(*)Tranh ăn với hổ (nguyên tác Dữ hổ mưu bì ) thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương thì nhất định không thành công.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Thái bình ngự lãm .
Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao .
Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiêm túc bàn với chúng rằng: Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không? . Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.
Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không? . Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Lại nói, công chúa Vũ Dương đứng đó quan sát Bàng Lạc Tuyết, một nữ nhân thông minh, tâm cơ và mưu trí như vậy lại không đứng dưới trướng của mình, quả thật rất đáng tiếc. Mà hiện tại thái tử ca ca cũng đã lên tiếng cảnh cáo rằng không thể đụng đến Bàng Lạc Tuyết , nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Vũ Dương không hiểu rốt cuộc ai mới chính là muội muội của hắn, cũng chỉ vì người ngoài mà lại tàn nhẫn ra tay với muội muội của chính mình.
Vũ Dương cười thân thiện, thuận thế kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: Công chúa, chúng ta chưa từng có thù oán hay cừu hận thâm sâu nào. Chuyện hạ độc công chúa lần trước, bổn cung cũng không có ý ám hại nàng. Mong nàng hiểu cho bổn cung.
Bàng Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói gì nhưng trong lòng nàng hừ lạnh. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: Nếu quý nhân không có ý hạ độc thì sao lại ra tay nặng như vậy? Nếu lúc đó thần nữ không uống đỡ ly rượu độc đó thay hoàng hậu thì sợ rằng ngay cả hai mạng người đều không còn.
Sao công chúa lại không tin ta? Giọng nói của Vũ Dương có cao hơn một chút.
Dĩ nhiên là không tin. Vậy ra ý của nương nương là người nói gì thì thần nữ phải nghe? Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói. Nàng làm ra dáng vẻ giống như những lời vừa nãy Vũ Dương không phải là đang nói với nàng.
Vũ Dương nghiến răng ken két, cố gắng kiềm chế oán khí (tia oán hận) trong lòng mình mà bày ra vẻ mặt tươi cười Ta*nói: Công chúa nói gì vậy? Bổn cung đã nói lần trước chỉ là bất đắc dĩ thôi. Người vũ nữ dẫn đầu kia cũng đã bị kéo ra ngoài và bị loạn côn đánh chết, chẳng lẽ công chúa còn chưa hài lòng sao?
Bàng Lạc Tuyết cười
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ Thái bình ngự lãm .
Thời Tây Chu, có một người muốn làm một chiếc áo lông đáng giá ngàn vàng. Có người mách bảo anh ta làm bằng lông cáo là có giá trị nhất. Anh ta nghe vậy nghĩ bụng: Trên núi có rất nhiều cáo, chi bằng ta đến đó bàn với chúng xem sao .
Nghĩ đoạn, anh ta liền vui vẻ đi lên núi. Khi nhìn thấy một bầy cáo, anh bèn nghiêm túc bàn với chúng rằng: Hỡi bầy cáo thân mến, tôi đây muốn làm một chiếc áo lông trị giá ngàn vàng, nên mới đến gặp và mong các vị hãy lột da trên mình cho tôi có được không? . Bầy cáo nghe nói liền hoảng hốt đua nhau chạy như biến. Anh ta chẳng còn cách nào khác, đành cụt hứng trở về.
Ít lâu sau, anh ta làm lễ giỗ tổ, nhưng lại thiếu thịt dê. Anh ta liền nghĩ ngay đến đàn dê vẫn thường hay ăn cỏ dưới chân núi, bèn vui vẻ đến nói với đàn dê rằng: Hỡi đàn dê thân mến, tôi đang làn lễ giỗ tổ nhưng lại thiếu mất thịt dê, vậy mong các vị biếu tôi một ít thịt có được không? . Đàn dê nghe vậy kêu me me không dứt, rồi chạy trốn vào rừng sâu, trong chốc lát chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
Lại nói, công chúa Vũ Dương đứng đó quan sát Bàng Lạc Tuyết, một nữ nhân thông minh, tâm cơ và mưu trí như vậy lại không đứng dưới trướng của mình, quả thật rất đáng tiếc. Mà hiện tại thái tử ca ca cũng đã lên tiếng cảnh cáo rằng không thể đụng đến Bàng Lạc Tuyết , nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Vũ Dương không hiểu rốt cuộc ai mới chính là muội muội của hắn, cũng chỉ vì người ngoài mà lại tàn nhẫn ra tay với muội muội của chính mình.
Vũ Dương cười thân thiện, thuận thế kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: Công chúa, chúng ta chưa từng có thù oán hay cừu hận thâm sâu nào. Chuyện hạ độc công chúa lần trước, bổn cung cũng không có ý ám hại nàng. Mong nàng hiểu cho bổn cung.
Bàng Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không nói gì nhưng trong lòng nàng hừ lạnh. Một lúc sau, nàng mới mở miệng: Nếu quý nhân không có ý hạ độc thì sao lại ra tay nặng như vậy? Nếu lúc đó thần nữ không uống đỡ ly rượu độc đó thay hoàng hậu thì sợ rằng ngay cả hai mạng người đều không còn.
Sao công chúa lại không tin ta? Giọng nói của Vũ Dương có cao hơn một chút.
Dĩ nhiên là không tin. Vậy ra ý của nương nương là người nói gì thì thần nữ phải nghe? Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói. Nàng làm ra dáng vẻ giống như những lời vừa nãy Vũ Dương không phải là đang nói với nàng.
Vũ Dương nghiến răng ken két, cố gắng kiềm chế oán khí (tia oán hận) trong lòng mình mà bày ra vẻ mặt tươi cười Ta*nói: Công chúa nói gì vậy? Bổn cung đã nói lần trước chỉ là bất đắc dĩ thôi. Người vũ nữ dẫn đầu kia cũng đã bị kéo ra ngoài và bị loạn côn đánh chết, chẳng lẽ công chúa còn chưa hài lòng sao?
Bàng Lạc Tuyết cười
/396
|