Đại phu nhân nhìn nhị phu nhân: Dao nhi nói cũng đúng, muội muội cũng biết, từ trước đến giờ ta vốn nhân từ, vì lẽ đó đã khiến những thiếp thất như ngươi kiêu căng. Bây giờ muội muội muốn mắng ta thì liền mắng, không biết nếu lão gia biết thì sẽ nghĩ như thế nào.
Tỷ tỷ, muội muội biết sai rồi. Nhị phu nhân toàn tâm toàn ý cầu xin nhưng đại phu nhân vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ tha thứ.
Lúc này thời gian còn sớm, muội muội cũng nên trở về đi thôi.
Tỷ tỷ, đều do muội sai, xin tỷ tỷ tha thứ. Tuyệt đối đừng nói với lão gia.
Nhị phu nhân nói xong, giơ tay lên liên tục tát vào má mình. Đại phu nhân nhìn thấy nhưng vẫn ung dung nhìn nhị phu nhân đánh cho khuôn mặt mình sưng đỏ.
Được rồi, nhìn muội như vậy, người ngoài còn tưởng ta đang bắt nạt muội.
Đều do muội muội sai, phu nhân tuyệt đối không nên tức giận để ảnh hưởng đến thân thể. Nhị phu nhân nằm bò sát mặt đất.
Đại phu nhân lạnh lùng lên tiếng: Nếu muội muội cũng biết sai rồi thì ta thấy như vậy đi, muội muội hãy vào trong Từ đường cùng Đại tiểu thư cầu phước. Ba ngày sau, khi ra ngoài thì hai mẹ các người cũng được tĩnh tâm.
Đa tạ phu nhân. Nhị phu nhân biết đại phu nhân vẫn luôn nhân từ. Nếu đổi lại là nàng, ngày hôm nay chắc hẳn đối phương sẽ phải chết ở đây.
Đại phu nhân nhìn nhị phu nhân một chút, quay sang Thích Dao nói: Đi thôi, chúng ta đi thăm Tuyết Nhi.
Bên trong từ đường.
Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất cầm một quyển kinh thư, Tử Tước đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn nàng.
Đại tiểu thư, huyện chủ nói rồi, nếu muốn vì phu nhân cầu phúc thì một thiên kim đại tiểu thư như cô cũng phải nên ăn chay niệm Phật. Tử Tước lạnh lùng nói.
Từ xưa tới nay, vị trí Tể Tướng luôn cao hơn chức quan tam phẩm. Tử Tước chính là tâm phúc bên cạnh đại phu nhân nên Bàng Lạc Vũ tự nhiên không dám đắc tội. Nàng không thể làm gì khác hơn yếu ớt nói: Vâng, Lạc Vũ biết, đa tạ tỷ tỷ Tử Tước nhắc nhở.
Đại tiểu thư đang mạt sát (ý nói là mắng chửi) nô tỳ. Tử Tước không mặn không nhạt nói.
Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh nhìn Tử Tước chưa chịu đi ra ngoài thì trong lòng bắt đầu nóng ruột, khuôn mặt nàng bây giờ bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Khi nàng quỳ xuống đất có cảm giác như cả người mình đang bị sâu bọ gặm cắn, đau đớn không chịu nổi.
Đại tiểu thư, có phải trong người cảm thấy không thoải mái? Tử Tước hỏi.
Làm sao Bàng Lạc Vũ có thể nói cho người khác biết rằng khuôn mặt nàng đã bị hủy dung. Cuối cùng nàng không thể làm gì khác, nàng đành nói: Tỷ tỷ Tử Tước, tỷ cũng biết ta cũng sắp kết hôn rồi, mấy ngày nay thân thể có chút không thoải mái, không bằng tỷ tỷ đi tìm Cúc Thanh nói nàng ấy đem thuốc đến đây giúp ta.
Tử Tước mơ hồ nghe thấy được một mùi thối nát
Tỷ tỷ, muội muội biết sai rồi. Nhị phu nhân toàn tâm toàn ý cầu xin nhưng đại phu nhân vẫn lạnh lùng không tỏ vẻ tha thứ.
Lúc này thời gian còn sớm, muội muội cũng nên trở về đi thôi.
Tỷ tỷ, đều do muội sai, xin tỷ tỷ tha thứ. Tuyệt đối đừng nói với lão gia.
Nhị phu nhân nói xong, giơ tay lên liên tục tát vào má mình. Đại phu nhân nhìn thấy nhưng vẫn ung dung nhìn nhị phu nhân đánh cho khuôn mặt mình sưng đỏ.
Được rồi, nhìn muội như vậy, người ngoài còn tưởng ta đang bắt nạt muội.
Đều do muội muội sai, phu nhân tuyệt đối không nên tức giận để ảnh hưởng đến thân thể. Nhị phu nhân nằm bò sát mặt đất.
Đại phu nhân lạnh lùng lên tiếng: Nếu muội muội cũng biết sai rồi thì ta thấy như vậy đi, muội muội hãy vào trong Từ đường cùng Đại tiểu thư cầu phước. Ba ngày sau, khi ra ngoài thì hai mẹ các người cũng được tĩnh tâm.
Đa tạ phu nhân. Nhị phu nhân biết đại phu nhân vẫn luôn nhân từ. Nếu đổi lại là nàng, ngày hôm nay chắc hẳn đối phương sẽ phải chết ở đây.
Đại phu nhân nhìn nhị phu nhân một chút, quay sang Thích Dao nói: Đi thôi, chúng ta đi thăm Tuyết Nhi.
Bên trong từ đường.
Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất cầm một quyển kinh thư, Tử Tước đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn nàng.
Đại tiểu thư, huyện chủ nói rồi, nếu muốn vì phu nhân cầu phúc thì một thiên kim đại tiểu thư như cô cũng phải nên ăn chay niệm Phật. Tử Tước lạnh lùng nói.
Từ xưa tới nay, vị trí Tể Tướng luôn cao hơn chức quan tam phẩm. Tử Tước chính là tâm phúc bên cạnh đại phu nhân nên Bàng Lạc Vũ tự nhiên không dám đắc tội. Nàng không thể làm gì khác hơn yếu ớt nói: Vâng, Lạc Vũ biết, đa tạ tỷ tỷ Tử Tước nhắc nhở.
Đại tiểu thư đang mạt sát (ý nói là mắng chửi) nô tỳ. Tử Tước không mặn không nhạt nói.
Bàng Lạc Vũ đứng bên cạnh nhìn Tử Tước chưa chịu đi ra ngoài thì trong lòng bắt đầu nóng ruột, khuôn mặt nàng bây giờ bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Khi nàng quỳ xuống đất có cảm giác như cả người mình đang bị sâu bọ gặm cắn, đau đớn không chịu nổi.
Đại tiểu thư, có phải trong người cảm thấy không thoải mái? Tử Tước hỏi.
Làm sao Bàng Lạc Vũ có thể nói cho người khác biết rằng khuôn mặt nàng đã bị hủy dung. Cuối cùng nàng không thể làm gì khác, nàng đành nói: Tỷ tỷ Tử Tước, tỷ cũng biết ta cũng sắp kết hôn rồi, mấy ngày nay thân thể có chút không thoải mái, không bằng tỷ tỷ đi tìm Cúc Thanh nói nàng ấy đem thuốc đến đây giúp ta.
Tử Tước mơ hồ nghe thấy được một mùi thối nát
/396
|