Bàng Lạc Vũ biết tất cả mọi người đều cho rằng nàng không còn trong sạch, trong mắt đều là sự ghét bỏ.
'' A... Không phải... Có thể nói vào giờ khắc này tất cả hy vọng của Bàng Lạc Vũ đều bị dập tắt, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân máu lạnh vô tình này, cùng cha của mình, biểu ca, muội muội của mình, đau đớn như đứt từng khúc ruột: Vương gia, cầu xin người đừng đuổi Vũ nhi đi, Vũ nhi không xứng làm Vương phi, Vũ nhi chỉ mong được ở lại vương phủ, cho dù chỉ là một trắc phi... không, dù là một thị thiếp cũng được... một nha hoàn cũng được.
Bàng Lạc Vũ từng bước nhượng bộ, dù kết cục thế nào cũng không thể tệ hơn bị đuổi ra khỏi vương phủ được, nhưng mà sao Tấn vương có thể giữ nàng lại, đã nói sẽ viết hưu thư là kiên quyết không đổi ý, hừ lạnh: Ngươi quá đề cao ngươi rồi, giữ ngươi ở lại phủ Tấn vương chỉ làm bẩn phủ Tấn vương của ta thôi.
Bàng Lạc Vũ lùi một bước, ngã ngồi trên mặt đất, không biết phải dùng từ gì để hình dung sự chật vật của nàng, mà thời khắc này, nàng vừa không cam lòng vừa thống khổ, tai họa cứ ùn ùn kéo tới. Không bao lâu sau, quản gia mang giấy bút tới, Tấn vương không do dự một chút nào, nhận lấy giấy bút, tự mình viết lên trước: Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!
Bàng Lạc Vũ không ngừng lắc đầu, nàng không còn hi vọng nữa sao? Một chút hy vọng cũng không còn sao?
Sắc mặt của Tấn vương đã cho nàng đáp án, cắn răng, sự không cam lòng và thống khổ trong lòng Bàng Lạc Vũ hóa thành hận ý, nhận lấy chén thuốc trong tay Tấn vương, ngửa đầu uống cạn, chén thuốc lăn trên mặt đất, nứt vỡ, ánh mắt nham hiểm khắc sâu hình ảnh Tấn vương, uất ức ngày hôm nay nàng phải chịu, nhất định sẽ trả lại hết cho Tấn vương!
Tấn vương lại không mảy may để ý đến nàng, thấy nàng cầm hưu thư, hài lòng gật đầu, chán ghét nhíu mày: Người đâu, ném nữ nhân này ra khỏi vương phủ cho bản vương.
Giọng nói của Tấn vương rất lớn, thậm chí còn vang vọng trong đêm tối trong chốc lát, hắn muốn tất cả mọi người đều nghe được, bây giờ Tấn vương đã vứt bỏ nữ nhân này, bọn họ cũng không nên có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Ngày hôm nay hắn đã mất mặt như vậy, hắn càng muốn mọi người đều biết Bàng lạc Vũ bị hắn ruồng bỏ. Bị ruồng bỏ vào đêm tân hôn so với việc hắn cưới Đại tiểu thư Bàng gia càng nực cười hơn, càng có thể trở thành đề tài câu chuyện cho dân chúng bàn tán.
Người ngoài đang xem trò vui cũng nghĩ như vậy, thấy Tấn vương kiên quyết. Thầm nghĩ trong lòng, Tấn vương thật
'' A... Không phải... Có thể nói vào giờ khắc này tất cả hy vọng của Bàng Lạc Vũ đều bị dập tắt, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân máu lạnh vô tình này, cùng cha của mình, biểu ca, muội muội của mình, đau đớn như đứt từng khúc ruột: Vương gia, cầu xin người đừng đuổi Vũ nhi đi, Vũ nhi không xứng làm Vương phi, Vũ nhi chỉ mong được ở lại vương phủ, cho dù chỉ là một trắc phi... không, dù là một thị thiếp cũng được... một nha hoàn cũng được.
Bàng Lạc Vũ từng bước nhượng bộ, dù kết cục thế nào cũng không thể tệ hơn bị đuổi ra khỏi vương phủ được, nhưng mà sao Tấn vương có thể giữ nàng lại, đã nói sẽ viết hưu thư là kiên quyết không đổi ý, hừ lạnh: Ngươi quá đề cao ngươi rồi, giữ ngươi ở lại phủ Tấn vương chỉ làm bẩn phủ Tấn vương của ta thôi.
Bàng Lạc Vũ lùi một bước, ngã ngồi trên mặt đất, không biết phải dùng từ gì để hình dung sự chật vật của nàng, mà thời khắc này, nàng vừa không cam lòng vừa thống khổ, tai họa cứ ùn ùn kéo tới. Không bao lâu sau, quản gia mang giấy bút tới, Tấn vương không do dự một chút nào, nhận lấy giấy bút, tự mình viết lên trước: Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!
Bàng Lạc Vũ không ngừng lắc đầu, nàng không còn hi vọng nữa sao? Một chút hy vọng cũng không còn sao?
Sắc mặt của Tấn vương đã cho nàng đáp án, cắn răng, sự không cam lòng và thống khổ trong lòng Bàng Lạc Vũ hóa thành hận ý, nhận lấy chén thuốc trong tay Tấn vương, ngửa đầu uống cạn, chén thuốc lăn trên mặt đất, nứt vỡ, ánh mắt nham hiểm khắc sâu hình ảnh Tấn vương, uất ức ngày hôm nay nàng phải chịu, nhất định sẽ trả lại hết cho Tấn vương!
Tấn vương lại không mảy may để ý đến nàng, thấy nàng cầm hưu thư, hài lòng gật đầu, chán ghét nhíu mày: Người đâu, ném nữ nhân này ra khỏi vương phủ cho bản vương.
Giọng nói của Tấn vương rất lớn, thậm chí còn vang vọng trong đêm tối trong chốc lát, hắn muốn tất cả mọi người đều nghe được, bây giờ Tấn vương đã vứt bỏ nữ nhân này, bọn họ cũng không nên có bất cứ quan hệ gì với nàng.
Ngày hôm nay hắn đã mất mặt như vậy, hắn càng muốn mọi người đều biết Bàng lạc Vũ bị hắn ruồng bỏ. Bị ruồng bỏ vào đêm tân hôn so với việc hắn cưới Đại tiểu thư Bàng gia càng nực cười hơn, càng có thể trở thành đề tài câu chuyện cho dân chúng bàn tán.
Người ngoài đang xem trò vui cũng nghĩ như vậy, thấy Tấn vương kiên quyết. Thầm nghĩ trong lòng, Tấn vương thật
/396
|