Trong cung điện Vũ Dương, hoàng đế mở mắt ra, đôi mắt như thanh tỉnh không còn dáng vẻ buồn ngủ hay mệt mỏi nào.
Tâu hoàng thượng, công chúa Vũ Dương đã đi ra ngoài. Vương công công nói.
Nha đầu này quá thông minh, còn dám hạ dược ta nữa.
Tâu hoàng thượng, người có muốn đem nhốt công chúa Vũ Dương lại không?
Không cần lo lắng, nha đầu kia cũng đắc tội không ít người. Lần này nếu ta không để hoàng hậu trừng phạt nàng thì nàng cứ ỷ lại vào trẫm. Hoàng đế vừa xoay viên đan dược trong tay mình vừa nói.
Ngươi âm thầm đem viên đan dược này đến thái y điều tra xem bên trong dược chứa gì?
Tuân lệnh bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ giao cho người đáng tin làm việc này.
Vương công công xin cáo lui, một đường đi thẳng đến nơi vắng vẻ nhưng hắn không đi đến viện thái y mà đi đến nơi lãnh cung xa xôi kia.
Cộc … cộc…. Sau ba tiếng, cửa phòng cũng mở.
Vào đi.
Bên trong truyền đến một giọng của nam nhân.
Vương công công đẩy cửa ra, nhìn Tấn vương đang đứng bên giường hành lễ nói: Bái kiến Vương gia.
Ừm.
Vương công công nói tóm tắt lại câu chuyện: Vương gia, hoàng thượng đã biết chuyện của công chúa Vũ Dương.
Tấn vương cười giễu nói: Phụ hoàng thực sự có ý nghĩ kỳ lạ nhưng Vũ Dương cũng có thể làm đối tượng nghiên cứu của người.
Vương gia, viên dược này? Vương công công lấy viên thuốc trong tay mình. Đây là dược mà hoàng thượng giao cho ta, người sai ta đến viện thái y điều tra bên trong có gì?
Hãy giao cho bản vương, còn ngươi trở về đi.
Vâng, lão nô xin cáo lui.
Hoàng hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong cung Thần Hi. Còn Nhược Phương với trang phục mộc mạc đang ở ngoài tiếp đón Vũ Dương.
Tâu nương nương, đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì khẩn cấp? Nhược Phương hành lễ nói.
Vũ Dương nói: Vũ Dương chỉ muốn đến thăm hoàng hậu nương nương một lát.
Nhược Phương thản nhiên nói: Tâu nương nương, hoàng hậu nương nương đã nghỉ ngơi, sợ là hiện giờ người không thể gặp nương nương được.
Nha hoàn bên cạnh Vũ Dương lên tiếng: Nương nương có chuyện quan trọng tìm hoàng hậu nương nương, kính xin cô cô bẩm báo một tiếng.
Vũ Dương nhìn sắc trời, tính toán viên thuốc có thể duy trì được bao lâu thì khuôn mặt có chút gấp gáp.
Cho các nàng vào. Hoàng hậu nói.
Tuân lệnh nương nương. Lúc này Nhược Phương mới nhẹ giọng nói: Nương nương, xin mời.
Đa tạ cô cô.
Nhược Phương dẫn Vũ Dương đi vào điện, lúc này hoàng hậu đang ngồi ở chân tháp ăn trái quýt, cũng cảm thấy nó thật chua chát.
Vũ Dương bái kiến
Tâu hoàng thượng, công chúa Vũ Dương đã đi ra ngoài. Vương công công nói.
Nha đầu này quá thông minh, còn dám hạ dược ta nữa.
Tâu hoàng thượng, người có muốn đem nhốt công chúa Vũ Dương lại không?
Không cần lo lắng, nha đầu kia cũng đắc tội không ít người. Lần này nếu ta không để hoàng hậu trừng phạt nàng thì nàng cứ ỷ lại vào trẫm. Hoàng đế vừa xoay viên đan dược trong tay mình vừa nói.
Ngươi âm thầm đem viên đan dược này đến thái y điều tra xem bên trong dược chứa gì?
Tuân lệnh bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ giao cho người đáng tin làm việc này.
Vương công công xin cáo lui, một đường đi thẳng đến nơi vắng vẻ nhưng hắn không đi đến viện thái y mà đi đến nơi lãnh cung xa xôi kia.
Cộc … cộc…. Sau ba tiếng, cửa phòng cũng mở.
Vào đi.
Bên trong truyền đến một giọng của nam nhân.
Vương công công đẩy cửa ra, nhìn Tấn vương đang đứng bên giường hành lễ nói: Bái kiến Vương gia.
Ừm.
Vương công công nói tóm tắt lại câu chuyện: Vương gia, hoàng thượng đã biết chuyện của công chúa Vũ Dương.
Tấn vương cười giễu nói: Phụ hoàng thực sự có ý nghĩ kỳ lạ nhưng Vũ Dương cũng có thể làm đối tượng nghiên cứu của người.
Vương gia, viên dược này? Vương công công lấy viên thuốc trong tay mình. Đây là dược mà hoàng thượng giao cho ta, người sai ta đến viện thái y điều tra bên trong có gì?
Hãy giao cho bản vương, còn ngươi trở về đi.
Vâng, lão nô xin cáo lui.
Hoàng hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong cung Thần Hi. Còn Nhược Phương với trang phục mộc mạc đang ở ngoài tiếp đón Vũ Dương.
Tâu nương nương, đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì khẩn cấp? Nhược Phương hành lễ nói.
Vũ Dương nói: Vũ Dương chỉ muốn đến thăm hoàng hậu nương nương một lát.
Nhược Phương thản nhiên nói: Tâu nương nương, hoàng hậu nương nương đã nghỉ ngơi, sợ là hiện giờ người không thể gặp nương nương được.
Nha hoàn bên cạnh Vũ Dương lên tiếng: Nương nương có chuyện quan trọng tìm hoàng hậu nương nương, kính xin cô cô bẩm báo một tiếng.
Vũ Dương nhìn sắc trời, tính toán viên thuốc có thể duy trì được bao lâu thì khuôn mặt có chút gấp gáp.
Cho các nàng vào. Hoàng hậu nói.
Tuân lệnh nương nương. Lúc này Nhược Phương mới nhẹ giọng nói: Nương nương, xin mời.
Đa tạ cô cô.
Nhược Phương dẫn Vũ Dương đi vào điện, lúc này hoàng hậu đang ngồi ở chân tháp ăn trái quýt, cũng cảm thấy nó thật chua chát.
Vũ Dương bái kiến
/396
|