chúa hay không công chúa cái gì, gọi ta là Trường Lạc là được, mặc dù ta lớn tuổi hơn các ngươi mấy tuổi, cũng không cần ghét bỏ ta nha.”
Mọi người ở bên này trò chuyện hòa hợp, một khuê phòng các cô nương cứ như vậy mà trò chuyện, nơi này có công chúa Đông Tần quốc, quận chúa Đông Tần quốc, một lâu chủ Thúy Vi lâu, còn có hai vị tiểu thư An quốc công phủ, đương nhiên còn có hai đứa trẻ Liên Diệp Liên Ngẫu này.
Thích Dao bị mấy quý nữ vây quanh hỏi này hỏi nọ, khá tốt xung quanh đều là người tâm tư đơn thuần, cũng không có người nào ra khiêu khích.
Nếu cuộc sống đều như vậy thì thật tốt, thế cũng không cần lục đục cãi cọ với nhau chuyện gì, cũng không cần sống khổ cực như vậy nữa.
“Mấy vị nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, muội muội, ta đã bỏ lỡ chuyện tốt gì sao?”
Bàng Lạc Tuyết vừa nghe liền cảm thấy phiền chán vô cùng, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Thế là xoay người nhìn về phía Bàng Lạc Vũ.
/396
|