Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Văng mừng đến phát khóc nhưng trong mắt xác thực đối với Bàng Lạc Tuyết càng thêm ghi hận.
Màn đêm xuống thấp.
Mà bên trong hoàng cung, hoàng đế gối đầu lên chân mỹ nhân ăn hoa quả tiến cống.
Vũ Dương ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn, quốc sư cầm một loại đan dược màu đỏ đứng bên cạnh chờ kính hiến cho hoàng đế.
Quốc sư, đan dược này thực sự là càng ngày càng tốt. Gần đây trẫm cũng cảm thấy thân thể khoan khoái rất nhiều, đặc biệt là trên đầu tóc bạc đều có dấu hiệu biến thành màu đen. Hoàng đế cầm một viên đan dược bỏ vào miệng mình, cân nhắc nói.
Quốc sư cũng mau chóng nịnh nọt nói: Bản lĩnh Hoàng thượng tựa như ngôi sao trên trời hạ phàm, sinh mệnh cũng không giống người phàm. Hoàng thượng yên tâm, có thần ở đây, thần nhất định sẽ làm cho hoàng thượng vạn thọ vô cương.
Ái khanh thật hữu tâm, ngươi lui xuống đi.
Vũ Dương bưng trà sâm quỳ trên mặt đất, giơ lên trên đầu, ánh mắt đong đưa dụ tình nói: Thiếp thân mời hoàng thượng uống trà.
Ừm, ái phi thật hiểu chuyện.
Vũ Dương đứng dậy mở nắp chén trà ra, ngón tay cũng vô tình đụng vào chén nước một cái.
Xin mời Hoàng thượng.
Ừm!
Hoàng thượng, chuyện của Tấn vương? Vũ Dương thăm dò hỏi.
Ái phi, hậu cung không được quan tâm đến chuyện triều chính. Ánh mắt Hoàng đế có hơi bất mãn.
Vâng, thần thiếp chỉ lo lắng cho hoàng thượng thôi, dù sao Tấn vương cũng là nhi tử ruột thịt của ngài, sao lại có khả năng …? Vũ Dương nhỏ giọng nói.
Ái phi nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm muốn đến xem tấu chương. Hoàng đế nói.
Thần thiếp biết, cung tiễn hoàng thượng.
Ừm.
Vũ Dương nhìn bước chân của Hoàng đế rời đi, cúi đầu nhìn một chút móng tay mình, bên trong còn có nhàn nhạt dấu vết màu đỏ.
Lão già bệnh hoạn, thì ra trong mắt ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Vũ Dương lạnh giọng nói.
Công chúa, hoàng hậu dâng tới một chút chu sa (son môi).
Dâng lên đây.
Vũ Dương liếc mắt nhìn chu sa. Chỉ thấy màu sắc bên trong dường như không đúng, từ trên bàn trang điểm cầm cây trâm giơ lên, sau đó đâm vào trong bọc.
Hãy đưa vật này đến cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, nói rằng đây là do hoàng hậu ban tặng.
Tuân lệnh công chúa, còn bao chu sa này người có muốn dùng không?
Tạm thời không cần, Bổn cung còn không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì nên vật này không thể dùng. Đúng rồi, ngươi phải đưa tận tay cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, cũng không nên đưa sai người.
Vâng, công chúa yên tâm. Nhưng nhị tiểu thư là Vương Phi, sớm muộn cũng
Bàng Lạc Văng mừng đến phát khóc nhưng trong mắt xác thực đối với Bàng Lạc Tuyết càng thêm ghi hận.
Màn đêm xuống thấp.
Mà bên trong hoàng cung, hoàng đế gối đầu lên chân mỹ nhân ăn hoa quả tiến cống.
Vũ Dương ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ hắn, quốc sư cầm một loại đan dược màu đỏ đứng bên cạnh chờ kính hiến cho hoàng đế.
Quốc sư, đan dược này thực sự là càng ngày càng tốt. Gần đây trẫm cũng cảm thấy thân thể khoan khoái rất nhiều, đặc biệt là trên đầu tóc bạc đều có dấu hiệu biến thành màu đen. Hoàng đế cầm một viên đan dược bỏ vào miệng mình, cân nhắc nói.
Quốc sư cũng mau chóng nịnh nọt nói: Bản lĩnh Hoàng thượng tựa như ngôi sao trên trời hạ phàm, sinh mệnh cũng không giống người phàm. Hoàng thượng yên tâm, có thần ở đây, thần nhất định sẽ làm cho hoàng thượng vạn thọ vô cương.
Ái khanh thật hữu tâm, ngươi lui xuống đi.
Vũ Dương bưng trà sâm quỳ trên mặt đất, giơ lên trên đầu, ánh mắt đong đưa dụ tình nói: Thiếp thân mời hoàng thượng uống trà.
Ừm, ái phi thật hiểu chuyện.
Vũ Dương đứng dậy mở nắp chén trà ra, ngón tay cũng vô tình đụng vào chén nước một cái.
Xin mời Hoàng thượng.
Ừm!
Hoàng thượng, chuyện của Tấn vương? Vũ Dương thăm dò hỏi.
Ái phi, hậu cung không được quan tâm đến chuyện triều chính. Ánh mắt Hoàng đế có hơi bất mãn.
Vâng, thần thiếp chỉ lo lắng cho hoàng thượng thôi, dù sao Tấn vương cũng là nhi tử ruột thịt của ngài, sao lại có khả năng …? Vũ Dương nhỏ giọng nói.
Ái phi nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm muốn đến xem tấu chương. Hoàng đế nói.
Thần thiếp biết, cung tiễn hoàng thượng.
Ừm.
Vũ Dương nhìn bước chân của Hoàng đế rời đi, cúi đầu nhìn một chút móng tay mình, bên trong còn có nhàn nhạt dấu vết màu đỏ.
Lão già bệnh hoạn, thì ra trong mắt ngươi, nhi tử ruột thịt của ngươi cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Vũ Dương lạnh giọng nói.
Công chúa, hoàng hậu dâng tới một chút chu sa (son môi).
Dâng lên đây.
Vũ Dương liếc mắt nhìn chu sa. Chỉ thấy màu sắc bên trong dường như không đúng, từ trên bàn trang điểm cầm cây trâm giơ lên, sau đó đâm vào trong bọc.
Hãy đưa vật này đến cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, nói rằng đây là do hoàng hậu ban tặng.
Tuân lệnh công chúa, còn bao chu sa này người có muốn dùng không?
Tạm thời không cần, Bổn cung còn không biết hoàng hậu đang có chủ ý gì nên vật này không thể dùng. Đúng rồi, ngươi phải đưa tận tay cho nhị tiểu thư ở phủ Bàng Quốc Công, cũng không nên đưa sai người.
Vâng, công chúa yên tâm. Nhưng nhị tiểu thư là Vương Phi, sớm muộn cũng
/396
|