Chắc chắn Thích Dao sẽ không nhìn nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ với ánh mắt thiện cảm nhưng chuyện lần này, nàng cũng không thoát được tai tiếng là có liên quan đến mình. Nghĩ như vậy, nàng nhìn nhị phu nhân với ánh mắt tràn đầy địch ý. Vả lại, giờ đây nàng chính là huyện chủ của Đông Tần quốc thì nàng cũng nên thể hiện uy quyền cũng là để lại cho nàng một chút thể diện.
Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đưa mắt nhìn nàng ý bảo phải nhẫn nhịn để che giấu mưu lớn.
Bàng Lạc Vũ ổn định tâm tình một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, dịu dàng nói: Huyện chủ đùa sao?
Thích Dao gật đầu Đúng là đại tiểu thư Bàng gia sẽ làm chánh phi, nói thế nào thì cũng sẽ rời xa mẫu thân có phải hay không đại tiểu thư?
Tuy trong lòng Thích Dao có chút không ưa nhưng trên mặt lại là dáng vẻ vô tội.
Thích Dao đứng bên cạnh Tử Tước, che miệng cười khẽ.
Lúc này sắc mặt Nhị phu nhân không tốt nhưng dù sao so với Bàng Lạc Vũ, nàng cũng đã từng nhẫn nhịn nhiều năm rồi Huyện chủ, chúng ta tới cầu kiến phu nhân, không biết phu nhân có ở đây không?
Ừm Thích Dao gật đầu Chỉ là phu nhân đi đường mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi.
Chuyện của Nhị tiểu thư. . . . . . Nhị phu nhân lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thích Dao.
Phu nhân cũng đã biết chuyện của Nhị tiểu thư nhưng. . .
Nhưng làm sao? Nhị phu nhân hỏi có phần gấp gáp vì bây giờ việc nàng muốn nghe nhất chính là chuyện Dương thị đau lòng không dậy nổi.
Thích Dao liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, trên mặt có một chút ưu thương, thở dài một tiếng: Ai. . . . . .
Nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm vui mừng.
Mẫu thân, mẫu thân không thể có chuyện. . . . . . Nước mắt Bàng Lạc Vũ bắt đầu ngấn lệ.
Thích Dao chỉ hừ lạnh một tiếng, đồng thời nhìn hai mẹ con có lòng dạ ác độc như rắn rết kia đang đứng diễn trò.
Đại tiểu thư, nàng thật là thiện lương, ta nhìn cũng cảm động. Thích Dao nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.
Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đỡ nàng đứng dậy, khuôn mặt bi thương nói: Huyện chủ, nàng mau nói đi, đại tiểu thư cũng hết sức đau lòng rồi. Từ nhỏ đại tiểu thư luôn đi theo phu nhân, giờ đại tiểu thư phải xuất giá mà phu nhân lại không thể chứng kiến được.
Mẫu thân, Lạc Vũ bất hiếu, không thể ở bên cạnh chăm sóc người. Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất, tay ôm mặt khóc thút thít.
Thích Dao đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.
Đại tiểu thư, phu nhân nói người có chuẩn bị một bộ giá y cho đại tiểu thư và đang đặt ở Từ Đường. Vốn phu nhân cũng không muốn đại tiểu thư phải gả đi, cho nên cố ý sai Tuyết Nhi đem tới cho Đại tiểu thư. Mà ta thấy đại tiểu thư như vậy cũng hiếu thuận, chi bằng đại tiểu thư đi đến Từ Đường cầu phúc ba ngày ba đêm cho phu nhân. Như vậy có lẽ bệnh tình của phu nhân sẽ thuyên giảm đôi chút.
Thích Dao nói xong thì nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ vẫn đang
Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đưa mắt nhìn nàng ý bảo phải nhẫn nhịn để che giấu mưu lớn.
Bàng Lạc Vũ ổn định tâm tình một chút, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, dịu dàng nói: Huyện chủ đùa sao?
Thích Dao gật đầu Đúng là đại tiểu thư Bàng gia sẽ làm chánh phi, nói thế nào thì cũng sẽ rời xa mẫu thân có phải hay không đại tiểu thư?
Tuy trong lòng Thích Dao có chút không ưa nhưng trên mặt lại là dáng vẻ vô tội.
Thích Dao đứng bên cạnh Tử Tước, che miệng cười khẽ.
Lúc này sắc mặt Nhị phu nhân không tốt nhưng dù sao so với Bàng Lạc Vũ, nàng cũng đã từng nhẫn nhịn nhiều năm rồi Huyện chủ, chúng ta tới cầu kiến phu nhân, không biết phu nhân có ở đây không?
Ừm Thích Dao gật đầu Chỉ là phu nhân đi đường mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi.
Chuyện của Nhị tiểu thư. . . . . . Nhị phu nhân lặng lẽ nhìn sắc mặt của Thích Dao.
Phu nhân cũng đã biết chuyện của Nhị tiểu thư nhưng. . .
Nhưng làm sao? Nhị phu nhân hỏi có phần gấp gáp vì bây giờ việc nàng muốn nghe nhất chính là chuyện Dương thị đau lòng không dậy nổi.
Thích Dao liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, trên mặt có một chút ưu thương, thở dài một tiếng: Ai. . . . . .
Nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm vui mừng.
Mẫu thân, mẫu thân không thể có chuyện. . . . . . Nước mắt Bàng Lạc Vũ bắt đầu ngấn lệ.
Thích Dao chỉ hừ lạnh một tiếng, đồng thời nhìn hai mẹ con có lòng dạ ác độc như rắn rết kia đang đứng diễn trò.
Đại tiểu thư, nàng thật là thiện lương, ta nhìn cũng cảm động. Thích Dao nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.
Nhị phu nhân kéo tay Bàng Lạc Vũ, đỡ nàng đứng dậy, khuôn mặt bi thương nói: Huyện chủ, nàng mau nói đi, đại tiểu thư cũng hết sức đau lòng rồi. Từ nhỏ đại tiểu thư luôn đi theo phu nhân, giờ đại tiểu thư phải xuất giá mà phu nhân lại không thể chứng kiến được.
Mẫu thân, Lạc Vũ bất hiếu, không thể ở bên cạnh chăm sóc người. Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất, tay ôm mặt khóc thút thít.
Thích Dao đứng bên cạnh nhìn Bàng Lạc Vũ diễn trò.
Đại tiểu thư, phu nhân nói người có chuẩn bị một bộ giá y cho đại tiểu thư và đang đặt ở Từ Đường. Vốn phu nhân cũng không muốn đại tiểu thư phải gả đi, cho nên cố ý sai Tuyết Nhi đem tới cho Đại tiểu thư. Mà ta thấy đại tiểu thư như vậy cũng hiếu thuận, chi bằng đại tiểu thư đi đến Từ Đường cầu phúc ba ngày ba đêm cho phu nhân. Như vậy có lẽ bệnh tình của phu nhân sẽ thuyên giảm đôi chút.
Thích Dao nói xong thì nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ vẫn đang
/396
|