Triệu Chính Dương gần như muốn mời tất cả các thầy lang của toàn Đông Tần Quốc tới. Phủ Dự Vương dán không ít bố cáo, nói phủ Dự Vương muốn mời đại phu. Dự Vương chính là nhi tử của hoàng hậu, nếu ai có kỹ thuật y thuật tài giỏi, được Vương gia vừa ý, thì việc trở thành ngự y trong cung cũng sẽ không xa. Chuyện tốt như vậy, đương nhiên có rất nhiều người muốn tham dự, huống chi lần này Dự Vương chiêu mộ một lượng lớn đại phu, tất cả những ai rành về y thuật đều đến.
Bọn họ không biết sở dĩ Dự Vương gọi bọn họ tập trung đến đây chỉ muốn họ đào độc dược. Thị vệ đứng bên cạnh cũng nhìn với ánh mắt tò mò, bởi vì không phải thị vệ nào cũng hiểu dược liệu, cùng lắm họ cũng chỉ hiểu biết được một vài dược liệu thông thường mà thôi.
Triệu Chính Dương sai người đem phương thuốc viết lên một trăm tờ giấy, trong mỗi đại phu đều có một tờ giấy ghi phương thuốc. Bên cạnh đó, Dự vương còn hứa hẹn sẽ cho ai tìm được phương thuốc với tiền thưởng là một trăm vạn.
Đại phu nhân cũng tự nhiên muốn đi vào núi tìm dược liệu, nhưng Dự vương cho rằng đó là những loại độc dược nên không muốn cho đại phu nhân tham gia. Mà hắn cũng muốn bản thân mình sẽ sớm tìm ra độc dược nên hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình đi vào trong núi sâu thẳm. Một khi phát hiện ra liền lập tức đem loại dược này giao cho thị vệ bên cạnh mình và thị vệ ngay lập tức sẽ phi ngựa tiến về phủ Bàng Quốc công giao cho Thích Dao đang đứng chờ ở cửa phủ.
Kể từ khi Dương thị biết trong người Bàng Lạc Tuyết có độc thì thân thể nàng cũng mềm nhũn, lúc nào cũng có thể ngất đi. Điều này khiến Bàng Quốc Công hốt hoảng, mau mời ngự y đến xem bệnh cho nàng. Cuối cùng, đại phu kết luận là phu nhân vì quá mệt nhọc nên mới thế. Từ lúc đó, Bàng Quốc Công tự mình ôm Dương thị trở về Cẩm Tú các nghỉ ngơi, không cho phép bất cứ ai quấy rầy nàng.
Còn Thích Dao phái mấy người canh giữ bên cạnh Dương thị.
Bàng Sách và Bạch Quân Nhược cũng vừa mới xử lý xong việc, khi trở về nghe nói Dương thị cũng vừa mới dọn về phủ thì trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp. Hai người họ còn chưa kịp tới hỏi thăm thì đã bị Thích Dao đang đứng chặn ngoài cửa. Nàng trừng mắt liếc nhìn Bàng Sách.
Huynh nói chỗ ở của mẫu thân cho người khác biết đúng không?
Bàng Sách chột dạ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chắp tay xin khoan dung nói : Không phải người khác mà chính là phụ thân ta. Nàng cũng nhìn thấy đấy, phụ thân và mẫu thân kỳ thực rất thương yêu nhau, không cần thiết vì nữ nhân đang ở trong phủ kia làm thương tổn đến tình cảm hai người nhiều năm như vậy.
Con người Bàng Sách đều tốt mọi mặt, cũng do Dương thị đã bảo vệ hắn quá tốt rồi. Thực ra, Dương thị cũng là một người mẫu thân vĩ đại, nàng chăm sóc nhi tử rất tốt, thậm chí nàng còn không cho bất kỳ ai nhìn thấy mặt xấu xa của phủ Bàng Quốc Công. Cũng bởi vì thế, kiếp trước Bàng Lạc tuyết cũng vì quá tốt nên mới bị người khác hãm hại mình.
Nói thật, Bàng Sách cũng chưa từng trải qua loại sự tình giống Bàng Lạc Tuyết, dĩ nhiên hắn sẽ không biết cuộc chiến giữa những nữ nhân sẽ đáng sợ đến thế
Bọn họ không biết sở dĩ Dự Vương gọi bọn họ tập trung đến đây chỉ muốn họ đào độc dược. Thị vệ đứng bên cạnh cũng nhìn với ánh mắt tò mò, bởi vì không phải thị vệ nào cũng hiểu dược liệu, cùng lắm họ cũng chỉ hiểu biết được một vài dược liệu thông thường mà thôi.
Triệu Chính Dương sai người đem phương thuốc viết lên một trăm tờ giấy, trong mỗi đại phu đều có một tờ giấy ghi phương thuốc. Bên cạnh đó, Dự vương còn hứa hẹn sẽ cho ai tìm được phương thuốc với tiền thưởng là một trăm vạn.
Đại phu nhân cũng tự nhiên muốn đi vào núi tìm dược liệu, nhưng Dự vương cho rằng đó là những loại độc dược nên không muốn cho đại phu nhân tham gia. Mà hắn cũng muốn bản thân mình sẽ sớm tìm ra độc dược nên hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình đi vào trong núi sâu thẳm. Một khi phát hiện ra liền lập tức đem loại dược này giao cho thị vệ bên cạnh mình và thị vệ ngay lập tức sẽ phi ngựa tiến về phủ Bàng Quốc công giao cho Thích Dao đang đứng chờ ở cửa phủ.
Kể từ khi Dương thị biết trong người Bàng Lạc Tuyết có độc thì thân thể nàng cũng mềm nhũn, lúc nào cũng có thể ngất đi. Điều này khiến Bàng Quốc Công hốt hoảng, mau mời ngự y đến xem bệnh cho nàng. Cuối cùng, đại phu kết luận là phu nhân vì quá mệt nhọc nên mới thế. Từ lúc đó, Bàng Quốc Công tự mình ôm Dương thị trở về Cẩm Tú các nghỉ ngơi, không cho phép bất cứ ai quấy rầy nàng.
Còn Thích Dao phái mấy người canh giữ bên cạnh Dương thị.
Bàng Sách và Bạch Quân Nhược cũng vừa mới xử lý xong việc, khi trở về nghe nói Dương thị cũng vừa mới dọn về phủ thì trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp. Hai người họ còn chưa kịp tới hỏi thăm thì đã bị Thích Dao đang đứng chặn ngoài cửa. Nàng trừng mắt liếc nhìn Bàng Sách.
Huynh nói chỗ ở của mẫu thân cho người khác biết đúng không?
Bàng Sách chột dạ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chắp tay xin khoan dung nói : Không phải người khác mà chính là phụ thân ta. Nàng cũng nhìn thấy đấy, phụ thân và mẫu thân kỳ thực rất thương yêu nhau, không cần thiết vì nữ nhân đang ở trong phủ kia làm thương tổn đến tình cảm hai người nhiều năm như vậy.
Con người Bàng Sách đều tốt mọi mặt, cũng do Dương thị đã bảo vệ hắn quá tốt rồi. Thực ra, Dương thị cũng là một người mẫu thân vĩ đại, nàng chăm sóc nhi tử rất tốt, thậm chí nàng còn không cho bất kỳ ai nhìn thấy mặt xấu xa của phủ Bàng Quốc Công. Cũng bởi vì thế, kiếp trước Bàng Lạc tuyết cũng vì quá tốt nên mới bị người khác hãm hại mình.
Nói thật, Bàng Sách cũng chưa từng trải qua loại sự tình giống Bàng Lạc Tuyết, dĩ nhiên hắn sẽ không biết cuộc chiến giữa những nữ nhân sẽ đáng sợ đến thế
/396
|