Bàng Lạc Tuyết đi tới trước giường, hành lễ nói: “Tứ di nương ở đây thật yên tĩnh, ngay cả tiếng hoa rơi cũng có thể nghe thấy.”
Dương Dĩnh thản nhiên nói: “Làm phiền nhị tiểu thư tự mình đến thăm ta, thiếp thân sinh ra trong long đong vất vả, vốn tưởng rằng đã quen thấy thế gian ấm lạnh, nhân tình nhạt nhẽo, l.q.d lại không ngờ rằng, khi bản thân gặp phải mới biết tư vị đó thế nào, ta làm sao có thể cam tâm, làm thế nào thông suốt.
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết không khỏi trào phúng, trên mặt lại không lộ ra tâm tư gì nói: “Tứ di nương đã cho nha hoàn đến mời ta qua đây, nhất định không phải muốn nói cuộc sống muôn màu này cùng Tuyết nhi đi.”
Dương Dĩnh nhấc chăn lên ngồi dậy, Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn liền biết, biết ngươi sớm đã tính toán xong, lại ở đây giả vờ thương cảm, l.q.d chẳng qua là vì muốn nàng thương hại. Bằng không hà tất gì phải mặc quần áo trang điểm tốt như vậy nằm ở trên giường giả bộ thương tâm.
Bàng Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm tứ di nương.
Dương Dĩnh cho rằng nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có tâm tư sâu như vậy, coi như mình muốn đi nhờ vả bên phía phu nhân, cũng muốn tranh thủ nhiều điểm lợi ích, l.q.d lại bị nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chính mình cần gì phải cố làm ra vẻ đây. Chẳng thà tìm kiếm nơi che chở, tâm tư khinh thường trái lại nửa điểm cũng không dám. Thế là quỳ xuống trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói: “Cầu nhị tiểu thư thương hại ta.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng của nàng liền biết, Dương Dĩnh là một người thông minh, bất quá người thông minh mắc phải tật xấu là mình cho rằng mình rất thông minh nghĩ người khác là đồ ngốc, l.q.d nếu nàng không cho bà ấy biết chút lợi hại, chắc chắn bà ấy cũng sẽ không thật tình quy thuận, loại nữ nhân phong nguyệt này tâm kế thâm trầm, không thể không làm nàng thức tỉnh. Bằng không bị nàng lừa cũng không biết.
Bàng Lạc Tuyết đứng lên, tự mình nâng tứ di nương dậy nói: “Di nương khách khí rồi, Tuyết nhi chẳng qua là đứa nhỏ, làm sao mà thương hại chứ, di nương sẽ cười nhạo.”
Dương Dĩnh nói: “Thiếp thân trải qua lần sinh non này, phần nào cũng hiểu tình cảm của lão gia đối với thiếp thân có thể có vài phần, chỉ tiếc ta xuất thân không được cao quý, ngay cả hy vọng báo thù vì đứa nhỏ cũng không có. Tam di nương đã đối đầu cùng ta, nàng có tâm hay vô tâm ta đã không có biện pháp phân biệt, chẳng qua là bởi vì nàng làm hại chết đứa nhỏ của ta, nhị phu nhân xuất thân cao quý, hơn nữa tâm tư giả dối, thêm vào là mấy năm nay nhà mẹ đẻ của nàng càng lúc càng cường đại, chắc hẳn sẽ càng không cam lòng ở phía dưới.”
Dương Dĩnh nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết là ai chứ, nàng thế nhưng sống lại từ âm phủ, Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì, cứ mỉm cười lắng nghe như vậy.
Trong lòng tứ di nương không chắc chắn, lại nói: “Hiện tại lão gia đã cho nhị phu nhân quyền quản gia, chắc hẳn phu nhân cũng có băn khoăn, thiếp thân mặc dù bất tài, chỉ mong có thể giúp phu nhân một tay.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Tứ di nương không hổ là nếm tất cả ấm lạnh, đối với chuyện trong phủ này trái lại phân tích thật rõ ràng, bất quá di nương yên tâm, nhị phu nhân chính là nhị phu nhân, cuối cùng đến chết nàng cũng chỉ có thể là một di nương, không thể nhập tổ tông từ đường. Di nương cũng nói nhiều như vậy, Tuyết nhi muốn biết di nương muốn cái gì?”
Trong lòng Tứ phu nhân cả kinh, nàng chính là có điều mong muốn, phu quân sủng ái chẳng qua là nhất thời, nàng còn có thể trông chờ cái gì đây, bản thân mình bị xạ hương xâm nhập, thụ thai lần nữa sợ rằng khó càng thêm khó, nhưng nàng không cam lòng, nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nàng không cam lòng giống như bị đày vào lãnh cung, không cam lòng nhìn thấy tam phu nhân sống. Tứ phu nhân như là hạ quyết tâm nói: “Thiếp thân chỉ cần làm một người nhỏ nhoi trong phủ này, trọng yếu nhất là ta muốn mạng tam phu nhân, tế cho con của ta.” Nói xong ánh mắt lấp lánh nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Di nương muốn báo thù phải nghe theo ta, di nương xinh đẹp như vậy sao có thể thành cô phụ, nếu như chỉ cần báo thù mà không được phụ thân sủng ái, thì cho dù đại phu nhân không nói gì người, nhị phu nhân cũng chưa chắc bỏ qua cho người. Chắc hẳn đạo lý này trong lòng di nương biết rõ ràng, dù sao cũng phải đợi một thời gian. Phải biết rằng, chịu được khổ, mới có thể thấy được phồn hoa.
Tứ di nương gật đầu nói: “Tiểu thư yên tâm, ta hiểu rõ. Sau này mạng của ta chính là của tiểu thư, chắc chắn giống như Thiên Lôi tiểu thư sai đâu thì đánh đó.”
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: “Việc này đừng cho phu nhân biết, còn có hôm nay ta mang theo chút thuốc bổ qua đây, mong rằng thân thể di nương sớm ngày khôi phục. Trọng yếu nhất là cây tỳ bà này.”
Dương Dĩnh vừa thấy mắt liền sáng, cây đàn này là vật yêu thích của nàng trước lúc gả cho lão gia, sau đó coi như đồ cưới bị lão gia cất vào khố phòng, mà nàng cũng vì không còn l.q.d làm công việc lúc trước nên cũng không dùng nữa, không ngờ nhị tiểu thư vậy mà tự mang đến cho nàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy dây đàn, thanh âm dễ nghe liền truyền ra. Dương Dĩnh ôm thật chặt tỳ bà trong mắt lóe nước mắt lưng tròng nói: “Thiếp thân tạ ơn tiểu thư.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Chỉ tiện tay mà thôi, di nương là cao thủ đàn tỳ bà, đều nói nhạc công coi kỳ cầm là mạng sống, chắc hẳn di nương cũng như thế. Năm đó phụ thân cũng là bị một khúc đàn của di nương đả động. Di nương là một người thông minh, tự biết làm thế nào. Được rồi, hôm nay cũng quấy rầy di nương không ít thời gian, di nương cũng mau dưỡng tốt thân thể, Tuyết nhi chờ tin tức tốt của di nương.”
Dương Dĩnh gật gật đầu tự mình đưa Bàng Lạc Tuyết tới cửa, mới trở lại trong phòng, ôm lấy tỳ bà khóc nức nở, làm bạn với nàng chẳng qua cũng chỉ có phong sương.
Bàng Lạc Tuyết cùng với Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, liền nhìn thấy Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cầm sách xem gì đó.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Các ngươi đang nhìn cái gì thú vị đó, cũng cho ta nhìn xem.”
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nói: “Tiểu thư mau một chút đến xem, đây là tửu lâu mới của Dao tỷ tỷ gọi là Vọng Giang lâu, ngay đối diện Lâm Giang lâu, hiện tại buôn bán rất tốt, có thể nói là mỗi ngày đều thu bạc. Những thứ này là sổ sách những ngày gần đây của Vọng Giang lâu, muội thấy tiểu thư đang bận, liền trước tiên xem thay tiểu thư, có cái gì đều làm ký hiệu, như vậy tiểu thư xem qua sẽ không khó khăn nữa.”
Lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, hai cái tiểu nha đầu này trái lại thật có tài kinh doanh, lại vất vả chịu khổ, giảm đi nhiều phiền phức cho nàng cùng Thích Dao.
Liên Diệp đi tới trước người nàng thấp giọng nói: “Mộc Dương công tử đã tới, muội đã quét dọn phía sau sân Thính Phong lâu, cái sân đó rất yên tĩnh, Dao tỷ tỷ đã làm một cái lò dược cho tỷ, phía trước còn có vườn hoa, Liên Ngẫu đã cho người nuôi trồng đến, nói là trồng nhiều dược cho tiểu thư, Phơi Cốc Tràng cũng chỉnh lý sạch sẽ, tiểu thư chỉ cần an tâm học tập là được.”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết ấm áp, gập đầu với Liên Diệp Liên Ngẫu, nói: “Không cho phép người khác đi đến Thính phong lâu.”
Liên Diệp Liên Ngẫu nói: “Dạ.”
Trong Thính phong lâu, Sở Mộc Dương ngồi ở phòng khách bưng một ly trà, hoàn hảo chính mình khinh công không tệ, bằng không mình bôn ba như vậy cũng ăn không tiêu. Tuy nói thu thập Bàng Lạc Tuyết là vì mặt mũi Thích Dao, mà thực ra hắn chính là bị sức quyến rũ trên người Bàng Lạc Tuyết hấp dẫn. Sở Mộc Dương rất tò mò rốt cuộc là có lý do gì mà lại làm cho một tiểu thư khuê các có dã tâm lớn như vậy, nữ nhân học y trái lại bình thường, thế nhưng một là quận chúa, một là nữ nhi tướng quân trái lại thiên cổ hiếm thấy, Dao nhi vì báo thù mà ngay cả mạng sống đều không cần, vậy mà lại chịu nhịn xuống cừu hận này vì một nữ nhi bằng tuổi, quả nhiên là hiếm lạ.
Sở Mộc Dương bên này đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng thân là cao thủ võ công, Bàng Lạc Tuyết vừa tiến vào liền cảm nhận được. Không nghĩ cho ngày sau như hắn, mà bây giờ lại có một đồ đệ như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, sẽ có rất nhiều thời gian phát hiện bí mật của nàng.
Bàng Lạc Tuyết nói với Sở Mộc Dương: Hôm nay sư phụ đến thật sớm, Tuyết nhi chuẩn bị nơi này huynh hài lòng không?”
Sở Mộc Dương nói: “Chỉ cần có một nơi cư trú là được rồi, huống chi lại chuẩn bị một nơi lớn thế này, nhưng mà trà của Tuyết nhi không tệ, hương vị thấm vào sương tỷ.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Đây là trà trong cung, sư phụ thích thì tốt quá.”
Sở Mộc Dương gật đầu: “Đúng là không tệ, đồ đệ ngoan, sư phụ thấy cây hải đường trong viện rất nhiều, không để ý thì cho sư phụ mấy cây đi.”
Bàng Lạc Tuyết không biết sư phụ lấy để làm gì, cũng không hỏi kỷ nói: “Người cứ tự nhiên, có chuyện gì trực tiếp phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu là được rồi, hai nha đầu này bây giờ có thể thay muội làm chủ tất cả chuyện lớn nhỏ.”
Sở Mộc Dương xòe quạt lưu manh nói: “Ta đã phân phó rồi.”
Bàng Lạc Tuyết mở to mắt thầm nghĩ: ‘Người đã an bài qua, lại ở đây trước trảm hậu tấu cái gì a.’ Bất đắc dĩ chuyển tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Sở Mộc Dương thấy vẻ mặt đáng yêu của nàng, sờ sờ mũi che giấu lúng túng: “Được rồi, hôm nay ta sẽ dạy muội nhận biết huyệt vị.”
Bàng Lạc Tuyết cũng chưa nghiên cứu kỹ, ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu học tập.
Dương Dĩnh thản nhiên nói: “Làm phiền nhị tiểu thư tự mình đến thăm ta, thiếp thân sinh ra trong long đong vất vả, vốn tưởng rằng đã quen thấy thế gian ấm lạnh, nhân tình nhạt nhẽo, l.q.d lại không ngờ rằng, khi bản thân gặp phải mới biết tư vị đó thế nào, ta làm sao có thể cam tâm, làm thế nào thông suốt.
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết không khỏi trào phúng, trên mặt lại không lộ ra tâm tư gì nói: “Tứ di nương đã cho nha hoàn đến mời ta qua đây, nhất định không phải muốn nói cuộc sống muôn màu này cùng Tuyết nhi đi.”
Dương Dĩnh nhấc chăn lên ngồi dậy, Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn liền biết, biết ngươi sớm đã tính toán xong, lại ở đây giả vờ thương cảm, l.q.d chẳng qua là vì muốn nàng thương hại. Bằng không hà tất gì phải mặc quần áo trang điểm tốt như vậy nằm ở trên giường giả bộ thương tâm.
Bàng Lạc Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm tứ di nương.
Dương Dĩnh cho rằng nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có tâm tư sâu như vậy, coi như mình muốn đi nhờ vả bên phía phu nhân, cũng muốn tranh thủ nhiều điểm lợi ích, l.q.d lại bị nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu, chính mình cần gì phải cố làm ra vẻ đây. Chẳng thà tìm kiếm nơi che chở, tâm tư khinh thường trái lại nửa điểm cũng không dám. Thế là quỳ xuống trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói: “Cầu nhị tiểu thư thương hại ta.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dáng của nàng liền biết, Dương Dĩnh là một người thông minh, bất quá người thông minh mắc phải tật xấu là mình cho rằng mình rất thông minh nghĩ người khác là đồ ngốc, l.q.d nếu nàng không cho bà ấy biết chút lợi hại, chắc chắn bà ấy cũng sẽ không thật tình quy thuận, loại nữ nhân phong nguyệt này tâm kế thâm trầm, không thể không làm nàng thức tỉnh. Bằng không bị nàng lừa cũng không biết.
Bàng Lạc Tuyết đứng lên, tự mình nâng tứ di nương dậy nói: “Di nương khách khí rồi, Tuyết nhi chẳng qua là đứa nhỏ, làm sao mà thương hại chứ, di nương sẽ cười nhạo.”
Dương Dĩnh nói: “Thiếp thân trải qua lần sinh non này, phần nào cũng hiểu tình cảm của lão gia đối với thiếp thân có thể có vài phần, chỉ tiếc ta xuất thân không được cao quý, ngay cả hy vọng báo thù vì đứa nhỏ cũng không có. Tam di nương đã đối đầu cùng ta, nàng có tâm hay vô tâm ta đã không có biện pháp phân biệt, chẳng qua là bởi vì nàng làm hại chết đứa nhỏ của ta, nhị phu nhân xuất thân cao quý, hơn nữa tâm tư giả dối, thêm vào là mấy năm nay nhà mẹ đẻ của nàng càng lúc càng cường đại, chắc hẳn sẽ càng không cam lòng ở phía dưới.”
Dương Dĩnh nói xong, cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết là ai chứ, nàng thế nhưng sống lại từ âm phủ, Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì, cứ mỉm cười lắng nghe như vậy.
Trong lòng tứ di nương không chắc chắn, lại nói: “Hiện tại lão gia đã cho nhị phu nhân quyền quản gia, chắc hẳn phu nhân cũng có băn khoăn, thiếp thân mặc dù bất tài, chỉ mong có thể giúp phu nhân một tay.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười: “Tứ di nương không hổ là nếm tất cả ấm lạnh, đối với chuyện trong phủ này trái lại phân tích thật rõ ràng, bất quá di nương yên tâm, nhị phu nhân chính là nhị phu nhân, cuối cùng đến chết nàng cũng chỉ có thể là một di nương, không thể nhập tổ tông từ đường. Di nương cũng nói nhiều như vậy, Tuyết nhi muốn biết di nương muốn cái gì?”
Trong lòng Tứ phu nhân cả kinh, nàng chính là có điều mong muốn, phu quân sủng ái chẳng qua là nhất thời, nàng còn có thể trông chờ cái gì đây, bản thân mình bị xạ hương xâm nhập, thụ thai lần nữa sợ rằng khó càng thêm khó, nhưng nàng không cam lòng, nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nàng không cam lòng giống như bị đày vào lãnh cung, không cam lòng nhìn thấy tam phu nhân sống. Tứ phu nhân như là hạ quyết tâm nói: “Thiếp thân chỉ cần làm một người nhỏ nhoi trong phủ này, trọng yếu nhất là ta muốn mạng tam phu nhân, tế cho con của ta.” Nói xong ánh mắt lấp lánh nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Di nương muốn báo thù phải nghe theo ta, di nương xinh đẹp như vậy sao có thể thành cô phụ, nếu như chỉ cần báo thù mà không được phụ thân sủng ái, thì cho dù đại phu nhân không nói gì người, nhị phu nhân cũng chưa chắc bỏ qua cho người. Chắc hẳn đạo lý này trong lòng di nương biết rõ ràng, dù sao cũng phải đợi một thời gian. Phải biết rằng, chịu được khổ, mới có thể thấy được phồn hoa.
Tứ di nương gật đầu nói: “Tiểu thư yên tâm, ta hiểu rõ. Sau này mạng của ta chính là của tiểu thư, chắc chắn giống như Thiên Lôi tiểu thư sai đâu thì đánh đó.”
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: “Việc này đừng cho phu nhân biết, còn có hôm nay ta mang theo chút thuốc bổ qua đây, mong rằng thân thể di nương sớm ngày khôi phục. Trọng yếu nhất là cây tỳ bà này.”
Dương Dĩnh vừa thấy mắt liền sáng, cây đàn này là vật yêu thích của nàng trước lúc gả cho lão gia, sau đó coi như đồ cưới bị lão gia cất vào khố phòng, mà nàng cũng vì không còn l.q.d làm công việc lúc trước nên cũng không dùng nữa, không ngờ nhị tiểu thư vậy mà tự mang đến cho nàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy dây đàn, thanh âm dễ nghe liền truyền ra. Dương Dĩnh ôm thật chặt tỳ bà trong mắt lóe nước mắt lưng tròng nói: “Thiếp thân tạ ơn tiểu thư.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Chỉ tiện tay mà thôi, di nương là cao thủ đàn tỳ bà, đều nói nhạc công coi kỳ cầm là mạng sống, chắc hẳn di nương cũng như thế. Năm đó phụ thân cũng là bị một khúc đàn của di nương đả động. Di nương là một người thông minh, tự biết làm thế nào. Được rồi, hôm nay cũng quấy rầy di nương không ít thời gian, di nương cũng mau dưỡng tốt thân thể, Tuyết nhi chờ tin tức tốt của di nương.”
Dương Dĩnh gật gật đầu tự mình đưa Bàng Lạc Tuyết tới cửa, mới trở lại trong phòng, ôm lấy tỳ bà khóc nức nở, làm bạn với nàng chẳng qua cũng chỉ có phong sương.
Bàng Lạc Tuyết cùng với Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, liền nhìn thấy Liên Diệp cùng Liên Ngẫu cầm sách xem gì đó.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Các ngươi đang nhìn cái gì thú vị đó, cũng cho ta nhìn xem.”
Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nói: “Tiểu thư mau một chút đến xem, đây là tửu lâu mới của Dao tỷ tỷ gọi là Vọng Giang lâu, ngay đối diện Lâm Giang lâu, hiện tại buôn bán rất tốt, có thể nói là mỗi ngày đều thu bạc. Những thứ này là sổ sách những ngày gần đây của Vọng Giang lâu, muội thấy tiểu thư đang bận, liền trước tiên xem thay tiểu thư, có cái gì đều làm ký hiệu, như vậy tiểu thư xem qua sẽ không khó khăn nữa.”
Lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, hai cái tiểu nha đầu này trái lại thật có tài kinh doanh, lại vất vả chịu khổ, giảm đi nhiều phiền phức cho nàng cùng Thích Dao.
Liên Diệp đi tới trước người nàng thấp giọng nói: “Mộc Dương công tử đã tới, muội đã quét dọn phía sau sân Thính Phong lâu, cái sân đó rất yên tĩnh, Dao tỷ tỷ đã làm một cái lò dược cho tỷ, phía trước còn có vườn hoa, Liên Ngẫu đã cho người nuôi trồng đến, nói là trồng nhiều dược cho tiểu thư, Phơi Cốc Tràng cũng chỉnh lý sạch sẽ, tiểu thư chỉ cần an tâm học tập là được.”
Trong lòng Bàng Lạc Tuyết ấm áp, gập đầu với Liên Diệp Liên Ngẫu, nói: “Không cho phép người khác đi đến Thính phong lâu.”
Liên Diệp Liên Ngẫu nói: “Dạ.”
Trong Thính phong lâu, Sở Mộc Dương ngồi ở phòng khách bưng một ly trà, hoàn hảo chính mình khinh công không tệ, bằng không mình bôn ba như vậy cũng ăn không tiêu. Tuy nói thu thập Bàng Lạc Tuyết là vì mặt mũi Thích Dao, mà thực ra hắn chính là bị sức quyến rũ trên người Bàng Lạc Tuyết hấp dẫn. Sở Mộc Dương rất tò mò rốt cuộc là có lý do gì mà lại làm cho một tiểu thư khuê các có dã tâm lớn như vậy, nữ nhân học y trái lại bình thường, thế nhưng một là quận chúa, một là nữ nhi tướng quân trái lại thiên cổ hiếm thấy, Dao nhi vì báo thù mà ngay cả mạng sống đều không cần, vậy mà lại chịu nhịn xuống cừu hận này vì một nữ nhi bằng tuổi, quả nhiên là hiếm lạ.
Sở Mộc Dương bên này đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng thân là cao thủ võ công, Bàng Lạc Tuyết vừa tiến vào liền cảm nhận được. Không nghĩ cho ngày sau như hắn, mà bây giờ lại có một đồ đệ như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, sẽ có rất nhiều thời gian phát hiện bí mật của nàng.
Bàng Lạc Tuyết nói với Sở Mộc Dương: Hôm nay sư phụ đến thật sớm, Tuyết nhi chuẩn bị nơi này huynh hài lòng không?”
Sở Mộc Dương nói: “Chỉ cần có một nơi cư trú là được rồi, huống chi lại chuẩn bị một nơi lớn thế này, nhưng mà trà của Tuyết nhi không tệ, hương vị thấm vào sương tỷ.”
Bàng Lạc Tuyết nói: “Đây là trà trong cung, sư phụ thích thì tốt quá.”
Sở Mộc Dương gật đầu: “Đúng là không tệ, đồ đệ ngoan, sư phụ thấy cây hải đường trong viện rất nhiều, không để ý thì cho sư phụ mấy cây đi.”
Bàng Lạc Tuyết không biết sư phụ lấy để làm gì, cũng không hỏi kỷ nói: “Người cứ tự nhiên, có chuyện gì trực tiếp phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu là được rồi, hai nha đầu này bây giờ có thể thay muội làm chủ tất cả chuyện lớn nhỏ.”
Sở Mộc Dương xòe quạt lưu manh nói: “Ta đã phân phó rồi.”
Bàng Lạc Tuyết mở to mắt thầm nghĩ: ‘Người đã an bài qua, lại ở đây trước trảm hậu tấu cái gì a.’ Bất đắc dĩ chuyển tầm mắt, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Sở Mộc Dương thấy vẻ mặt đáng yêu của nàng, sờ sờ mũi che giấu lúng túng: “Được rồi, hôm nay ta sẽ dạy muội nhận biết huyệt vị.”
Bàng Lạc Tuyết cũng chưa nghiên cứu kỹ, ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu học tập.
/396
|