Edit : Sóc Là Ta
Bàng Lạc Tuyết đứng xem kịch vui nhìn Tấn vương và Tam phu nhân.
Tam phu nhân kêu thảm một tiếng, cầm quần áo che bộ ngực làm lộ hết cảnh xuân của mình trước mặt mọi người.
Vương gia, ngài có phải nên nói cho ta một lý do giải thích hợp lý? Bàng Lạc Tuyết đứng lên đi đến trước mặt Tấn vương.
Hôm nay là ngày đưa tang của Bàng Quốc Công, mà Tấn vương thân là nữ tế (chồng của con gái) không đến thì thôi, đã thế lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lý. Vậy thì hắn cũng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế này. Những khuôn mặt lão thần vốn muốn chống đỡ sau lưng hắn hiện giờ lại tràn ngập nồng đậm thất vọng. Tấn vương này đúng là quá loạn rồi.
Nhị tiểu thư, nàng nghe ta nói, là tam phu nhân, tam phu nhân quyến rũ ta. Bản vương làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy?
Tam phu nhân đang lúc giận dữ và xấu hổ không chịu nổi chỉ vào Tấn vương nói: Ngài! Ngài … cái người lòng lang dạ sói này, ngài chiếm lấy ta, hôm nay còn nói dẫn ta trở về dâng hương cho lão gia mà. Ngài đúng là một tên cầm thú!
Liên Diệp, che Tam phu nhân lại. Bàng Lạc Tuyết quay về phía Liên Diệp nói.
Tử Quyên đứng bên cạnh lấy ra một chiếc bạch sắc đấu bồng (áo khoác màu trắng) bao lấy Tam phu nhân.
Đưa Tam phu nhân hồi phủ.
Bàng Lạc Tuyết lại xoay người quay về phía Tấn vương nói: Vương gia, ta tin Vương gia hôm nay đến đây chỉ với mục đích là muốn dâng hương cho phụ thân ta. Dù sao ngài vẫn là nữ tế (chồng của con gái) của phụ thân ta, còn là phu quân của tam muội muội ta. Dù cho tam di nương bị tam muội muội dẫn đi nhưng người cũng vẫn là bậc trưởng bối. Ngài đường đường là hoàng tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia việc này ngài quả thật đã sai rồi.
Đúng đấy, đặc biệt là Tam phu nhân vẫn là,thiếp thất của Bàng Quốc Công.
Bệ hạ ra ý chỉ, hiện tại Vương gia ngài nên bị cấm túc trong phủ mới đúng.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng: Tấn vương, không nghĩ tới ngài lại to gan như vậy, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng đều không xem ra gì.
Tấn vương nhìn người nữ tử trước mặt này, lần đầu tiên hắn có cảm giác kích động muốn lấy mạng của nàng.
Là ngươi, là ngươi đã hãm hại ta. Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói ra từng câu từng chữ.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết lạc lõng nhìn Tấn vương nói: Vương gia, bổn tiểu thư cũng chưa từng mời ngài đến nơi này. Nơi đây là linh đường, ta có thể làm gì đây?
Đúng đấy, Vương gia, nhị tiểu thư vẫn luôn ở ngoài cổng chào hỏi khách khứa. Căn bản cũng không có rời khỏi tầm mắt của chúng ta, ta thấy Vương gia chỉ đang muốn cãi chày cãi cối mà thôi.
Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia. Ngày hôm nay rõ ràng là do ngài không đúng trước lại còn cố tình giội nước bẩn lên người khác. Nhị tiểu thư là người thế nào chắc ngài cũng rõ.
Các ngươi ….
Tấn vương nhìn mọi người, cứ ngươi một lời, ta một lời, chỉ trích mình thì mày kiếm nhếch lên, tức giận đến long trời lở đất.
Ngươi…. các ngươi…. Tấn vương chỉ tay vào mọi người.
Sao vậy Vương gia? Hay là ngài hiện tại muốn giải thích lý do tại sao ngài lại hành động như đang muốn đánh vào mặt phủ Bàng Quốc Công chúng ta? Bàng Lạc Tuyết dùng giọng điệu bức người cố tình trêu chọc Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết, ngươi thực sự ác độc, đang tâm bày ra kế sách để hãm hại ta.
Vương gia đang nói gì thế? Là do ta bức ngài để ngài vi phạm ý chỉ của hoàng thượng sao? Là do ta bức ngài ở trước mặt mọi người lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?
Tấn vương á khẩu không trả lời được.
Chư vị, hôm nay là ngày đưa tang của phủ Bàng Quốc Công chúng ta. Vương gia Tấn vương lại ngang nhiên làm ra những chuyện như vậy, mà bây giờ còn nói thế. Đây chính là muốn bắt nạt những người hèn kém trong phủ Bàng Quốc Công này chăng? Bàng Lạc Tuyết lên tiếng nói lời đại nghĩa.
Nhị tiểu thư yên tâm, ta sẽ dâng tấu với bệ hạ về chuyện này.
Ngự Sử đại phu cũng lên tiếng nói đạo lý. Hắn chính là bằng hữu thâm giao với Bàng Quốc Công, vậy giờ phút này sao có thể đứng nhìn kẻ khác bắt nạt nữ nhi của bằng hữu tốt với mình
Bàng Lạc Tuyết đứng xem kịch vui nhìn Tấn vương và Tam phu nhân.
Tam phu nhân kêu thảm một tiếng, cầm quần áo che bộ ngực làm lộ hết cảnh xuân của mình trước mặt mọi người.
Vương gia, ngài có phải nên nói cho ta một lý do giải thích hợp lý? Bàng Lạc Tuyết đứng lên đi đến trước mặt Tấn vương.
Hôm nay là ngày đưa tang của Bàng Quốc Công, mà Tấn vương thân là nữ tế (chồng của con gái) không đến thì thôi, đã thế lại làm ra chuyện trái luân thường đạo lý. Vậy thì hắn cũng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế này. Những khuôn mặt lão thần vốn muốn chống đỡ sau lưng hắn hiện giờ lại tràn ngập nồng đậm thất vọng. Tấn vương này đúng là quá loạn rồi.
Nhị tiểu thư, nàng nghe ta nói, là tam phu nhân, tam phu nhân quyến rũ ta. Bản vương làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy?
Tam phu nhân đang lúc giận dữ và xấu hổ không chịu nổi chỉ vào Tấn vương nói: Ngài! Ngài … cái người lòng lang dạ sói này, ngài chiếm lấy ta, hôm nay còn nói dẫn ta trở về dâng hương cho lão gia mà. Ngài đúng là một tên cầm thú!
Liên Diệp, che Tam phu nhân lại. Bàng Lạc Tuyết quay về phía Liên Diệp nói.
Tử Quyên đứng bên cạnh lấy ra một chiếc bạch sắc đấu bồng (áo khoác màu trắng) bao lấy Tam phu nhân.
Đưa Tam phu nhân hồi phủ.
Bàng Lạc Tuyết lại xoay người quay về phía Tấn vương nói: Vương gia, ta tin Vương gia hôm nay đến đây chỉ với mục đích là muốn dâng hương cho phụ thân ta. Dù sao ngài vẫn là nữ tế (chồng của con gái) của phụ thân ta, còn là phu quân của tam muội muội ta. Dù cho tam di nương bị tam muội muội dẫn đi nhưng người cũng vẫn là bậc trưởng bối. Ngài đường đường là hoàng tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia việc này ngài quả thật đã sai rồi.
Đúng đấy, đặc biệt là Tam phu nhân vẫn là,thiếp thất của Bàng Quốc Công.
Bệ hạ ra ý chỉ, hiện tại Vương gia ngài nên bị cấm túc trong phủ mới đúng.
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng: Tấn vương, không nghĩ tới ngài lại to gan như vậy, ngay cả ý chỉ của hoàng thượng đều không xem ra gì.
Tấn vương nhìn người nữ tử trước mặt này, lần đầu tiên hắn có cảm giác kích động muốn lấy mạng của nàng.
Là ngươi, là ngươi đã hãm hại ta. Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói ra từng câu từng chữ.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết lạc lõng nhìn Tấn vương nói: Vương gia, bổn tiểu thư cũng chưa từng mời ngài đến nơi này. Nơi đây là linh đường, ta có thể làm gì đây?
Đúng đấy, Vương gia, nhị tiểu thư vẫn luôn ở ngoài cổng chào hỏi khách khứa. Căn bản cũng không có rời khỏi tầm mắt của chúng ta, ta thấy Vương gia chỉ đang muốn cãi chày cãi cối mà thôi.
Đúng đấy, đúng đấy, Vương gia. Ngày hôm nay rõ ràng là do ngài không đúng trước lại còn cố tình giội nước bẩn lên người khác. Nhị tiểu thư là người thế nào chắc ngài cũng rõ.
Các ngươi ….
Tấn vương nhìn mọi người, cứ ngươi một lời, ta một lời, chỉ trích mình thì mày kiếm nhếch lên, tức giận đến long trời lở đất.
Ngươi…. các ngươi…. Tấn vương chỉ tay vào mọi người.
Sao vậy Vương gia? Hay là ngài hiện tại muốn giải thích lý do tại sao ngài lại hành động như đang muốn đánh vào mặt phủ Bàng Quốc Công chúng ta? Bàng Lạc Tuyết dùng giọng điệu bức người cố tình trêu chọc Tấn vương.
Bàng Lạc Tuyết, ngươi thực sự ác độc, đang tâm bày ra kế sách để hãm hại ta.
Vương gia đang nói gì thế? Là do ta bức ngài để ngài vi phạm ý chỉ của hoàng thượng sao? Là do ta bức ngài ở trước mặt mọi người lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao?
Tấn vương á khẩu không trả lời được.
Chư vị, hôm nay là ngày đưa tang của phủ Bàng Quốc Công chúng ta. Vương gia Tấn vương lại ngang nhiên làm ra những chuyện như vậy, mà bây giờ còn nói thế. Đây chính là muốn bắt nạt những người hèn kém trong phủ Bàng Quốc Công này chăng? Bàng Lạc Tuyết lên tiếng nói lời đại nghĩa.
Nhị tiểu thư yên tâm, ta sẽ dâng tấu với bệ hạ về chuyện này.
Ngự Sử đại phu cũng lên tiếng nói đạo lý. Hắn chính là bằng hữu thâm giao với Bàng Quốc Công, vậy giờ phút này sao có thể đứng nhìn kẻ khác bắt nạt nữ nhi của bằng hữu tốt với mình
/396
|