Tấn Vương còn chưa kịp bước đi, ngay lập tức đã có người chặn lại, khóe miệng nhị tiểu thư Bàng Lạc Tuyết khẽ nhếch, giương mắt chống lại ánh mắt của Tấn vương: “Tấn Vương điện hạ, chẳng lẽ ngài khinh thường mọi người? Mọi người tới chúc mừng đại hôn của Tấn Vương điện hạ, ngay cả một ly rượu mà ngài cũng không muốn tiếp sao?”
Bàng Lạc Tuyết rào trước đón sau, lời nói sắc sảo. Bàng Lạc Tuyết vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt tân khách đều thay đổi.
“Đúng vậy, ngài không nể mặt chúng ta sao? Chúng ta còn tới nơi này làm gì? Nếu ngài không chào đón chúng ta, vậy thì rượu mừng không cần uống cũng được!” Sắc mặt Tô Ấp tối sầm lại, hô to, trút ngược ly rượu trong tay, để rượu chảy hết xuống sàn, động tác này của hắn vừa mang theo vài tức giận lại vừa mang theo vài phần tiêu sái. Bàng Lạc Tuyết cũng hơi kinh sợ vì cơn giận của hắn.
Không thể không nói Tô Ấp là một cao thủ diễn trò, phối hợp ăn ý như vậy, Bàng Lạc Tuyết rất hài lòng.
Vì trò nháo này, cái tân khách khác cũng đều lục tục đặt ly rượu trong tay xuống, Tấn vương có chút nóng nảy, vội mở miệng nói: “Các vị bớt giận, là bản vương chiêu đãi không chu toàn, bản vương xin tự phạt ba chén.”
Nói xong, hắn vội vàng bảo quản gia rót rượu, ngửa đầu uống một cạn, đang định uống chén thứ hai, lại nghe thấy Triệu Chính Dương nói: “Ba chén sao được? Ở đây có nhiều tân khách như vậy, đều là đại quan trong triều, trong lúc bận rộn như vậy vẫn tới đây chúc mừng, dù thế nào cũng đáng ít nhất mười ly!”
Tay cầm ly rượu của Tấn vương cứng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương, chỉ thấy hắn cười đầy thâm ý, cười đến mức trong lòng hắn cảm thấy bất an, chẳng qua những lời này của Triệu Chính Dương lại khiến những người khác hết sức đồng tình.
“Dự Vương điện hạ nói không sai, chúng ta đông người như vậy, phạt mười ly cũng không nhiều.”
“Đúng vậy! Tấn Vương điện hạ cũng không nên khiến mọi người thất vọng.”
…
“Hay là Tấn Vương điện hạ cho rằng chúng ta không xứng được uống ly rượu mừng này?”
Thích Dao cầm ly rượu nhìn Tấn vương.
Thất chủy bát thiệt (1) vây quanh Tấn vương. Tấn vương không còn cách nào, đành để bọn hắn đắc ý: “Được, bản vương tự phạt mười ly!”
(1) Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý chỉ mọi người tranh nhau nói.
Dứt lời, hắn uống cạn chén thứ hai, mọi người cùng hô to ồn ào. Sau đó, hắn nhanh chóng uống cạn mười ly. Tấn vương vẫn còn chịu được, tửu lượng của hắn không thấp, đương nhiên là Bàng Lạc Tuyết biết điều này. Thấy Tấn vương uống xong mười ly, Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương lập tức hiểu ý, cầm một ly rượu đi tới trước mặt Tấn vương: “Tấn vương đệ đệ,
Bàng Lạc Tuyết rào trước đón sau, lời nói sắc sảo. Bàng Lạc Tuyết vừa dứt lời, quả nhiên sắc mặt tân khách đều thay đổi.
“Đúng vậy, ngài không nể mặt chúng ta sao? Chúng ta còn tới nơi này làm gì? Nếu ngài không chào đón chúng ta, vậy thì rượu mừng không cần uống cũng được!” Sắc mặt Tô Ấp tối sầm lại, hô to, trút ngược ly rượu trong tay, để rượu chảy hết xuống sàn, động tác này của hắn vừa mang theo vài tức giận lại vừa mang theo vài phần tiêu sái. Bàng Lạc Tuyết cũng hơi kinh sợ vì cơn giận của hắn.
Không thể không nói Tô Ấp là một cao thủ diễn trò, phối hợp ăn ý như vậy, Bàng Lạc Tuyết rất hài lòng.
Vì trò nháo này, cái tân khách khác cũng đều lục tục đặt ly rượu trong tay xuống, Tấn vương có chút nóng nảy, vội mở miệng nói: “Các vị bớt giận, là bản vương chiêu đãi không chu toàn, bản vương xin tự phạt ba chén.”
Nói xong, hắn vội vàng bảo quản gia rót rượu, ngửa đầu uống một cạn, đang định uống chén thứ hai, lại nghe thấy Triệu Chính Dương nói: “Ba chén sao được? Ở đây có nhiều tân khách như vậy, đều là đại quan trong triều, trong lúc bận rộn như vậy vẫn tới đây chúc mừng, dù thế nào cũng đáng ít nhất mười ly!”
Tay cầm ly rượu của Tấn vương cứng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương, chỉ thấy hắn cười đầy thâm ý, cười đến mức trong lòng hắn cảm thấy bất an, chẳng qua những lời này của Triệu Chính Dương lại khiến những người khác hết sức đồng tình.
“Dự Vương điện hạ nói không sai, chúng ta đông người như vậy, phạt mười ly cũng không nhiều.”
“Đúng vậy! Tấn Vương điện hạ cũng không nên khiến mọi người thất vọng.”
…
“Hay là Tấn Vương điện hạ cho rằng chúng ta không xứng được uống ly rượu mừng này?”
Thích Dao cầm ly rượu nhìn Tấn vương.
Thất chủy bát thiệt (1) vây quanh Tấn vương. Tấn vương không còn cách nào, đành để bọn hắn đắc ý: “Được, bản vương tự phạt mười ly!”
(1) Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý chỉ mọi người tranh nhau nói.
Dứt lời, hắn uống cạn chén thứ hai, mọi người cùng hô to ồn ào. Sau đó, hắn nhanh chóng uống cạn mười ly. Tấn vương vẫn còn chịu được, tửu lượng của hắn không thấp, đương nhiên là Bàng Lạc Tuyết biết điều này. Thấy Tấn vương uống xong mười ly, Bàng Lạc Tuyết nháy mắt với Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương lập tức hiểu ý, cầm một ly rượu đi tới trước mặt Tấn vương: “Tấn vương đệ đệ,
/396
|