Edit: BichDiepDuong
Công chúa Vũ Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nàng ta là một nữ tử thông minh, tâm cơ và mưu trí không hề thua kém nàng, nếu không phải thái tử ca ca đã nói nàng không được đụng tới Bàng Lạc Tuyết, bằng không nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Vũ Dương không hiểu, rốt cuộc ai mới là muội muội của hắn chứ, tại sao hắn lại bởi vì một ngoại nhân mà đối xử với muội muội của hắn như thế.
Vũ Dương cười hòa ái, kéo tay Bàng Lạc Tuyết: “Công chúa, giữa chúng ta cũng không có gì cần phải giấu giếm, sự tình lần trước, thực sự là do Bổn cung bất đắc dĩ, hạ độc công chúa cũng không phải là ý của Bổn cung.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười, không nói gì, trong lòng hừ lạnh: “Nếu không phải là ý của ngươi, ai dám hạ lên trên người của ta loại độc dược đó chứ, làm hại ta suýt chút nữa đã không giữ nổi cái mạng nhỏ này.”
“Tại sao công chúa không tin ta?”
Vũ Dương cao giọng.
“Đương nhiên là ta tin, dù nương nương nói cái gì, thần nữ đều nghe theo.”
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh, giống như lời Vũ Dương vừa mới nói không phải nói nàng vậy.
Vũ Dương cắn môi, nhịn xuống cơn giận của mình, gương mặt tươi cười nói: “Công chúa nói gì vậy, lần trước đúng là Bổn cung bất đắc dĩ, vũ nữ kia cũng đã bị kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, chẳng lẽ công chúa còn có điều gì không hài lòng sao?”
Bàng Lạc Tuyết cười nhạt, đương nhiên là nàng không hài lòng rồi, dù sao người đầu sỏ gây nên mọi chuyện là nàng ta vẫn còn tự do vui vẻ thế này cơ mà.
Vũ Dương điều chỉnh tâm trạng một chút: “Vậy công chúa có yêu cầu khác sao? Một mình Vũ Dương lẻ loi ở Đông Tần lại không có ai chiếu cố, hiện tại Hoàng hậu nương nương lại chán ghét ta, nếu không phải ta được bệ hạ sủng ái, không biết đã rơi vào tình cảnh gì nữa rồi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vũ Dương diễn trò, tỳ nữ bên người tiến lên nói: “Nương nương, người không nên thương tâm. Công Chúa điện hạ là bằng hữu của thái tử Nam Chiếu quốc chúng ta, người lại là muội muội của thái tử, nhất định công chúa sẽ chiếu cố người.”
Bàng Lạc Tuyết âm thầm lắc đầu, hai chủ tớ này đúng là rất có ý tứ, chẳng lẽ lần này gọi mình tới là vì muốn mình chiếu cố cho nàng ta sao, mà hai chủ tớ này lại cùng nhau diễn trò thế này.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy có chút bất lực, dáng vẻ này của công chúa Vũ Dương sợ là lại muốn khóc rồi.
“Không biết nương nương muốn thần nữ chiếu cố người như thế nào đây? Nương nương cũng biết, ở trong hậu cung này, chỉ có sự sủng ái và chiếu cố của hoàng thượng mới có thể giúp nương nương sinh tồn.”
“Làm sao Bổn cung có thể không biết chứ, nhưng công chúa cũng biết, một mình Bổn cung lẻ loi, lấy chồng nơi đất khách. Dù sao hoàng thượng quốc sự bận rộn, không phải lúc nào cũng có thể chiếu cố cho Bổn cung, cho nên Bổn cung hy vọng những lúc cần thiết công chúa có thể giúp Bổn cung một tay.”
Vũ Dương quý nhân nhìn gương mặt bình tĩnh của Bàng Lạc Tuyết nói.
“Quý nhân đã coi trọng ta, vậy cứ làm theo lời của quý nhân đi. Quý nhân từng muốn mạng của
Công chúa Vũ Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nàng ta là một nữ tử thông minh, tâm cơ và mưu trí không hề thua kém nàng, nếu không phải thái tử ca ca đã nói nàng không được đụng tới Bàng Lạc Tuyết, bằng không nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Vũ Dương không hiểu, rốt cuộc ai mới là muội muội của hắn chứ, tại sao hắn lại bởi vì một ngoại nhân mà đối xử với muội muội của hắn như thế.
Vũ Dương cười hòa ái, kéo tay Bàng Lạc Tuyết: “Công chúa, giữa chúng ta cũng không có gì cần phải giấu giếm, sự tình lần trước, thực sự là do Bổn cung bất đắc dĩ, hạ độc công chúa cũng không phải là ý của Bổn cung.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười, không nói gì, trong lòng hừ lạnh: “Nếu không phải là ý của ngươi, ai dám hạ lên trên người của ta loại độc dược đó chứ, làm hại ta suýt chút nữa đã không giữ nổi cái mạng nhỏ này.”
“Tại sao công chúa không tin ta?”
Vũ Dương cao giọng.
“Đương nhiên là ta tin, dù nương nương nói cái gì, thần nữ đều nghe theo.”
Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh, giống như lời Vũ Dương vừa mới nói không phải nói nàng vậy.
Vũ Dương cắn môi, nhịn xuống cơn giận của mình, gương mặt tươi cười nói: “Công chúa nói gì vậy, lần trước đúng là Bổn cung bất đắc dĩ, vũ nữ kia cũng đã bị kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, chẳng lẽ công chúa còn có điều gì không hài lòng sao?”
Bàng Lạc Tuyết cười nhạt, đương nhiên là nàng không hài lòng rồi, dù sao người đầu sỏ gây nên mọi chuyện là nàng ta vẫn còn tự do vui vẻ thế này cơ mà.
Vũ Dương điều chỉnh tâm trạng một chút: “Vậy công chúa có yêu cầu khác sao? Một mình Vũ Dương lẻ loi ở Đông Tần lại không có ai chiếu cố, hiện tại Hoàng hậu nương nương lại chán ghét ta, nếu không phải ta được bệ hạ sủng ái, không biết đã rơi vào tình cảnh gì nữa rồi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Vũ Dương diễn trò, tỳ nữ bên người tiến lên nói: “Nương nương, người không nên thương tâm. Công Chúa điện hạ là bằng hữu của thái tử Nam Chiếu quốc chúng ta, người lại là muội muội của thái tử, nhất định công chúa sẽ chiếu cố người.”
Bàng Lạc Tuyết âm thầm lắc đầu, hai chủ tớ này đúng là rất có ý tứ, chẳng lẽ lần này gọi mình tới là vì muốn mình chiếu cố cho nàng ta sao, mà hai chủ tớ này lại cùng nhau diễn trò thế này.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy có chút bất lực, dáng vẻ này của công chúa Vũ Dương sợ là lại muốn khóc rồi.
“Không biết nương nương muốn thần nữ chiếu cố người như thế nào đây? Nương nương cũng biết, ở trong hậu cung này, chỉ có sự sủng ái và chiếu cố của hoàng thượng mới có thể giúp nương nương sinh tồn.”
“Làm sao Bổn cung có thể không biết chứ, nhưng công chúa cũng biết, một mình Bổn cung lẻ loi, lấy chồng nơi đất khách. Dù sao hoàng thượng quốc sự bận rộn, không phải lúc nào cũng có thể chiếu cố cho Bổn cung, cho nên Bổn cung hy vọng những lúc cần thiết công chúa có thể giúp Bổn cung một tay.”
Vũ Dương quý nhân nhìn gương mặt bình tĩnh của Bàng Lạc Tuyết nói.
“Quý nhân đã coi trọng ta, vậy cứ làm theo lời của quý nhân đi. Quý nhân từng muốn mạng của
/396
|