Tấn vương nhìn về phía hai vị hoàng tử nói: Nếu nhị tiểu thư đã nói vậy, mọi người cũng nên nhanh đi.
Được, như vậy liền đa tạ quận chúa . Nhị hoàng tử cùng Tấn vương liếc mắt nhìn nhau một cái, nói với Bàng Lạc Tuyết.
Bạch Quân Nhược cùng Thích Dao hoàn toàn không biết Bàng Lạc Tuyết nghĩ như thế nào. Tuy nhiên bọn họ vẫn đồng ý với mọi quyết định của nàng.
Qủa nhiên những con ong này đã trải qua huấn luyện, vết máu trong không khí đã rất nhạt, nhưng bọn chúng vẫn có thể dựa theo vết máu mà bay đi.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn chặt mày nhìn đại hoàng tử: Hai con ong này thần kỳ như vậy sao? Ta thấy dường như bọn chúng chỉ đang bay một cách tuỳ tiện thôi mà.
Đại hoàng tử nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Chúng đều là ong đã trải qua huấn luyện đặc biệt của Bắc Yến chúng ta, hơn nữa người kia trúng chất độc rất đặc biệt của Bắc Yên chúng ta, trừ phi có giải dược, bằng không cho dù có đi đến chân trời góc biển chúng ta đều có thể tìm được hắn.
Nhìn biểu tình chắc chắn của đại hoàng tử, nàng cũng không nắm chắc có thể điều chế được thuốc giải hay không, cũng không biết Sở Mộc Dương có thể làm không. Nếu như có thể biết được một chút thành phần trong thuốc độc đó thì tốt rồi.
Bàng Lạc Tuyết không tự chủ mà cau mày, Bạch Quân Nhược nhìn về phía đại hoàng tử nói: Đồ tốt như vậy, không biết hai vị có còn không, ta muốn xem rốt cuộc là thuốc độc gì mà lợi hại như vậy.
Tất nhiên hai vị hoàng tử này cũng không dám giấu, vội vàng lấy ra từ trong ngực.
Đây là thuốc độc hoàng thất Bắc Yên chúng ta bí mật chế ra, bị chất độc này ăn mòn thì người trúng độc sẽ chết một cách đau đớn trong lúc đang ngủ, bên trong máu cũng sẽ có một mùi thơm, mùi này, cho dù chết cũng sẽ không tan đi, loại độc chất này được Bắc Yên chúng ta điều chế ra từ một loại cây gọi là “Thuỵ Mộng”.” Nhị hoàng tử đắc ý nói.
Bạch Quân Nhược nhìn cái bình nhị hoàng tử lấy ra từ trong ngực: Chẳng lẽ chỉ có thuốc độc không có giải dược sao?
Nhị hoàng tử khó xử nói: Đến nay vẫn chưa chế được thuốc giải cho Thuỵ Mộng. Thuốc độc này tương đối mạnh, ta chỉ có thuốc để áp chế nó thôi. Nói xong nhị hoàng tử lại lấy ra một bình sứ bằng bạch ngọc đặt vào trong tay Bạch Quân Nhược, Bạch Quân Nhược hài lòng gật đầu. Hai người này không hổ là nhi tử của hoàng đế Bắc Yên, thực sự rất giống nhau, luôn bắt nạt kẻ yếu, nếu không phải là thấy dáng vẻ để tâm của Tuyết nhi, hắn mới lười quan tâm đến bọn họ.
Mọi người vừa nói chuyện, bên kia thị vệ đã đến báo cáo Bẩm hoàng tử, không phát hiện được người nào.
Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử nhíu mày. Thế nhưng cũng không dám mở miệng chất vấn cái gì, đúng lúc hai con ong được thả ra lai bay trở về. Bàng Lạc Tuyết thầm nói một tiếng không tốt, trên mặt lại không để lộ chút gì.
Đại hoàng tử nhìn con ong kia, liền biết nó đã tra ra mùi ở chỗ khác, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Đa tạ quận chúa. Biết thích khách không ở đây vậy cũng tốt. Vừa rồi đã mạo phạm, còn xin quận chúa rộng lượng.
Nhị hoàng tử cũng vội vàng nói: Đã không có ở đây, chúng ta xin được đi chỗ khác lục soát .
Bàng Lạc Tuyết nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người, nói: Những thứ này đều là việc nhỏ, huống chi bị khiếp sợ cũng chưa chắc là ta chịu thiệt. Bàng Lạc Tuyết yếu ớt nói xong, liếc mắt nhìn thi thể trên đất.
Khoé môi mấy người co giật giật, Thích Dao nhịn không được nhếch môi, đã biết Tuyết nhi vốn là một người sẽ không bao giở để mình chịu thiệt mà.
Tấn vương nói: Không biết Bạch công tử nhưng có hứng thú uống một chén với bổn vương hay không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của Tấn vương. Trong mắt Bạch Quân Nhược loé lên một chút khinh thường, nói: Chắc là không được, ta đã có hẹn với Tuyết nhi rồi.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, có phần lấy lòng nói: Không biết Tuyết nhi có bằng lòng thêm một đôi đũa không?
Không biết vì sao nghe thấy Tấn vương gọi Tuyết nhi, mấy người cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, Bạch Quân Nhược lạnh lùng nói: Tuyết nhi không phải là tên mà người có thể gọi, xin Tấn vương tự trọng.
Lập tức mặt Tấn vương đỏ lên như than hồng, nhưng dù sao da mặt của hắn cũng đủ dày: Quận chúa là nghĩa nữ của mẫu hậu cũng tương đương với một nửa muội muội của ta, tất nhiên cũng không phải người ngoài.
Bạch Quân Nhược hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Tấn vương lại càng khó coi hơn.
Bàng Lạc Tuyết nói: Lạc Tuyết các có ủ vài hũ rượu mai ngon, không biết Bạch công tử có thích không.
Vô cùng vinh hạnh. Bạch Quân Nhược trở nên mừng rỡ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Tấn vương, hắn lại nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp nhất.
Bàng Lạc Tuyết thật sự rất muốn cởi giày đánh vào mặt hắn, nàng tiến lên, Tấn vương cảm thấy khẳng định nàng sẽ khó thoát khỏi sức quyến rũ của mình. Bàng Lạc Tuyết vươn tay sang cười với Tấn vương, Tấn vương vô ý thức đưa tay ra muốn nắm tay của Bàng Lạc Tuyết, chẳng qua Bàng Lạc Tuyết lại phóng ngâm châm vào một con ong mật trong tay Tấn vương, ngân châm sắc bén đâm rách da tay hắn.
A. Tấn vương nhíu mày.
Bỗng nhiên Bàng Lạc Tuyết thu tay nói: Xin lỗi vương gia, đều do vương gia nhìn chằm chằm vào ta, ta mới không kìm chế được lực.
Tấn vương nhìn ngân châm trên tay nói: Không sao không sao, vết thương nhỏ mà thôi.
Bạch Quân Nhược không thèm nhìn Tấn vương, đại nam nhân mà còn yếu đuối như vậy, nói: Các người cũng xem xong rồi, mang theo người chết của các ngươi rồi cút đi.
Dù mấy người khác có bất mãn cũng không thể nói gì, đành phải sai người đưa thi thể trên mặt đất ra.
Bàng Lạc Tuyết nhìn chút hoa cỏ bị đè: Đây đều là trân phẩm do ta trồng, vậy mà lại bị đè chết, thật là làm cho lòng ta đau quá. Bàng Lạc Tuyết che ngực mang vẻ mặt tiếc hận nói.
Tất nhiên mấy người khác cũng hiểu ý Bàng Lạc Tuyết, đại hoàng tử lấy một tờ ngân phiếu một vạn hai từ trong ngực ra: Đây xem như là bồi thường cho hoa cỏ của quận chúa.
Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn nói: Nhiêu đây là đủ sao? Phải biết từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều là do quận chúa tự mình gieo trồng, dù gì đại hoàng tử cũng là hoàng tử Bắc Yên, chẳng lẽ còn mang dáng vẻ nghèo kiết xác vậy sao, quả đúng là làm cho người khác đau lòng.
Đại hoàng tử nhìn vài miếng lá cây cùng mấy hoa nhỏ trên mặt đất, Bạch Quân Nhược này rõ ràng chính là đang muốn làm khó hắn, mà hắn mà lại không có cách nào, chỉ có thể mặc cho người ta lừa bịp tống tiền, đại hoàng tử chỉ có thể cười nói Đúng vậy, một vạn hai quả thật là có chút thiếu, như vậy đi, ta ra mười hai vạn.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy cái giá tiền này nàng còn là rất hài lòng, vừa định gật đầu, Bạch Quân Nhược lại hừ lạnh một tiếng nói: Đại hoàng tử, ngài có chỗ nào không hài lòng với ta sao?
Đại hoàng tử hận không thể tại chỗ liền khóc lên nói: Công tử nói gì vậy, sao ta lại có chỗ nào bất mãn với công tử được.
Hừ! Như vậy thì không còn gì tốt hơn, thấy ngài đã thành khẩn hối lỗi như vậy thì cũng cho qua thôi, ngài lấy mười hai vạn cho Tuyết nhi, chuyện này ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, bằng không, nhất định ta sẽ không để cho Bắc Yên được yên.
Đột nhiên lúc này Thích Dao có chút sùng bái Bạch Quân Nhược, chỉ cần như vậy đã có thể đối phó với hai vị hoàng tử của Bắc Yên rồi.
Đại hoàng tử khổ gương mặt, lấy ngân phiế mười vạn hai đưa cho Bàng Lạc Tuyết, Thích Dao vươn tay ra lấy rồi liếc mắt nhìn hắn.
Bàng Lạc Tuyết đối đại hoàng tử nói: Bắc Yên hoàng tử khách sáo rồi, như vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Đại hoàng tử vội vàng nói: Được rồi, được rồi .
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bạch Quân Nhược: Cùng về Lạc Tuyết các của ta đi, ở đây cứ giao cho hạ nhân quét dọn.
Tấn vương nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết tỉnh ra nói: Dao tỷ cũng cùng đi.
Tấn vương thấ vọng nhìn nàng, ba người đã cùng đi rồi. Hộ vệ Bạch Quân Nhược rất thức thời ẩn núp trong bóng tối bảo vệ hắn.
Ba người mới vừa đi, Tấn vương lại mang theo hai vị hoàng tử Bắc Yên đi ra.
Nhị hoàng tử không cam lòng nói: Chẳng lẽ nàng thứ nàng trồng cả hoàng kim cũng không mua được sao, mở miệng đã đòi mười hai vạn?
Đại hoàng tử vỗ vai nhị hoàng tử nói: Nhị đệ à, ta thấy chúng ta vẫn nên chịu mất bạc thôi, Bạch Quân Nhược này chúng ta thật sự đắc tội không nổi, tuy nhiên nàng ta dám giữ trọng phạm của Bắc Yên chúng ta thì gan thật sự rất lớn.
Nhị hoàng tử nhìn về phía đại hoàng tử nói: Đại ca, ý của huynh là, bên trong có người? Nói xong lại lôi đại hoàng tử đi vào bắt người.
Đại hoàng tử lôi nhị hoàng tử nói: Khẳng định người bên trong đã được dời đi rồi, đệ yên tâm, bọn họ không có giải dược, chúng ta sẽ tìm được hắn nhanh thôi.
Đại hoàng tử ôm quyền nói với Tấn vương: Đa tạ Tấn vương đã giúp đỡ, nếu không sợ là chúng ta sẽ phải tổn thất lớn hơn nữa.
Tấn vương nói: Đại hoàng tử khách khí rồi, chúng ta vốn là bằng hữu, chút việc nhỏ này tất nhiên ta cũng nên giúp đỡ.
Thiếu Tư Mệnh nhìn ba người ngươi tới ta đi, một lòng băn khoăn, nói với Tấn vương: Vương gia, nếu đã không có chuyện gì, hạ quan xin trở về trước.
Bây giờ Thiếu Tư Mệnh vô cùng rối rắm, viện này lại là của Tuyết quận chúa, vị Bạch công tử lại càng không e ngại mấy người này, khiến hắn cảm giác chức quan của mình đã sắp không thể giữ được rồi.
Tấn vương nhìn về phía Thiếu Tư Mệnh nói: Hôm nay ngươi làm rất tốt, ngươi mang người trở về trước đi.
Vâng, hạ quan cáo từ. Nói xong còn khoát tay với những người phía sau: Còn không mau đi.
Thiếu Tư Mệnh liền dẫn cả đám người trở về nhanh như chớp.
Ngay vào lúc này, một con ong khác bay trở về, đáp xuống tay đại hoàng tử, đại hoàng tử nhếch môi thành một nụ cười tàn nhẫn: Xem ra chúng ta đã tìm được người rồi.
Nhị hoàng tử cũng cười nói: Lần này nhất định phải giết hắn, sự nhục nhã mà bổn hoàng tử phải chịu, hôm nay bổn hoàng tử phải trả lại hết cho hắn. Nói xong còn xoa tay mình.
Tấn vương nói: Không bằng bổn vương trợ giúp các ngài một tay, dù sao ở đây cũng là Đông Tần quốc, tất cả mọi người đều phải nể mặt ta mấy phần.
Nhị hoàng tử không quan tâm, một màn kịch vừa rồi vẫn còn ở trước mắt, Tấn vương này đúng là không được gì, ngay cả quận chúa đó cũng không làm gì được.
Tất nhiên đại hoàng tử cũng sẽ không từ chối ý tốt này: Như vậy liền đa tạ Tấn vương.
Không có gì, không có gì. Tấn vương làm bộ không thấy sự khinh thường và xa cách trong mắt nhị hoàng tử.
Đại hoàng tử lấy ra một lọ nước thuốc, ong bay tới miệng bình, chỉ chốc lát đã vỗ cánh bay tới phía trước dẫn đường, mấy người liếc mắt nhìn nhau, đi về phía nó bay đến.
Mấy người theo ong mật đi một đường quanh co về phía trước, bởi vì bản thân ong bay chậm, mấy người cũng chỉ có thể đi từ từ theo.
Rốt cuộc ong mật bay tới trước một đại trạch, ba người dừng bước lại, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử nhìn về phía Tấn vương.
Tấn vương cau mày cảm thấy hôm nay thực sự không nên giao du với mấy kẻ xấu này, một chút chỗ tốt cũng không có, thứ rơi xuống đều là thị phi.
Tấn vương nhìn biển hiệu thì đột nhiên lại cảm thấy đau đầu, thân tâm mỏi mệt, phía trên đại môn kia chính là bốn chữ Bàng quốc công phủ
Được, như vậy liền đa tạ quận chúa . Nhị hoàng tử cùng Tấn vương liếc mắt nhìn nhau một cái, nói với Bàng Lạc Tuyết.
Bạch Quân Nhược cùng Thích Dao hoàn toàn không biết Bàng Lạc Tuyết nghĩ như thế nào. Tuy nhiên bọn họ vẫn đồng ý với mọi quyết định của nàng.
Qủa nhiên những con ong này đã trải qua huấn luyện, vết máu trong không khí đã rất nhạt, nhưng bọn chúng vẫn có thể dựa theo vết máu mà bay đi.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn chặt mày nhìn đại hoàng tử: Hai con ong này thần kỳ như vậy sao? Ta thấy dường như bọn chúng chỉ đang bay một cách tuỳ tiện thôi mà.
Đại hoàng tử nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Chúng đều là ong đã trải qua huấn luyện đặc biệt của Bắc Yến chúng ta, hơn nữa người kia trúng chất độc rất đặc biệt của Bắc Yên chúng ta, trừ phi có giải dược, bằng không cho dù có đi đến chân trời góc biển chúng ta đều có thể tìm được hắn.
Nhìn biểu tình chắc chắn của đại hoàng tử, nàng cũng không nắm chắc có thể điều chế được thuốc giải hay không, cũng không biết Sở Mộc Dương có thể làm không. Nếu như có thể biết được một chút thành phần trong thuốc độc đó thì tốt rồi.
Bàng Lạc Tuyết không tự chủ mà cau mày, Bạch Quân Nhược nhìn về phía đại hoàng tử nói: Đồ tốt như vậy, không biết hai vị có còn không, ta muốn xem rốt cuộc là thuốc độc gì mà lợi hại như vậy.
Tất nhiên hai vị hoàng tử này cũng không dám giấu, vội vàng lấy ra từ trong ngực.
Đây là thuốc độc hoàng thất Bắc Yên chúng ta bí mật chế ra, bị chất độc này ăn mòn thì người trúng độc sẽ chết một cách đau đớn trong lúc đang ngủ, bên trong máu cũng sẽ có một mùi thơm, mùi này, cho dù chết cũng sẽ không tan đi, loại độc chất này được Bắc Yên chúng ta điều chế ra từ một loại cây gọi là “Thuỵ Mộng”.” Nhị hoàng tử đắc ý nói.
Bạch Quân Nhược nhìn cái bình nhị hoàng tử lấy ra từ trong ngực: Chẳng lẽ chỉ có thuốc độc không có giải dược sao?
Nhị hoàng tử khó xử nói: Đến nay vẫn chưa chế được thuốc giải cho Thuỵ Mộng. Thuốc độc này tương đối mạnh, ta chỉ có thuốc để áp chế nó thôi. Nói xong nhị hoàng tử lại lấy ra một bình sứ bằng bạch ngọc đặt vào trong tay Bạch Quân Nhược, Bạch Quân Nhược hài lòng gật đầu. Hai người này không hổ là nhi tử của hoàng đế Bắc Yên, thực sự rất giống nhau, luôn bắt nạt kẻ yếu, nếu không phải là thấy dáng vẻ để tâm của Tuyết nhi, hắn mới lười quan tâm đến bọn họ.
Mọi người vừa nói chuyện, bên kia thị vệ đã đến báo cáo Bẩm hoàng tử, không phát hiện được người nào.
Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử nhíu mày. Thế nhưng cũng không dám mở miệng chất vấn cái gì, đúng lúc hai con ong được thả ra lai bay trở về. Bàng Lạc Tuyết thầm nói một tiếng không tốt, trên mặt lại không để lộ chút gì.
Đại hoàng tử nhìn con ong kia, liền biết nó đã tra ra mùi ở chỗ khác, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: Đa tạ quận chúa. Biết thích khách không ở đây vậy cũng tốt. Vừa rồi đã mạo phạm, còn xin quận chúa rộng lượng.
Nhị hoàng tử cũng vội vàng nói: Đã không có ở đây, chúng ta xin được đi chỗ khác lục soát .
Bàng Lạc Tuyết nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người, nói: Những thứ này đều là việc nhỏ, huống chi bị khiếp sợ cũng chưa chắc là ta chịu thiệt. Bàng Lạc Tuyết yếu ớt nói xong, liếc mắt nhìn thi thể trên đất.
Khoé môi mấy người co giật giật, Thích Dao nhịn không được nhếch môi, đã biết Tuyết nhi vốn là một người sẽ không bao giở để mình chịu thiệt mà.
Tấn vương nói: Không biết Bạch công tử nhưng có hứng thú uống một chén với bổn vương hay không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của Tấn vương. Trong mắt Bạch Quân Nhược loé lên một chút khinh thường, nói: Chắc là không được, ta đã có hẹn với Tuyết nhi rồi.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, có phần lấy lòng nói: Không biết Tuyết nhi có bằng lòng thêm một đôi đũa không?
Không biết vì sao nghe thấy Tấn vương gọi Tuyết nhi, mấy người cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, Bạch Quân Nhược lạnh lùng nói: Tuyết nhi không phải là tên mà người có thể gọi, xin Tấn vương tự trọng.
Lập tức mặt Tấn vương đỏ lên như than hồng, nhưng dù sao da mặt của hắn cũng đủ dày: Quận chúa là nghĩa nữ của mẫu hậu cũng tương đương với một nửa muội muội của ta, tất nhiên cũng không phải người ngoài.
Bạch Quân Nhược hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Tấn vương lại càng khó coi hơn.
Bàng Lạc Tuyết nói: Lạc Tuyết các có ủ vài hũ rượu mai ngon, không biết Bạch công tử có thích không.
Vô cùng vinh hạnh. Bạch Quân Nhược trở nên mừng rỡ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Tấn vương, hắn lại nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp nhất.
Bàng Lạc Tuyết thật sự rất muốn cởi giày đánh vào mặt hắn, nàng tiến lên, Tấn vương cảm thấy khẳng định nàng sẽ khó thoát khỏi sức quyến rũ của mình. Bàng Lạc Tuyết vươn tay sang cười với Tấn vương, Tấn vương vô ý thức đưa tay ra muốn nắm tay của Bàng Lạc Tuyết, chẳng qua Bàng Lạc Tuyết lại phóng ngâm châm vào một con ong mật trong tay Tấn vương, ngân châm sắc bén đâm rách da tay hắn.
A. Tấn vương nhíu mày.
Bỗng nhiên Bàng Lạc Tuyết thu tay nói: Xin lỗi vương gia, đều do vương gia nhìn chằm chằm vào ta, ta mới không kìm chế được lực.
Tấn vương nhìn ngân châm trên tay nói: Không sao không sao, vết thương nhỏ mà thôi.
Bạch Quân Nhược không thèm nhìn Tấn vương, đại nam nhân mà còn yếu đuối như vậy, nói: Các người cũng xem xong rồi, mang theo người chết của các ngươi rồi cút đi.
Dù mấy người khác có bất mãn cũng không thể nói gì, đành phải sai người đưa thi thể trên mặt đất ra.
Bàng Lạc Tuyết nhìn chút hoa cỏ bị đè: Đây đều là trân phẩm do ta trồng, vậy mà lại bị đè chết, thật là làm cho lòng ta đau quá. Bàng Lạc Tuyết che ngực mang vẻ mặt tiếc hận nói.
Tất nhiên mấy người khác cũng hiểu ý Bàng Lạc Tuyết, đại hoàng tử lấy một tờ ngân phiếu một vạn hai từ trong ngực ra: Đây xem như là bồi thường cho hoa cỏ của quận chúa.
Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn nói: Nhiêu đây là đủ sao? Phải biết từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều là do quận chúa tự mình gieo trồng, dù gì đại hoàng tử cũng là hoàng tử Bắc Yên, chẳng lẽ còn mang dáng vẻ nghèo kiết xác vậy sao, quả đúng là làm cho người khác đau lòng.
Đại hoàng tử nhìn vài miếng lá cây cùng mấy hoa nhỏ trên mặt đất, Bạch Quân Nhược này rõ ràng chính là đang muốn làm khó hắn, mà hắn mà lại không có cách nào, chỉ có thể mặc cho người ta lừa bịp tống tiền, đại hoàng tử chỉ có thể cười nói Đúng vậy, một vạn hai quả thật là có chút thiếu, như vậy đi, ta ra mười hai vạn.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy cái giá tiền này nàng còn là rất hài lòng, vừa định gật đầu, Bạch Quân Nhược lại hừ lạnh một tiếng nói: Đại hoàng tử, ngài có chỗ nào không hài lòng với ta sao?
Đại hoàng tử hận không thể tại chỗ liền khóc lên nói: Công tử nói gì vậy, sao ta lại có chỗ nào bất mãn với công tử được.
Hừ! Như vậy thì không còn gì tốt hơn, thấy ngài đã thành khẩn hối lỗi như vậy thì cũng cho qua thôi, ngài lấy mười hai vạn cho Tuyết nhi, chuyện này ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, bằng không, nhất định ta sẽ không để cho Bắc Yên được yên.
Đột nhiên lúc này Thích Dao có chút sùng bái Bạch Quân Nhược, chỉ cần như vậy đã có thể đối phó với hai vị hoàng tử của Bắc Yên rồi.
Đại hoàng tử khổ gương mặt, lấy ngân phiế mười vạn hai đưa cho Bàng Lạc Tuyết, Thích Dao vươn tay ra lấy rồi liếc mắt nhìn hắn.
Bàng Lạc Tuyết đối đại hoàng tử nói: Bắc Yên hoàng tử khách sáo rồi, như vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Đại hoàng tử vội vàng nói: Được rồi, được rồi .
Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bạch Quân Nhược: Cùng về Lạc Tuyết các của ta đi, ở đây cứ giao cho hạ nhân quét dọn.
Tấn vương nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết tỉnh ra nói: Dao tỷ cũng cùng đi.
Tấn vương thấ vọng nhìn nàng, ba người đã cùng đi rồi. Hộ vệ Bạch Quân Nhược rất thức thời ẩn núp trong bóng tối bảo vệ hắn.
Ba người mới vừa đi, Tấn vương lại mang theo hai vị hoàng tử Bắc Yên đi ra.
Nhị hoàng tử không cam lòng nói: Chẳng lẽ nàng thứ nàng trồng cả hoàng kim cũng không mua được sao, mở miệng đã đòi mười hai vạn?
Đại hoàng tử vỗ vai nhị hoàng tử nói: Nhị đệ à, ta thấy chúng ta vẫn nên chịu mất bạc thôi, Bạch Quân Nhược này chúng ta thật sự đắc tội không nổi, tuy nhiên nàng ta dám giữ trọng phạm của Bắc Yên chúng ta thì gan thật sự rất lớn.
Nhị hoàng tử nhìn về phía đại hoàng tử nói: Đại ca, ý của huynh là, bên trong có người? Nói xong lại lôi đại hoàng tử đi vào bắt người.
Đại hoàng tử lôi nhị hoàng tử nói: Khẳng định người bên trong đã được dời đi rồi, đệ yên tâm, bọn họ không có giải dược, chúng ta sẽ tìm được hắn nhanh thôi.
Đại hoàng tử ôm quyền nói với Tấn vương: Đa tạ Tấn vương đã giúp đỡ, nếu không sợ là chúng ta sẽ phải tổn thất lớn hơn nữa.
Tấn vương nói: Đại hoàng tử khách khí rồi, chúng ta vốn là bằng hữu, chút việc nhỏ này tất nhiên ta cũng nên giúp đỡ.
Thiếu Tư Mệnh nhìn ba người ngươi tới ta đi, một lòng băn khoăn, nói với Tấn vương: Vương gia, nếu đã không có chuyện gì, hạ quan xin trở về trước.
Bây giờ Thiếu Tư Mệnh vô cùng rối rắm, viện này lại là của Tuyết quận chúa, vị Bạch công tử lại càng không e ngại mấy người này, khiến hắn cảm giác chức quan của mình đã sắp không thể giữ được rồi.
Tấn vương nhìn về phía Thiếu Tư Mệnh nói: Hôm nay ngươi làm rất tốt, ngươi mang người trở về trước đi.
Vâng, hạ quan cáo từ. Nói xong còn khoát tay với những người phía sau: Còn không mau đi.
Thiếu Tư Mệnh liền dẫn cả đám người trở về nhanh như chớp.
Ngay vào lúc này, một con ong khác bay trở về, đáp xuống tay đại hoàng tử, đại hoàng tử nhếch môi thành một nụ cười tàn nhẫn: Xem ra chúng ta đã tìm được người rồi.
Nhị hoàng tử cũng cười nói: Lần này nhất định phải giết hắn, sự nhục nhã mà bổn hoàng tử phải chịu, hôm nay bổn hoàng tử phải trả lại hết cho hắn. Nói xong còn xoa tay mình.
Tấn vương nói: Không bằng bổn vương trợ giúp các ngài một tay, dù sao ở đây cũng là Đông Tần quốc, tất cả mọi người đều phải nể mặt ta mấy phần.
Nhị hoàng tử không quan tâm, một màn kịch vừa rồi vẫn còn ở trước mắt, Tấn vương này đúng là không được gì, ngay cả quận chúa đó cũng không làm gì được.
Tất nhiên đại hoàng tử cũng sẽ không từ chối ý tốt này: Như vậy liền đa tạ Tấn vương.
Không có gì, không có gì. Tấn vương làm bộ không thấy sự khinh thường và xa cách trong mắt nhị hoàng tử.
Đại hoàng tử lấy ra một lọ nước thuốc, ong bay tới miệng bình, chỉ chốc lát đã vỗ cánh bay tới phía trước dẫn đường, mấy người liếc mắt nhìn nhau, đi về phía nó bay đến.
Mấy người theo ong mật đi một đường quanh co về phía trước, bởi vì bản thân ong bay chậm, mấy người cũng chỉ có thể đi từ từ theo.
Rốt cuộc ong mật bay tới trước một đại trạch, ba người dừng bước lại, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử nhìn về phía Tấn vương.
Tấn vương cau mày cảm thấy hôm nay thực sự không nên giao du với mấy kẻ xấu này, một chút chỗ tốt cũng không có, thứ rơi xuống đều là thị phi.
Tấn vương nhìn biển hiệu thì đột nhiên lại cảm thấy đau đầu, thân tâm mỏi mệt, phía trên đại môn kia chính là bốn chữ Bàng quốc công phủ
/396
|