Edit : Sóc Là Ta
Cuối cùng hoàng đế vẫn thả Tấn vương trở về nhưng bên cạnh đó hoàng đế cũng phạt hắn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Hiện giờ, tâm tư hoàng đế đang nghĩ gì thì cũng không ai có thể đoán biết trước được. Vương công công vừa chết, một tâm phúc bên cạnh hoàng đế bấy lâu nay bị chết thảm, cũng không rõ lai lịch vì sao lại bị chết thì làm sao hắn chịu ngồi yên. Rõ ràng hắn đang âm thầm quyết định làm một chuyện gì đó.
Tấn vương một đường trở lại Tấn vương phủ, sắc mặt âm trầm suy sụp khiến mọi người không ai dám hỏi han điều gì.
Quản gia nhìn thấy Tấn vương trực tiếp đi tới Duyệt Băng các, cũng không hề nói gì. Đồng thời, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn món canh hạ hỏa và sai hạ nhân dâng lên cho hắn.
Phủ Bàng Quốc Công
Bàng Lạc Băng quỳ gối trên bồ đoàn nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết không mở miệng nên nàng cũng không dám nói gì. Dù là vào lúc nào, Bàng Lạc Tuyết cũng đều khiến nàng sợ hãi không nói nên lời.
Thưa nhị tiểu thư, cơm tối đã được chuẩn bị xong.”
Bàng Lạc Tuyết mở mắt ra liếc mắt nhìn chung quanh, đồng thời cũng nhận ra ánh mắt chột dạ của Bàng Lạc Băng nên nói: Ngày hôm nay muội cứ ở lại đi, mẫu thân cũng nhớ muội.
Còn Vương gia? Bàng Lạc Băng nói.
Không cần lo lắng, tỷ sẽ sai quản gia đi thông báo với Vương gia một tiếng. Hay là giờ đây tam muội muội đã trở thành trắc phi Tấn vương rồi nên cảm thấy ghét bỏ phủ Bàng Quốc Công này rồi chăng?
Giọng nói của Bàng Lạc Tuyết hơi cao ngạo khiến tâm tư Bàng Lạc Băng cũng bất ổn.
Bàng Lạc Băng cũng mau chóng lắc đầu nói: Không, không đâu. Nơi này sẽ mãi mãi là nhà của muội, làm sao muội sẽ ghét bỏ. Hôm nay muội sẽ ở lại đây.
Bàng Lạc Tuyết lạnh nhạt nói Ừ một tiếng Mẫu thân đã chờ sẵn trong sân, muội cũng nên đi thôi.
Vâng, thưa nhị tỷ tỷ.
Bàng Lạc Tuyết dẫn theo Tử Quyên đi trước, còn Bàng Lạc Băng ở phía sau liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tàn nhẫn không che giấu.
Tâu Vương Phi, đêm nay chúng ta thật sự phải ở lại chỗ này sao?
Bàng Lạc Băng mạnh mẽ liếc mắt nhìn quan tài của Bàng Quốc Công nói: Còn có cách gì nữa? Tự nhiên lại bị bắt ở lại nơi này, không biết Vương gia bên kia thế nào rồi?
Vương Phi yên tâm. Hiện tại chỉ cần nhị tiểu thư chịu mở miệng cầu xin thì vương gia Tấn vương nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chỉ mong nhị tỷ tỷ đồng ý giúp ta việc này. Bàng Lạc Băng nói.
Ta luôn cảm thấy lần này nhị tỷ tỷ sẽ không dễ dàng giúp ta như vậy. Nếu như nàng biết rõ chân tướng mọi chuyện, cũng không biết chừng nàng sẽ có thể muốn tính mạng của ta?
Vương Phi, chúng ta mau mau đi thôi, bằng không sẽ đến muộn.
Bàng Lạc Băng bắt đầu rời khỏi bồ đoàn đứng lên. Hai chân đã quỳ đến tê rần, trong lòng không nhịn được lại mắng vài câu.
Dương thị một thân đồ tang ngồi ở giữa, Bàng Lạc Tuyết cùng công chúa Trường Nhạc ngồi bên cạnh chia thức ăn. Lúc này Bàng Sách cũng không có mặt ở đây.
Băng Nhi bái kiến mẫu thân.
Dương thị gật gù : Trở về rồi sao? Hãy cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Dạ.
Bàng Lạc Băng cẩn thận e dè từng li từng tí ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn hảo hạng nhưng lại cảm thấy chua chát, có cảm giác không muốn đụng đũa. Lúc này một mâm dưa chuột kia rất phù hợp với nàng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong nhạt nhẽo.
Băng Nhi, con ở lại đây rồi thì hãy đi tìm nhị tỷ tỷ con. Hai tỷ muội các con chắc cũng có nhiều chuyện để nói. Ta cũng cảm thấy mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi trước.
Dương
Cuối cùng hoàng đế vẫn thả Tấn vương trở về nhưng bên cạnh đó hoàng đế cũng phạt hắn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm. Hiện giờ, tâm tư hoàng đế đang nghĩ gì thì cũng không ai có thể đoán biết trước được. Vương công công vừa chết, một tâm phúc bên cạnh hoàng đế bấy lâu nay bị chết thảm, cũng không rõ lai lịch vì sao lại bị chết thì làm sao hắn chịu ngồi yên. Rõ ràng hắn đang âm thầm quyết định làm một chuyện gì đó.
Tấn vương một đường trở lại Tấn vương phủ, sắc mặt âm trầm suy sụp khiến mọi người không ai dám hỏi han điều gì.
Quản gia nhìn thấy Tấn vương trực tiếp đi tới Duyệt Băng các, cũng không hề nói gì. Đồng thời, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn món canh hạ hỏa và sai hạ nhân dâng lên cho hắn.
Phủ Bàng Quốc Công
Bàng Lạc Băng quỳ gối trên bồ đoàn nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết không mở miệng nên nàng cũng không dám nói gì. Dù là vào lúc nào, Bàng Lạc Tuyết cũng đều khiến nàng sợ hãi không nói nên lời.
Thưa nhị tiểu thư, cơm tối đã được chuẩn bị xong.”
Bàng Lạc Tuyết mở mắt ra liếc mắt nhìn chung quanh, đồng thời cũng nhận ra ánh mắt chột dạ của Bàng Lạc Băng nên nói: Ngày hôm nay muội cứ ở lại đi, mẫu thân cũng nhớ muội.
Còn Vương gia? Bàng Lạc Băng nói.
Không cần lo lắng, tỷ sẽ sai quản gia đi thông báo với Vương gia một tiếng. Hay là giờ đây tam muội muội đã trở thành trắc phi Tấn vương rồi nên cảm thấy ghét bỏ phủ Bàng Quốc Công này rồi chăng?
Giọng nói của Bàng Lạc Tuyết hơi cao ngạo khiến tâm tư Bàng Lạc Băng cũng bất ổn.
Bàng Lạc Băng cũng mau chóng lắc đầu nói: Không, không đâu. Nơi này sẽ mãi mãi là nhà của muội, làm sao muội sẽ ghét bỏ. Hôm nay muội sẽ ở lại đây.
Bàng Lạc Tuyết lạnh nhạt nói Ừ một tiếng Mẫu thân đã chờ sẵn trong sân, muội cũng nên đi thôi.
Vâng, thưa nhị tỷ tỷ.
Bàng Lạc Tuyết dẫn theo Tử Quyên đi trước, còn Bàng Lạc Băng ở phía sau liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tàn nhẫn không che giấu.
Tâu Vương Phi, đêm nay chúng ta thật sự phải ở lại chỗ này sao?
Bàng Lạc Băng mạnh mẽ liếc mắt nhìn quan tài của Bàng Quốc Công nói: Còn có cách gì nữa? Tự nhiên lại bị bắt ở lại nơi này, không biết Vương gia bên kia thế nào rồi?
Vương Phi yên tâm. Hiện tại chỉ cần nhị tiểu thư chịu mở miệng cầu xin thì vương gia Tấn vương nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chỉ mong nhị tỷ tỷ đồng ý giúp ta việc này. Bàng Lạc Băng nói.
Ta luôn cảm thấy lần này nhị tỷ tỷ sẽ không dễ dàng giúp ta như vậy. Nếu như nàng biết rõ chân tướng mọi chuyện, cũng không biết chừng nàng sẽ có thể muốn tính mạng của ta?
Vương Phi, chúng ta mau mau đi thôi, bằng không sẽ đến muộn.
Bàng Lạc Băng bắt đầu rời khỏi bồ đoàn đứng lên. Hai chân đã quỳ đến tê rần, trong lòng không nhịn được lại mắng vài câu.
Dương thị một thân đồ tang ngồi ở giữa, Bàng Lạc Tuyết cùng công chúa Trường Nhạc ngồi bên cạnh chia thức ăn. Lúc này Bàng Sách cũng không có mặt ở đây.
Băng Nhi bái kiến mẫu thân.
Dương thị gật gù : Trở về rồi sao? Hãy cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Dạ.
Bàng Lạc Băng cẩn thận e dè từng li từng tí ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn hảo hạng nhưng lại cảm thấy chua chát, có cảm giác không muốn đụng đũa. Lúc này một mâm dưa chuột kia rất phù hợp với nàng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong nhạt nhẽo.
Băng Nhi, con ở lại đây rồi thì hãy đi tìm nhị tỷ tỷ con. Hai tỷ muội các con chắc cũng có nhiều chuyện để nói. Ta cũng cảm thấy mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi trước.
Dương
/396
|