Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn lão mụ đang cúi đầu, nhận ra người này chính xác là kẻ hầu bên cạnh lão phu nhân. Vì Thu Nguyệt cần được chăm sóc nên lão phu nhân đã phái lão mụ này đến chỗ nàng. Vậy nên đại phu nhân không thể mua chuộc được lão bà này. Huống chi vào lúc đó đại phu nhân không có ở trong phủ, thân thể đã rất yếu thì nàng còn tâm trí nào để tính toán mưu hại người khác nữa. Vậy cũng chứng tỏ chính nhị phu nhân ghen tỵ nên làm hại đến Thu Nguyệt. Nói vậy, cũng do chính ông làm hại đến phu nhân Thu Nguyệt của mình.
Ừm, không sai, ta xác nhận ngươi là người hầu bên cạnh lão phu nhân.
Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn lão mụ đang quỳ trên mặt đất, nói: Ngươi nói mau, nhị phu nhân có từng đến thăm phu nhân Thu Nguyệt không?
Lão mụ gật đầu nói : Bẩm lão gia, một tháng trước, nhị phu nhân đã từng vào sân thỉnh an lão phu nhân. Đồng thời. lúc đó nhị phu nhân cũng muốn đến thăm phu nhân Thu Nguyệt một lát. Vì lão nô không yên lòng, mà cũng vì lão phu nhân đã căn dặn phải cố gắng chăm nom Thu Nguyệt nên nô tỳ ở bên ngoài lặng lẽ theo dõi mọi động thái cuả nhị phu nhân.
Nhị phu nhân lo lắng ngẩng đầu nhìn đại phu nhân một chút, mà lúc này cũng vừa lúc đại phu nhân nhìn lại nàng. Đại phu nhân nở nụ cười với nhị phu nhân, nụ cười thật tươi đủ để nhị phu nhân cảm thấy thân thể lạnh toát, lỗ chân lông cũng đều muốn nứt ra rồi. Đây chính là mưu kế mà đại phu nhân đã tính toán kỹ từ trước. Lần trở về này sợ rằng thứ nàng,muốn chính là tính mạng của nhị phu nhân.
Phu nhân. . . . . Nhị phu nhân nhỏ giọng nói.
Đại phu nhân cười giễu nói: Nếu muội muội muốn chứng cứ thì bổn phu nhân liền cho muội chứng cứ. Tất cả những thứ này đều do muội gieo gió gặt bão, không trách được người khác.
Dương thị xoay người, để lại bóng lưng lạnh lẽo phía sau Vương Nhược Sanh. Mà giờ phút này, Vương Nhược Sanh cũng cảm thấy lạnh lẽo bởi vì thực tế tháng trước nàng đã tới thăm con tiện nhân Thu Nguyệt kia.
Ngươi thấy nhị phu nhân vào trong làm gì?
Dương thị đứng trước mặt Bàng Quốc Công, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém khí thế oai hùng và mạnh mẽ.
Hồi bẩm phu nhân, lúc đó nhị phu nhân vào trong và đi tới bàn trang điểm của phu nhân Thu Nguyệt. Sau đó cũng không biết vì sao nhị phu nhân cầm một cây trâm và đâm vào thân thể của phu nhân Thu Nguyệt. Lúc đó nô tỳ sợ quá, và cũng sợ nhị phu nhân trách cứ nên không dám lên tiếng. Còn nhớ lúc đó phu nhân Thu Nguyệt không cách nào mở miệng được, thậm chí ngay cả khi nàng muốn phản kháng cũng không được.
Ngươi nói bậy. Ánh mắt nhị phu nhân lơ lửng không cố định, giờ phút này nàng chỉ biết nàng không thể thừa nhận. Nàng quá rõ địa vị của con tiện nhân Thu Nguyệt trong lòng lão gia lớn bao nhiêu nên lúc này nàng không thể chỉ vì nó mà hủy hoại cả cuộc đời mình. Nàng không thể thừa nhận, nhất quyết không được thừa nhận.
Nhị phu nhân quỳ gối đi đến bên chân Bàng Quốc Công, hai tay lôi kéo y phục của hắn, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống,
Ừm, không sai, ta xác nhận ngươi là người hầu bên cạnh lão phu nhân.
Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn lão mụ đang quỳ trên mặt đất, nói: Ngươi nói mau, nhị phu nhân có từng đến thăm phu nhân Thu Nguyệt không?
Lão mụ gật đầu nói : Bẩm lão gia, một tháng trước, nhị phu nhân đã từng vào sân thỉnh an lão phu nhân. Đồng thời. lúc đó nhị phu nhân cũng muốn đến thăm phu nhân Thu Nguyệt một lát. Vì lão nô không yên lòng, mà cũng vì lão phu nhân đã căn dặn phải cố gắng chăm nom Thu Nguyệt nên nô tỳ ở bên ngoài lặng lẽ theo dõi mọi động thái cuả nhị phu nhân.
Nhị phu nhân lo lắng ngẩng đầu nhìn đại phu nhân một chút, mà lúc này cũng vừa lúc đại phu nhân nhìn lại nàng. Đại phu nhân nở nụ cười với nhị phu nhân, nụ cười thật tươi đủ để nhị phu nhân cảm thấy thân thể lạnh toát, lỗ chân lông cũng đều muốn nứt ra rồi. Đây chính là mưu kế mà đại phu nhân đã tính toán kỹ từ trước. Lần trở về này sợ rằng thứ nàng,muốn chính là tính mạng của nhị phu nhân.
Phu nhân. . . . . Nhị phu nhân nhỏ giọng nói.
Đại phu nhân cười giễu nói: Nếu muội muội muốn chứng cứ thì bổn phu nhân liền cho muội chứng cứ. Tất cả những thứ này đều do muội gieo gió gặt bão, không trách được người khác.
Dương thị xoay người, để lại bóng lưng lạnh lẽo phía sau Vương Nhược Sanh. Mà giờ phút này, Vương Nhược Sanh cũng cảm thấy lạnh lẽo bởi vì thực tế tháng trước nàng đã tới thăm con tiện nhân Thu Nguyệt kia.
Ngươi thấy nhị phu nhân vào trong làm gì?
Dương thị đứng trước mặt Bàng Quốc Công, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém khí thế oai hùng và mạnh mẽ.
Hồi bẩm phu nhân, lúc đó nhị phu nhân vào trong và đi tới bàn trang điểm của phu nhân Thu Nguyệt. Sau đó cũng không biết vì sao nhị phu nhân cầm một cây trâm và đâm vào thân thể của phu nhân Thu Nguyệt. Lúc đó nô tỳ sợ quá, và cũng sợ nhị phu nhân trách cứ nên không dám lên tiếng. Còn nhớ lúc đó phu nhân Thu Nguyệt không cách nào mở miệng được, thậm chí ngay cả khi nàng muốn phản kháng cũng không được.
Ngươi nói bậy. Ánh mắt nhị phu nhân lơ lửng không cố định, giờ phút này nàng chỉ biết nàng không thể thừa nhận. Nàng quá rõ địa vị của con tiện nhân Thu Nguyệt trong lòng lão gia lớn bao nhiêu nên lúc này nàng không thể chỉ vì nó mà hủy hoại cả cuộc đời mình. Nàng không thể thừa nhận, nhất quyết không được thừa nhận.
Nhị phu nhân quỳ gối đi đến bên chân Bàng Quốc Công, hai tay lôi kéo y phục của hắn, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống,
/396
|