Edit: BichDiepDuong
Công chúa Trường Nhạc phái nha hoàn bên cạnh mình tới, nếu như không có chuyện gì quan trọng Trường Nhạc sẽ không phái nàng ra ngoài, những việc nhỏ đều phái thị vệ bên người đi, lần này phái nàng tới đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ gì, nhất là vẻ mặt Bàng Sách lại nghiêm trọng thế kia.
“Làm sao vậy?”
Nam Cung tướng quân chưa rơi vào tình cảnh này bao giờ, hiện tại Tô Ấp đã say đến mức không biết gì, không thể trông cậy vào hắn được.
Triệu Chính Dương vừa định trở về với Bàng Lạc Tuyết, thế nhưng cũng ý thức được sự tình không hề đơn giản, chắp tay một cái nói: “Ngươi trở về với Tuyết nhi đi, hai người các ngươi cũng không nên ồn ào, nhanh đi về đi, Trường Nhạc khó chịu trong người, ta về trước xem nàng thế nào rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuyện của phu thê người ta không cần người khác mù quáng xen vào.
“Vậy huynh cứ đi từ từ.”
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Sách nói, dù sao hiện tại Bàng Sách cũng là người thân của hắn rồi.
“Được rồi, ngươi về trước đi, chăm sóc cho Tuyết nhi.”
Bàng Sách xoay người đi ra ngoài,
Triệu Chính Dương nhìn Nam Cung, Nam Cung nâng Tô Ấp dậy nói: “Ta dẫn hắn đi, ngươi về với Tuyết nhi đi.”
“Được rồi, chú ý đến hắn một chút.”
Nam Cung gật đầu rời đi.
Trong tân phòng, Bàng Lạc Tuyết đã thay quần áo xong, Thích Dao bĩu môi, có cảm giác mình là một củ cải trắng bị heo ăn vậy.
“Tỷ mang vẻ mặt đó là ý gì?”
Bàng Lạc Tuyết không hài lòng nói.
“Tuyết nhi, muội thật sự muốn gả cho Triệu Chính Dương sao? Hay là ta đưa muội đi trốn.”
Bàng Lạc Tuyết giật giật khóe miệng: “Ngày mai muội còn phải tiến cung yết kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, tỷ cảm thấy muội giống như đang đùa sao?”
Thích Dao vẫn không yên lòng: “Hôm nay ta phải dẫn muội đi.”
“Ngươi muốn dẫn Vương phi của ta tới nơi nào?”
Triệu Chính Dương đen mặt nói.
Thích Dao và Bàng Lạc Tuyết giật mình hoảng sợ.
Thích Dao đen mặt nhìn Triệu Chính Dương nói: “Ngươi không thể noistruowsc một tiếng rồi mới bước vào sao, dọa chết ta rồi!”
Triệu Chính Dương nhíu mày nhìn Thích Dao nắm tay Bàng Lạc Tuyết.
“Không phải là bây giờ ngươi nên buông Vương phi của ta ra rồi
Công chúa Trường Nhạc phái nha hoàn bên cạnh mình tới, nếu như không có chuyện gì quan trọng Trường Nhạc sẽ không phái nàng ra ngoài, những việc nhỏ đều phái thị vệ bên người đi, lần này phái nàng tới đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ gì, nhất là vẻ mặt Bàng Sách lại nghiêm trọng thế kia.
“Làm sao vậy?”
Nam Cung tướng quân chưa rơi vào tình cảnh này bao giờ, hiện tại Tô Ấp đã say đến mức không biết gì, không thể trông cậy vào hắn được.
Triệu Chính Dương vừa định trở về với Bàng Lạc Tuyết, thế nhưng cũng ý thức được sự tình không hề đơn giản, chắp tay một cái nói: “Ngươi trở về với Tuyết nhi đi, hai người các ngươi cũng không nên ồn ào, nhanh đi về đi, Trường Nhạc khó chịu trong người, ta về trước xem nàng thế nào rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuyện của phu thê người ta không cần người khác mù quáng xen vào.
“Vậy huynh cứ đi từ từ.”
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Sách nói, dù sao hiện tại Bàng Sách cũng là người thân của hắn rồi.
“Được rồi, ngươi về trước đi, chăm sóc cho Tuyết nhi.”
Bàng Sách xoay người đi ra ngoài,
Triệu Chính Dương nhìn Nam Cung, Nam Cung nâng Tô Ấp dậy nói: “Ta dẫn hắn đi, ngươi về với Tuyết nhi đi.”
“Được rồi, chú ý đến hắn một chút.”
Nam Cung gật đầu rời đi.
Trong tân phòng, Bàng Lạc Tuyết đã thay quần áo xong, Thích Dao bĩu môi, có cảm giác mình là một củ cải trắng bị heo ăn vậy.
“Tỷ mang vẻ mặt đó là ý gì?”
Bàng Lạc Tuyết không hài lòng nói.
“Tuyết nhi, muội thật sự muốn gả cho Triệu Chính Dương sao? Hay là ta đưa muội đi trốn.”
Bàng Lạc Tuyết giật giật khóe miệng: “Ngày mai muội còn phải tiến cung yết kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, tỷ cảm thấy muội giống như đang đùa sao?”
Thích Dao vẫn không yên lòng: “Hôm nay ta phải dẫn muội đi.”
“Ngươi muốn dẫn Vương phi của ta tới nơi nào?”
Triệu Chính Dương đen mặt nói.
Thích Dao và Bàng Lạc Tuyết giật mình hoảng sợ.
Thích Dao đen mặt nhìn Triệu Chính Dương nói: “Ngươi không thể noistruowsc một tiếng rồi mới bước vào sao, dọa chết ta rồi!”
Triệu Chính Dương nhíu mày nhìn Thích Dao nắm tay Bàng Lạc Tuyết.
“Không phải là bây giờ ngươi nên buông Vương phi của ta ra rồi
/396
|