Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 226 - Chương 226

/396


Bàng Lạc Vũ bụm má nói: Ta chính là Tấn vương phi tương lai, bất quá ngươi cũng chỉ là huyện chủ nhị phẩm mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta trả thù hay sao?

Thích Dao thản nhiên nhún vai, nói: Đại tiểu thư Bàng gia, nếu ngươi trở thành Tấn vương phi và cố ý muốn trả thù ta về việc này thì bổn huyện chủ cũng sẽ tùy ngươi định đoạt. Còn hiện giờ ngươi cũng không cần giả mù sa mưa để chạy tới đây làm gì, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Bàng Lạc Vũ tức giận đến nỗi cả người phát run, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Thích Dao, giận dữ nói: Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .

Ngươi cái gì mà ngươi. Ta thấy mặt ngươi đỏ đến như vậy, hay là đại tiểu thư bị nhiễm phong hàn.

Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, không cam lòng nói: Ta chính là tỷ muội với Bàng Lạc Tuyết, sao ta lại không thể đến thăm muội muội của mình chứ?

Thích Dao đưa tay nhận phần quà từ tay nha hoàn. Nàng mở ra xem thấy đầy bánh ngọt nguội lạnh, còn có vài cái đã bị nứt ra, trông giống như thức ăn còn sót lại dành cho những nha hoàn trong phủ Bàng Quốc Công vậy. Thức ăn này dành cho con người ăn sao? Bàng Lạc Tuyết chính là tỷ muội ruột thịt của nàng thế mà nàng lại dâng tặng loại thức ăn như vậy cho Bàng Lạc Tuyết. Xem ra chắc Bàng Lạc Vũ cũng chỉ giả bộ từ bi, bộ dạng mèo khóc chuột thật khiến làm người khác ghê tởm.

Thích Dao cũng không muốn so đo, liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ nói: Tuyết Nhi không sao cả, ngươi làm tỷ tỷ cũng nên hiểu hiện giờ Tuyết Nhi cần nghỉ ngơi. Đại tiểu thư cũng nên trở về chuẩn bị hôn sự đi, ta còn đang chờ đợi Tấn vương phi tương lai sẽ trả lại ta một cái tát thế nào đây.

Bàng Lạc Vũ trừng mắt liếc Thích Dao, sau đó xoay người rời khỏi Lạc Tuyết các.

Thích Dao tiện tay đặt đồ sang một bên, nói: Ném những thứ này cho ta.

Bạch Quân Nhược nhìn Thích Dao, nói: Hôm nay Tuyết Nhi thế nào?

Khuôn mặt Thích Dao tỏ vẻ u sầu, nói: Nàng vẫn vậy, vẫn đang bất tỉnh. Mặc dù thuốc này có thể giữ được tính mạng của nàng nhưng nếu không sớm có thuốc giải thì nàng cũng sẽ nhanh chóng ra đi thôi. Đã hai ngày rồi, không biết Triệu Chính Dương có thể thuyết phục Sở Mộc Dương trở về đây để cứu Bàng Lạc Tuyết hay không. Nếu sớm biết sự tình thế này, lúc trước để ta đi là được rồi.

Thích Dao đấm lên mặt bàn một cái, chiếc bàn không chịu nổi sức mạnh nên cũng nứt ra.

Bạch Quân Nhược cũng giật mình Nàng bình tĩnh lại đi, đó đều là những đồ vật Bàng Lạc Tuyết thích nhất. Nàng đã cảnh cáo ta, nếu ta dám làm hư nơi này dù là cọng cây ngọn cỏ thì nhất định nàng sẽ liều mạng với ta.

Thích Dao liếc mắt, nói: Nàng liều mạng với huynh cũng tốt. Đó là Tuyết Nhi đang lo lắng cho huynh. Ta với nàng thân thiết như tỷ muội, người ngoài không thể hiểu được đâu.

Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Thích Dao, lẩm bẩm nói: Loại nữ nhân hung dữ như nàng, ai có thể chịu nổi chứ.

Thích Dao quay đầu hỏi: Huynh nói cái gì?

Không có, không có, không có Bạch Quân Nhược vội vàng khoát tay nói: Ngươi mau đi xem Tuyết Nhi thế nào, ta đi vòng vòng quanh đây xem một chút. Không biết sao đến giờ mà Triệu Chính Dương vẫn chưa trở về nữa?

Nói xong hắn chạy như bay.

Trong khi đó, công chúa Trường Nhạc cũng bưng chén canh hầm thuốc ra ngoài, hỏi : Tuyết Nhi còn chưa tỉnh lại sao?

Thích Dao nhận lấy chén canh nói: Đúng vậy, chúng ta đi thôi. Để ta nghĩ xem có cách nào giúp Bàng Lạc Tuyết uống chén canh này không.

/396

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status