Bàng Quốc Công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết nói Dĩ nhiên là không phải rồi. Trong phủ Bàng Quốc Công này, vị trí chính thất luôn là đại phu nhân, mẫu thân của con. Ta cũng chỉ lo lắng cho con, sợ con cực khổ nên mới muốn nhị di nương phụ giúp con mà thôi.
Bàng Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, vì muốn tốt cho nàng sao, cũng chỉ vì lợi ích thôi Vậy là Tuyết Nhi hiểu lầm phụ thân rồi, kính xin phụ thân tha thứ. Ngài về nói lại cho Nhị phu nhân biết, chuyện của đại tỷ làm con rất lo lắng nên chắc chắn con sẽ tìm đủ mọi cách để khôi phục dung mạo cho tỷ tỷ. Con sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất trị bệnh cho tỷ tỷ. Còn chuyện của chị dâu, xin hãy để con lo liệu, không dám phiền đến nhị di nương.
Bàng Quốc Công gật đầu một cái Nếu con đã nói vậy, thì phụ thân không cũng không còn gì để nói. Công chúa Trường Nhạc là đứa trẻ hiểu chuyện, ta cũng yên tâm giao nó cho con.
Nếu phụ thân không có chuyện gì nữa, Tuyết Nhi xin được cáo lui trước. Hôm nay chắc hẳn phụ thân cũng mệt mỏi, phụ thân cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi. Bàng Lạc Tuyết thi lễ, sau đó dẫn theo Tử Quyên trở về Lạc Tuyết các.
Lạc Tuyết các
Bàng Lạc Tuyết không ngờ Sở Mộc Dương có mặt ở đây nên nàng cảm thấy lúng túng. Dù sao khi nãy hai người cũng có tranh cãi với nhau.
Tuyết Nhi trở về rồi. Ngược lại, Sở Mộc Dương tỏ ra như không có gì, vẫn như cũ quay người về phía Bàng Lạc Tuyết, nói chuyện với nàng một cách thân thiện.
Bàng Lạc Tuyết quay người về phía Sở Mộc Dương thi lễ nói Sư phụ, thật xin lỗi, Tuyết nhi làm hỏng hôn sự của người. Nói thật, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy có chút áy náy. Dù sao nàng hành động như thế cũng không đúng. Từ trước tới giờ, Sở Mộc Dương đối xử với nàng cũng không tệ. Nếu lần này không phải ca ca của mình yêu mến công chúa Trường Nhạc thì nàng cũng không muốn đối nghịch với hắn.
Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, uất ức của Bàng Lạc Tuyết nói Ha ha, không có gì đâu. Nàng cũng đừng quan tâm làm gì cho phí sức. Bản thân ta vốn cũng không Trường Nhạc, vốn dĩ là vì tình hữu nghị giữa hai nước mà thôi. Nàng đừng tỏ vẻ áy náy như vậy. Nếu ai không biết còn tường ta đang bắt nạt nàng.
Bàng Lạc Tuyết gượng cười với Sở Mộc Dương Sư phụ, người cũng biết, trong lòng tuyết nhi, người là tốt nhất. Nếu sau này người có thích ai, thì Tuyết nhi nhất định giúp người.
Thật không? Vậy sư phụ cũng có thích một người đấy. Sở Mộc Dương nói đùa
Thật không? Sư phụ nói mau, là tiểu thư nhà nào, Tuyết Nhi có quen hay không? Bàng Lạc Tuyết tò mò hỏi
Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bàng Lạc Tuyết, dự định không muốn nói cho nàng biết.
Các ngươi đang làm gì thế? Bạch Quân Nhược một tay cầm ly rượu, tay kia cầm bầu rượu nói.
Sở Mộc Dương và Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược. Bàng Lạc Tuyết nói Huynh thật nhàn nhã, thật sự quá nhàn nhã.
Bạch quân Nhược cười Cái này gọi là thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*. Có lẽ các ngươi sẽ không hiểu.
*Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt. Bạch Quân Nhược nhìn hai người nói Vừa rồi hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?
Ừm, mới vừa rồi là ở đây. . . . . . Bàng Lạc Tuyết hưng phấn nói
Chúng ta đang thảo luận về bệnh tình của Thương Dực. Sở Mộc Dương ngắt lời nói, thuận tiện trừng mắt liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết có cảm giác hình Sở Mộc Dương xấu hổ. Vì thế trong lòng nàng cũng quyết tâm giúp đỡ sư phụ tìm một tiểu thư thật tốt làm sư mẫu.
Bạch Quân Nhược bán tín bán nghi, không tin lời của Sở
/396
|