Đồng Tước đang trông coi Bàng Lạc Tuyết, nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê. Đến khi về đến phủ Bàng Quốc Công thì Bàng Quốc Công mời thái y đến chẩn bệnh. Nghe thái y nói rằng không có thuốc giải, tâm tình của mọi người cũng trầm xuống, không khỏi đau buồn.
Bàng Lạc Vũ cũng không trở về phòng mình mà đi theo mọi người đến Lạc Tuyết các, nghe được thái y nói như vậy nàng thở dài thoả mãn, vui mừng khôn xiết.
Bàng Lạc Vũ vui mừng ra mặt, hả hê không chút gì che giấu. Bàng Sách thấy vậy nên nhìn nàng với ánh mắt khinh thường. Dù không cùng mẫu thân nhưng Dương thị chưa từng bạc đãi họ thậm chí thương yêu nàng còn hơn nhi tử ruột thịt của mình thế mà lại có một vài người không biết thế nào là đủ, có thứ này lại muốn thêm thứ khác.
Nhị phu nhân cũng làm bộ lau nước mắt, giống như người bị thương chính là nữ nhi ruột thịt của nàng. Bàng Sách nhìn thấy họ như thế, tâm tư trầm xuống, âm thầm khinh bỉ.
Nhị phu nhân khóc thầm nhìn Bàng Quốc Công nói: Lão gia, giờ chúng ta phải làm sao đây? Lần này nhị tiểu thư bị thương nghiêm die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. trọng như thế mà mọi chuyện trong nhà trước nay vẫn do nàng làm chủ.
Lúc này Bàng Sách tức giận không nói nên lời. Muội muội của mình bị thương mà những người này chỉ biết nghĩ đến quyền lợi trước mắt. Đột nhiên hắn cảm thấy bọn họ thật xa lạ, rõ ràng là người cùng một dòng máu, cùng một gia đình mà lại như người xa lạ.
Trong lòng Tứ phu nhân cũng khẩn trương. Nàng là người được đại phu nhân và Nhị tiểu thư che chở. Nếu không có họ thì có lẽ cuộc sống của nàng sẽ thảm hại hơn bây giờ rất nhiều. Tứ phu nhân trấn an nói: Lão gia, không phải còn có thần y ở đây sao? Đại tiểu thư bị thương nghiêm trọng như thế mà còn có thể chữa khỏi, huống chi vết thương của nhị tiểu thư bây giờ.
Tứ phu nhân nói tới đây thì thấy sắc mặt của Nhị phu nhân cũng dần thay đổi. Nàng thầm nghĩ Đúng rồi, còn có thần y. Nếu có thần y ở đây thì Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ ổn thôi, nói không chừng nàng sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Nhưng trong lòng Nhị phu nhân ngàn vạn lần cũng không muốn Bàng Lạc Tuyết tỉnh lại, ai nói nàng lại tranh giành tình cảm với nữ nhi mình. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều nhìn mình. Xem ra nếu nàng không đồng ý thì Bàng Quốc Công cũng sẽ không buông tha nàng. Nghĩ vậy, Nhị phu nhân đảo mắt nhìn quanh nói: Đúng vậy, cận thân nhớ ra rằng có một vị Thần y tài nghệ
Bàng Lạc Vũ cũng không trở về phòng mình mà đi theo mọi người đến Lạc Tuyết các, nghe được thái y nói như vậy nàng thở dài thoả mãn, vui mừng khôn xiết.
Bàng Lạc Vũ vui mừng ra mặt, hả hê không chút gì che giấu. Bàng Sách thấy vậy nên nhìn nàng với ánh mắt khinh thường. Dù không cùng mẫu thân nhưng Dương thị chưa từng bạc đãi họ thậm chí thương yêu nàng còn hơn nhi tử ruột thịt của mình thế mà lại có một vài người không biết thế nào là đủ, có thứ này lại muốn thêm thứ khác.
Nhị phu nhân cũng làm bộ lau nước mắt, giống như người bị thương chính là nữ nhi ruột thịt của nàng. Bàng Sách nhìn thấy họ như thế, tâm tư trầm xuống, âm thầm khinh bỉ.
Nhị phu nhân khóc thầm nhìn Bàng Quốc Công nói: Lão gia, giờ chúng ta phải làm sao đây? Lần này nhị tiểu thư bị thương nghiêm die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. trọng như thế mà mọi chuyện trong nhà trước nay vẫn do nàng làm chủ.
Lúc này Bàng Sách tức giận không nói nên lời. Muội muội của mình bị thương mà những người này chỉ biết nghĩ đến quyền lợi trước mắt. Đột nhiên hắn cảm thấy bọn họ thật xa lạ, rõ ràng là người cùng một dòng máu, cùng một gia đình mà lại như người xa lạ.
Trong lòng Tứ phu nhân cũng khẩn trương. Nàng là người được đại phu nhân và Nhị tiểu thư che chở. Nếu không có họ thì có lẽ cuộc sống của nàng sẽ thảm hại hơn bây giờ rất nhiều. Tứ phu nhân trấn an nói: Lão gia, không phải còn có thần y ở đây sao? Đại tiểu thư bị thương nghiêm trọng như thế mà còn có thể chữa khỏi, huống chi vết thương của nhị tiểu thư bây giờ.
Tứ phu nhân nói tới đây thì thấy sắc mặt của Nhị phu nhân cũng dần thay đổi. Nàng thầm nghĩ Đúng rồi, còn có thần y. Nếu có thần y ở đây thì Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ ổn thôi, nói không chừng nàng sẽ nhanh chóng khỏi thôi.
Nhưng trong lòng Nhị phu nhân ngàn vạn lần cũng không muốn Bàng Lạc Tuyết tỉnh lại, ai nói nàng lại tranh giành tình cảm với nữ nhi mình. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều nhìn mình. Xem ra nếu nàng không đồng ý thì Bàng Quốc Công cũng sẽ không buông tha nàng. Nghĩ vậy, Nhị phu nhân đảo mắt nhìn quanh nói: Đúng vậy, cận thân nhớ ra rằng có một vị Thần y tài nghệ
/396
|