Tấn vương đi Đằng Châu được mấy ngày thì Bàng Lạc Tuyết cảm thấy mình cũng không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì vậy, nàng ra lệnh cho Thích Dao lặng lẽ chuẩn bị chút lễ vật cho Tấn vương xem như quà đính hôn cho hắn.
Bàng Lạc Tuyết ngủ lâu như vậy, vừa mở mắt là muốn tặng quà Tấn vương. Có lẽ lần này Bàng Lạc Tuyết không muốn buông tha hắn.
Tuyết Nhi, tại sao lại mệt mỏi vậy? Đại phu nhân đứng ngoài cửa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cầm bút lông, ngồi đờ đẫn thì không nhịn được mở miệng nói.
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn đại phu nhân, nhanh chóng nói: Mẫu thân sao người lại đến đây?
Nói xong, nàng bước tới đỡ tay Đại phu nhân.
Con đó, cả Dao nhi nữa, cũng không biết hai đứa đang làm gì mà cả ngày đều không gặp được. Đại phu nhân không hài lòng nói.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu đứng bên cạnh lặng yên nghe đại phu nhân nói.
Tuyết Nhi, con và Dao nhi đang làm gì vậy?
Bàng Lạc Tuyết đang suy nghĩ mình nên nói với mẫu thân mình thế nào. Dù sao nói dối với mẫu thân cũng không tốt lắm.
Thưa Phu nhân, tam tiểu thư đã trở về. Tử Quyên nói.
Đại phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Tử Quyên nói: Mời tam tiểu thư vào.
Bàng Lạc Tuyết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: Mẫu thân, tuy thân thể người trông rất khoẻ nhưng mẫu thân vẫn nên dưỡng bệnh nhiều hơn nữa.
Tuyết Nhi, con đang cảm thấy mẫu thân rất phiền sao?
Không, không phải mẫu thân, Tuyết Nhi chỉ đang lo lắng cho thân thể của mẫu thân thôi. Bàng Lạc Tuyết vừa định giải thích thì Tử Quyên dẫn tam tiểu thư đứng ngoài phòng nên Bàng Lạc Tuyết cũng đột nhiên im lặng.
Yên tâm, mẫu thân đứng ở đây lâu rồi, cũng đã biết mọi chuyện rồi. Đại phu nhân nhỏ giọng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Dương thị đột nhiên cảm thấy việc trở về của mẫu thân lần này chắc cũng không đơn giản.
Bàng Lạc Băng dẫn theo nha hoàn Tiểu Ngọc ở phía sau, đứng ngoài cửa lễ phép chào hỏi: Băng Nhi bái kiến mẫu thân,
Bàng Lạc Tuyết ngủ lâu như vậy, vừa mở mắt là muốn tặng quà Tấn vương. Có lẽ lần này Bàng Lạc Tuyết không muốn buông tha hắn.
Tuyết Nhi, tại sao lại mệt mỏi vậy? Đại phu nhân đứng ngoài cửa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cầm bút lông, ngồi đờ đẫn thì không nhịn được mở miệng nói.
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn đại phu nhân, nhanh chóng nói: Mẫu thân sao người lại đến đây?
Nói xong, nàng bước tới đỡ tay Đại phu nhân.
Con đó, cả Dao nhi nữa, cũng không biết hai đứa đang làm gì mà cả ngày đều không gặp được. Đại phu nhân không hài lòng nói.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu đứng bên cạnh lặng yên nghe đại phu nhân nói.
Tuyết Nhi, con và Dao nhi đang làm gì vậy?
Bàng Lạc Tuyết đang suy nghĩ mình nên nói với mẫu thân mình thế nào. Dù sao nói dối với mẫu thân cũng không tốt lắm.
Thưa Phu nhân, tam tiểu thư đã trở về. Tử Quyên nói.
Đại phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Tử Quyên nói: Mời tam tiểu thư vào.
Bàng Lạc Tuyết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: Mẫu thân, tuy thân thể người trông rất khoẻ nhưng mẫu thân vẫn nên dưỡng bệnh nhiều hơn nữa.
Tuyết Nhi, con đang cảm thấy mẫu thân rất phiền sao?
Không, không phải mẫu thân, Tuyết Nhi chỉ đang lo lắng cho thân thể của mẫu thân thôi. Bàng Lạc Tuyết vừa định giải thích thì Tử Quyên dẫn tam tiểu thư đứng ngoài phòng nên Bàng Lạc Tuyết cũng đột nhiên im lặng.
Yên tâm, mẫu thân đứng ở đây lâu rồi, cũng đã biết mọi chuyện rồi. Đại phu nhân nhỏ giọng nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Dương thị đột nhiên cảm thấy việc trở về của mẫu thân lần này chắc cũng không đơn giản.
Bàng Lạc Băng dẫn theo nha hoàn Tiểu Ngọc ở phía sau, đứng ngoài cửa lễ phép chào hỏi: Băng Nhi bái kiến mẫu thân,
/396
|