Edit: BichDiepDuong
Bàng Lạc Băng trải qua một đêm khó quên, tuy rằng nàng vẫn hơi trúc trắc, nhưng nàng vẫn cố gắng đón nhận Tấn vương.
Chẳng qua Tấn vương lại không nghĩ nhiều, với hắn mà nói Bàng Lạc Băng chỉ là một nữ nhân có cũng được không có cũng không sao mà thôi, chẳng qua nàng là Tam tiểu thư của Bàng Quốc Công, giữ nàng lại cũng không tệ, tuy nhiên nàng còn nhỏ nên không thoải mái được như Bàng Lạc Vũ.
Thế nhưng Tấn vương vừa nghĩ tới khuôn mặt Bàng Lạc Vũ trở nên biến dạng như thế, lại còn ngủ cùng bốn nam nhân khác, lửa giận trong lòng như thiêu như đốt, nóng rực, khó chịu.
Hắn liền trút hết lửa giận lên thân thể Bàng Lạc Băng.
Ngày thứ hai.
Thân thể Bàng Lạc Băng vô cùng đau đớn, bởi vì Tấn Vương cũng không hề có ý thương tiếc Bàng Lạc Băng, cho nên thân thể Bàng Lạc Băng cử động một cái là lại đau dữ dội.
Nàng vẫn nghĩ ngày thứ hai Tấn vương sẽ tới, lại không ngờ người tới là quản gia.
“Tam tiểu thư, ngươi đã tỉnh?”
Quản gia gõ cửa, đứng bên ngoài hỏi.
Bàng Lạc Băng nhíu mày, không phải hắn nên gọi nàng một tiếng Vương phi sao? Vì sao lại gọi là Tam tiểu thư? Thế nhưng Bàng Lạc Băng giỏi nhẫn nhịn hơn Bàng Lạc Vũ.
“Ta đưa người đến giúp Tam tiểu thư trang điểm.”
“Được rồi, cho các nàng vào đi.”
Bên người Bàng Lạc Băng chỉ có một mình Tiểu Ngọc, quả thật là làm gì cũng không thuận tiện, cho nên nàng cũng muốn đào tạo một người thân tín.
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, cầm trên tay từng khay y phục, trang sức được chế tác cực kỳ tinh xảo, khiến Bàng Lạc Băng nhìn hoa cả mắt.
“Tam tiểu thư, mời ngài đứng dậy.” Dáng dấp của nha hoàn dẫn đầu rất xinh đẹp, Bàng Lạc Băng có chút đố kị, tuy nhiên nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Nha hoàn dẫn đầu bỏ đồ trang sức trong khay qua một bên, bên trong là một bộ trang sức làm từ ngọc, nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nàng lấy phân nửa mái tóc búi lên, hai bên mỗi bên dùng một dây lụa màu đỏ cố định lại, giữ lại một lọn tóc đen đặt lên vai, nhìn có vẻ hiền thục. Làn tóc buông xuống bên hông, gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay, tựa như mộng tựa như ảo. Trên đầu cài một cây trâm Bích Ngọc Linh Lung, lại cài một cây trâm phía dưới búi tóc, nhìn có chút khác lạ, càng lộ ra vẻ thanh tú. Lại cài thêm một cây trâm hoa Lam Hồng Tương Thác. Trái phải hai bên đều cài một cây trâm màu trắng, mái tóc búi một nửa, buông một nửa, nhìn có vẻ biếng nhác, gương mặt hơi gầy. Quần kim ti màu hồng nhạt, dài chấm đất. Vạt quần thật dài, váy dài phiêu phiêu, váy dài chấm đất, từng bước đi váy khẽ động, rực rỡ rạng ngời. Bên ngoài khoác áo sa rộng màu hồng nhạt, lộ ra làn da mịn màng, ôn ngọc, nhu hòa, tinh tế. Tay đeo một chiếc vòng ngọc, càng làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn. Tai mang hoa tai trân châu hồng, khẽ đung đưa, cũng thêm vài phần sắc thái. Sắc mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn, vô cùng
Bàng Lạc Băng trải qua một đêm khó quên, tuy rằng nàng vẫn hơi trúc trắc, nhưng nàng vẫn cố gắng đón nhận Tấn vương.
Chẳng qua Tấn vương lại không nghĩ nhiều, với hắn mà nói Bàng Lạc Băng chỉ là một nữ nhân có cũng được không có cũng không sao mà thôi, chẳng qua nàng là Tam tiểu thư của Bàng Quốc Công, giữ nàng lại cũng không tệ, tuy nhiên nàng còn nhỏ nên không thoải mái được như Bàng Lạc Vũ.
Thế nhưng Tấn vương vừa nghĩ tới khuôn mặt Bàng Lạc Vũ trở nên biến dạng như thế, lại còn ngủ cùng bốn nam nhân khác, lửa giận trong lòng như thiêu như đốt, nóng rực, khó chịu.
Hắn liền trút hết lửa giận lên thân thể Bàng Lạc Băng.
Ngày thứ hai.
Thân thể Bàng Lạc Băng vô cùng đau đớn, bởi vì Tấn Vương cũng không hề có ý thương tiếc Bàng Lạc Băng, cho nên thân thể Bàng Lạc Băng cử động một cái là lại đau dữ dội.
Nàng vẫn nghĩ ngày thứ hai Tấn vương sẽ tới, lại không ngờ người tới là quản gia.
“Tam tiểu thư, ngươi đã tỉnh?”
Quản gia gõ cửa, đứng bên ngoài hỏi.
Bàng Lạc Băng nhíu mày, không phải hắn nên gọi nàng một tiếng Vương phi sao? Vì sao lại gọi là Tam tiểu thư? Thế nhưng Bàng Lạc Băng giỏi nhẫn nhịn hơn Bàng Lạc Vũ.
“Ta đưa người đến giúp Tam tiểu thư trang điểm.”
“Được rồi, cho các nàng vào đi.”
Bên người Bàng Lạc Băng chỉ có một mình Tiểu Ngọc, quả thật là làm gì cũng không thuận tiện, cho nên nàng cũng muốn đào tạo một người thân tín.
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, cầm trên tay từng khay y phục, trang sức được chế tác cực kỳ tinh xảo, khiến Bàng Lạc Băng nhìn hoa cả mắt.
“Tam tiểu thư, mời ngài đứng dậy.” Dáng dấp của nha hoàn dẫn đầu rất xinh đẹp, Bàng Lạc Băng có chút đố kị, tuy nhiên nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Nha hoàn dẫn đầu bỏ đồ trang sức trong khay qua một bên, bên trong là một bộ trang sức làm từ ngọc, nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nàng lấy phân nửa mái tóc búi lên, hai bên mỗi bên dùng một dây lụa màu đỏ cố định lại, giữ lại một lọn tóc đen đặt lên vai, nhìn có vẻ hiền thục. Làn tóc buông xuống bên hông, gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay, tựa như mộng tựa như ảo. Trên đầu cài một cây trâm Bích Ngọc Linh Lung, lại cài một cây trâm phía dưới búi tóc, nhìn có chút khác lạ, càng lộ ra vẻ thanh tú. Lại cài thêm một cây trâm hoa Lam Hồng Tương Thác. Trái phải hai bên đều cài một cây trâm màu trắng, mái tóc búi một nửa, buông một nửa, nhìn có vẻ biếng nhác, gương mặt hơi gầy. Quần kim ti màu hồng nhạt, dài chấm đất. Vạt quần thật dài, váy dài phiêu phiêu, váy dài chấm đất, từng bước đi váy khẽ động, rực rỡ rạng ngời. Bên ngoài khoác áo sa rộng màu hồng nhạt, lộ ra làn da mịn màng, ôn ngọc, nhu hòa, tinh tế. Tay đeo một chiếc vòng ngọc, càng làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn. Tai mang hoa tai trân châu hồng, khẽ đung đưa, cũng thêm vài phần sắc thái. Sắc mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn, vô cùng
/396
|