Huyết dịch Bàng Quốc Công phun ra cũng không phải là màu đen, thế nhưng trong máu lại có một chút mùi vị khác thường, tuy là mùi rất nhạt, nhưng Bàng Lạc Tuyết vẫn cảm nhận được.
Khoảnh khắc Bàng Quốc Công phun ra huyết dịch kia, lão phu nhân Bàng Quốc Công liếc một cái hôn mê bất tỉnh.
Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân nằm dưới đất, tiến lên bắt mạch.
“Tổ mẫu ngươi thế nào?”
Dương thị nóng nảy nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết tức giận liếc mắt: “Yên tâm, không chết được. Chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi, đưa nàng về nghỉ ngơi đi.”
Hạ nhân nhanh chóng đưa lão phu nhân về Hà Hương viện.
Lúc này, Đại phu nhân Dương thị mới tiến lên nhìn Bàng Quốc Công.
Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh lại, vừa rút ngân châm ra, vừa xem phản ứng của Bàng Quốc Công.
“Nữ nhi, phụ thân ngươi đến cùng là làm sao vậy?”
Dương thị lo lắng hỏi.
Thái y nhìn huyết dịch của Bàng Quốc Công, dùng ngân châm thử một chút, không thay đổi sắc, thế nhưng khi thử ngân châm của Bàng Lạc Tuyết, ngân châm đổi thành màu lam nhạt.
Phàm là có thể thay đổi màu sắc ngân châm đều không phải chuyện gì tốt.
Đương nhiên Bàng Lạc Tuyết cũng Bi#chd$iep?duo^ng thấy, thầm nghĩ: “Quả nhiên, cái này quả nhiên là có mờ ám.”
Thái y nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bàng Lạc Tuyết, cũng gật đầu, học y chính là phải có thái độ nghiêm túc như vậy, thực sự không nghĩ tới, nhị tiểu thư Bàng Quốc Công lại có bản lĩnh như vậy, thật là khiến một lão thái y như hắn cảm thấy hổ thẹn.
Bàng Lạc Tuyết rút ra một cây ngân châm cuối cùng, thở ra một hơi, Bạch Chỉ lấy khăn tay lau mồ hôi cho Bàng Lạc Tuyết.
“Nương, chuyện thế nào ta cũng không nói rõ ràng được, chỉ là không hiểu vì sao trong máu phụ thân lại có độc?”
Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Dương thị cũng thất kinh. “Sao lại thế?”
Thái y nhìn ngân châm thử máu, huyết dịch bên trong khôi phục bình thường.
“Ah, độc tố trong máu vừa có vừa không có?”
Thái y nói, một tay cầm hai cây ngân châm hướng về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai cây ngân châm màu sắc khác nhau mà buồn bực.
“Vương thái y, ngài kiến thức rộng rãi, có cái
Khoảnh khắc Bàng Quốc Công phun ra huyết dịch kia, lão phu nhân Bàng Quốc Công liếc một cái hôn mê bất tỉnh.
Bàng Lạc Tuyết nhìn lão phu nhân nằm dưới đất, tiến lên bắt mạch.
“Tổ mẫu ngươi thế nào?”
Dương thị nóng nảy nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết tức giận liếc mắt: “Yên tâm, không chết được. Chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi, đưa nàng về nghỉ ngơi đi.”
Hạ nhân nhanh chóng đưa lão phu nhân về Hà Hương viện.
Lúc này, Đại phu nhân Dương thị mới tiến lên nhìn Bàng Quốc Công.
Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh lại, vừa rút ngân châm ra, vừa xem phản ứng của Bàng Quốc Công.
“Nữ nhi, phụ thân ngươi đến cùng là làm sao vậy?”
Dương thị lo lắng hỏi.
Thái y nhìn huyết dịch của Bàng Quốc Công, dùng ngân châm thử một chút, không thay đổi sắc, thế nhưng khi thử ngân châm của Bàng Lạc Tuyết, ngân châm đổi thành màu lam nhạt.
Phàm là có thể thay đổi màu sắc ngân châm đều không phải chuyện gì tốt.
Đương nhiên Bàng Lạc Tuyết cũng Bi#chd$iep?duo^ng thấy, thầm nghĩ: “Quả nhiên, cái này quả nhiên là có mờ ám.”
Thái y nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bàng Lạc Tuyết, cũng gật đầu, học y chính là phải có thái độ nghiêm túc như vậy, thực sự không nghĩ tới, nhị tiểu thư Bàng Quốc Công lại có bản lĩnh như vậy, thật là khiến một lão thái y như hắn cảm thấy hổ thẹn.
Bàng Lạc Tuyết rút ra một cây ngân châm cuối cùng, thở ra một hơi, Bạch Chỉ lấy khăn tay lau mồ hôi cho Bàng Lạc Tuyết.
“Nương, chuyện thế nào ta cũng không nói rõ ràng được, chỉ là không hiểu vì sao trong máu phụ thân lại có độc?”
Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Dương thị cũng thất kinh. “Sao lại thế?”
Thái y nhìn ngân châm thử máu, huyết dịch bên trong khôi phục bình thường.
“Ah, độc tố trong máu vừa có vừa không có?”
Thái y nói, một tay cầm hai cây ngân châm hướng về phía Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai cây ngân châm màu sắc khác nhau mà buồn bực.
“Vương thái y, ngài kiến thức rộng rãi, có cái
/396
|