Cổ Mục Kỳ nhấp nhổm không yên nhìn Tiếu Khuynh Vũ đang chuyên chú bắt mạch cho Hoàn Vũ đế: “Công… công tử, Bệ hạ thế này là trúng phải độc gì vậy? Còn cứu chữa được không?”
“Lão Cổ ngươi câm miệng cho ta!” – Lý Sinh Hổ quát lớn cắt ngang Cổ Mục Kỳ, “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, cát nhân nhất định sẽ có thiên tướng!” Đoạn dè dặt quay sang tìm Tiếu Khuynh Vũ cầu chứng, “Phải không công tử?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi, cử chỉ dịu dàng tao nhã, cũng thuận tiện ra hiệu cho hai vị võ tướng đang to mồm lớn tiếng đỏ mặt tía tai kia bớt ồn ào. Tiếu Khuynh Vũ tự bản thân đã sở hữu một loại mê lực, cho dù một nam tử hán trong cơn say khướt có hung hãn dữ dằn, cứng cổ ngang tàng đến mấy, đứng trước mặt y cũng bất tri bất giác mà ngoan ngoãn tĩnh trí lại.
Cầm tay Phương Quân Càn cẩn thận ém chặt vào trong chăn, trên gương mặt công tử Vô Song hé lộ nụ cười từ lâu đã vô cùng thân thuộc với Bát Phương tướng sĩ.
Nụ cười đó, bao hàm là sự tự tin của kẻ túc trí đa mưu, dự liệu được mọi tình huống, tính toán trước mọi sư việc, ngoài ra còn là sự thong thả điềm nhiên, ung dung ngồi xem gió cuộn mây vần: “Nhị vị tướng quân xin cứ yên tâm, có Tiếu mỗ ở đây, tất nhiên sẽ giữ cho hắn bình an vô sự.” “Vậy tốt quá rồi!” Có được một lời bảo đảm của Vô Song công tử, Cổ Mục Kỳ cùng Lý Sinh Hổ không hẹn mà cùng thở ra một hơi, yên lòng vững dạ.
Vô Song công tử y thuật cao minh thiên hạ không ai không biết. Nếu ngay cả y cũng bó tay thúc thủ, thì cả nước chỉ còn cách cử hành quốc tang long trọng cho Hoàn Vũ đế mà thôi. Nói không chừng, có khi đồng chí Phương Quân Càn yêu quý của chúng ta lại là vị Hoàng đế có thời gian đăng cơ tại vị ngắn ngủi nhất lịch sử cũng nên…
Bách độc lang quân Dư Nguyệt nghiên cứu điều chế ra độc dược ‘Tâm hữu dư’ không phải là không có thuốc chữa. Ít nhất, công tử Vô Song và Bách thảo thần y đều có thể phối hợp các vị thuốc để làm ra giải dược. Nhưng mà, giải dược thì dễ chế, thuốc dẫn lại khó cầu. Trong thuốc giải của ‘Tâm hữu dư’, tối trọng yếu chính là phải có thuốc dẫn, một loại thảo dược mà hết thảy già trẻ lớn bé của Thảo dược thế gia đều tự hào mỗi khi nhắc đến, tên gọi ‘Hoàn Thần thảo’!
Hoàn Thần thảo à…
Đó chính là trấn gia chi bảo của nhà họ Dư, mấy năm trước Bách độc lang quân Dư Nguyệt phản bội Dư gia, trước khi ra đi đã tiện tay trộm mất cây Hoàn Thần thảo duy nhất. Hiện giờ, cả thiên hạ trên trời dưới đất chỉ còn lại độc nhất một cây ấy, không còn trong tay Dư gia, mà chính là Dư Nguyệt sở hữu.
Nếu Bách thảo thần y Dư Nhật biết được Tiếu Khuynh Vũ đang nghĩ gì trong đầu, nhất định sẽ đại kinh thất sắc. Bởi vì, chuyện Dư Nguyệt phản bội gia tộc, trộm cắp thảo dược là bí mật lớn nhất của Dư gia, Dư gia từ xưa đến nay vẫn một mực ém nhẹm, giấu kín như bưng, hoàn toàn không ngờ trong mắt của Vô Song công tử, chuyện cơ mật của nhà mình lại chỉ là một chuyện khôi hài, một chuyện khôi hài cỏn con mà người ngoài hiểu tường biết tận, rõ như lòng bàn tay.
Độc tính trong cơ thể Phương Quân Càn đã bị ức chế, không lan rộng ra thêm nữa, nhưng y thuật của mình chỉ có thể giữ cơ hội sống cho hắn được hai mươi ngày nữa thôi. Quá hai mươi ngày ngắn ngủi nếu vẫn không thể tìm ra Hoàn thần thảo thì không thể nghi ngờ, Phương Quân Càn chắc chắn phải chết!
Tiếu Khuynh Vũ thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn lên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Phương Quân Càn. Chẳng biết từ lúc nào nữa, mình đã quá quen thuộc với sự bá đạo ngang tàng, đường hoàng kiêu dũng mà cũng ôn nhu như nước của hắn. Lúc nào cũng vậy, giống hệt một đứa trẻ con hiếu động, chẳng có mấy khi ngừng hoa tay múa chân, sinh lực luôn dồi dào, lại nghịch ngợm khiến cho ai nấy cũng phải than dài thở ngắn. Có đâu như bây giờ, chỉ ở trên giường nằm yên bất động, chẳng còn chút sinh khí nào, đôi môi trắng bệch không có sắc máu chưa khi nào yếu ớt, hư nhược như vậy.
Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ cứu ngươi…
Y đưa tay lần vào trong ngực, bàn tay trắng nõn kiên định hữu lực từ từ rút ra, nắm chặt lấy một dải hồng cân.
Ngươi nói, ngươi chỉ mang hồng cân trao tặng cho người mà ngươi yêu thương nhất trong cuộc đời này…
Dải gấm đỏ rực đã sớm phai màu, chỉ có hơi ấm của thân nhiệt còn vương vấn chưa vội tan đi, cùng với màu đỏ của máu tươi mấy phen thấm ướt, càng đỏ ửng lên như ám ảnh.
Nhẹ nhàng mang dải hồng cân áp lên ngực, y bình tĩnh thề rằng: “Bất luận là, muốn Tiếu Khuynh Vũ phải trả giá đắt như thế nào.”
“Công tử, Bệ hạ vẫn chưa tỉnh sao?”
Vô Song công tử múa bút như bay, chỉ trong nháy mắt đã thảo xong mấy dòng chỉ lệnh ngắn gọn trên cuộn giấy Tuyên: “Tiếu mỗ đang chờ tin tức.” Tin tức của Bách độc lang quân Dư Nguyệt.
“Công tử, vậy Bát Phương Quân…” – Vẻ mặt lão Lý đầy khổ sở: trận này rốt cuộc tính sao đây?
Vô Song công tử đứng dậy, tay áo rộng như mây phiêu diêu trong gió, trường bào trắng muốt trải dọc thân người, thần sắc bình đạm thanh nhã hiện ra mấy phần nghiêm túc, phong lưu khoái hoạt lại ẩn chứa vài nét ung dung.
“Ngày mai, Bát Phương quân lập tức lui quân, trở về kinh.”
“Cái gì?!!”
“Cái gì?!!”
“Công tử, người đang nói đùa à!!”
Các tướng lĩnh thình lình đứng phắt dậy, phản ứng ngơ ngác bàng hoàng không dám tin vào tai mình bày ra đầy trên mặt! Những lời nâng cao vị thế kẻ khác hạ thấp uy phong của chính mình như vậy, lại có thể chính từ miệng Vô Song công tử thốt ra sao!
Chư tướng tề tựu trong trướng nghị sự vốn hiểu quá rõ con người của Vô Song công tử. Tiếu Khuynh Vũ bề ngoài có vẻ ôn văn nho nhã, thậm chí yếu đuối hư nhược, kỳ thực lại là một người vô cùng cường ngạnh kiên nhẫn mà tuyệt đại đa số nam nhân trên đời này có có cách chi sánh nổi, ngay cả chiến thuật của y cũng đều toát ra sự quyết tuyệt lạnh lùng, đau đớn thê thảm đến tận tâm phế tì can!
Niềm xác tín tuyệt đối của Tiếu Khuynh Vũ chính là: lấy hy sinh ít ỏi nhất đổi lấy thắng lợi vĩ đại nhất!
Không một ai nghi ngờ, nếu quả thực có thể nói như vậy, Tiếu Khuynh Vũ đã hoàn toàn không do dự mà hy sinh chính bản thân mình!
Các tướng lĩnh hội họp đều không dám tưởng tượng, người vĩnh viễn không cam chịu hai chữ thất bại như Tiếu Khuynh Vũ lại có thể hạ lệnh cho một Bát Phương quân ngang tàng kiệt ngạo… Chưa thua đã thoái.
Nếu cứ như vậy mà trở về, Bát Phương quân còn mặt mũi nào mang lại cho các phụ lão hương thân một câu công đạo?
Đi tòng quân hai bàn tay trắng, cái gì cũng không, duy chỉ có lòng quả cảm anh dũng là chẳng bao giờ thiếu!
Mất mạng là chuyện vặt, mất mặt mới là đại sự!
Hà huống chi…
Khuôn mặt của Dương Hổ xúc cảm đến mức đỏ bừng: “Công tử, mạt tướng có việc chưa rõ, thỉnh công tử chỉ giáo?”
“Cứ nói.”
“Quân ta có cam tâm rút lui hay không tạm thời không bàn đến, nhưng Liêu Minh Hung Dã kia có chịu để yên cho chúng ta bình an mà bỏ đi không?”
“Chắc chắn sẽ không. Nhưng ta tin chắc đến lúc đó bọn chúng tự lo cho chính mình còn không xong nữa là.” – Vô Song công tử nhàn nhạt mỉm cười.
Tự lo còn chưa xong? Là có ý tứ gì?
Chúng tướng toan há mồm chất vấn, chợt một luồng gió lạnh thốc vào trong trướng, hết thảy đèn nến nháy mắt tắt phụt. Nhưng mọi người đã nhanh chóng sử ít công phu, soái trướng lại sáng bừng lên như cũ!
Thị giác trong một tích tắc vừa sáng sủa vừa tối đen khiến chúng tướng choáng ngợp, sinh ra một loại ảo giác vỡ tan. Đến khi bọn họ định thần trở lại, mới phát hiện ra trong soái trướng rộng rãi không biết từ lúc nào và từ đâu ra đã có thêm một người hiện diện!
Kinh ngạc tột độ chứ không phải chuyện đùa! Thậm chí có người đạp ghế, rút mã đao vung trường kiếm sẵn sàng rồi, nhất thời soái trướng căng thẳng nghẹt thở, đao quang kiếm ảnh lóe lên chọc vào mắt người ta sắc lẹm!
Chỉ có duy nhất Tiếu Khuynh Vũ vẫn ung dung bình thản, khoan thai không chút vội vã, hệt như tiên nhân thoát tục trong một bức tranh thủy mặc.
“Các vị không cần khẩn trương, vị này là Ám quỷ vương Đồ Sát, được giang hồ võ lâm xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất thích khách. Tinh thông phục sát, thứ sát, tiệt sát, chính là đệ nhất nhân trong giới sát thủ.”
Giọng nói của Đồ Sát lạnh như băng giá địa cực, sắc như đầu đao mũi kiếm, khiến những người đang chào đón bằng binh khí kia chẳng thoải mái chút nào: “Khách khí.”
Tiếu Khuynh Vũ quay sang nhìn Đồ Sát, ánh mắt sắc như điện: “Đồ huynh, năm xưa ngươi nợ Tiếu mỗ một mạng, hôm nay Tiếu mỗ muốn ngươi hồi đáp cho ta một đoạn ân tình!”
“Công tử có ơn cứu mạng, chỉ cần trong khả năng Đồ Sát tuyệt đối không thoái thác.” – Đồ Sát nhìn thẳng Tiếu Khuynh Vũ, ánh mắt không chút xúc cảm, “Nhưng chuyện này một khi hoàn tất, ơn nghĩa giữa ta và công tử coi như thanh toán sòng phẳng, từ nay về sau không ai nợ gì nhau nữa.”
Tiếu Khuynh Vũ thanh nhã mỉm cười: “Tất nhiên.” Từ tốn bỏ chặn giấy, rút ra một mảnh giấy Tuyên còn chưa ráo mực, đưa cho Đồ Sát, “Tiếu mỗ muốn ngươi đi giết những người trong danh sách này.”
Đồ sát chỉ nhàn nhạt liếc sơ qua bức danh sách, cuốn lại, nhét vào trong ngực: “Thỏa thuận.”
Cả thân hình chỉ vừa thoáng lóe lên rồi biến mất khỏi soái trướng, cực nhanh như xuất quỷ nhập thần!
Đồ Sát vừa đi bước trước, Tiếu Khuynh Vũ liền nối gót bước vào bên trong trướng của Hoàn Vũ đế.
Lao Thúc đã chờ đợi sẵn trong đó không biết từ bao giờ.
Nhìn thấy ông, tâm trạng Tiếu Khuynh Vũ tất nhiên vô cùng phức tạp. Nhưng bây giờ, trung thành với mình thì cũng đồng nghĩa với thần phục Phương Quân Càn, vả lại người võ công cao cường xuất thần nhập hóa như vậy, thực sự thế gian không có mấy ai.
Lao Thúc tiến lên một bước quỳ rạp xuống đất: “Công tử, lão nô đã gặp Bách độc lang quân Dư Nguyệt, cũng đã chuyển đạt lời của công tử. Chỉ cần Dư tiên sinh chịu nhường lại Hoàn thần thảo, công tử bằng lòng dùng bất cứ thứ gì để trao đổi.”
“Hắn trả lời như thế nào?”
“Dư tiên sinh chỉ mỉm cười, sau đó đưa cho lão nô một bức thư, bảo lão nô chuyển giao lại cho công tử. Lão nô không dám tự tiện xem trước, lại sợ chậm trễ thời gian, lập tức thúc ngựa ngày đêm trở về gấp.”
Nhận bức thư, Vô Song công tử lặng lẽ nói: “Thúc lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Tiếu Khuynh Vũ mở thư.
Bức thư không hề dài dòng văn tự, chỉ có ba điều kiện.
Xem xong bức thư, gương mặt thường ngày thản nhiên bất động của Tiếu Khuynh Vũ thoáng chốc bàng hoàng trắng bệch!
“Lão Cổ ngươi câm miệng cho ta!” – Lý Sinh Hổ quát lớn cắt ngang Cổ Mục Kỳ, “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, cát nhân nhất định sẽ có thiên tướng!” Đoạn dè dặt quay sang tìm Tiếu Khuynh Vũ cầu chứng, “Phải không công tử?”
Tiếu Khuynh Vũ chỉ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi, cử chỉ dịu dàng tao nhã, cũng thuận tiện ra hiệu cho hai vị võ tướng đang to mồm lớn tiếng đỏ mặt tía tai kia bớt ồn ào. Tiếu Khuynh Vũ tự bản thân đã sở hữu một loại mê lực, cho dù một nam tử hán trong cơn say khướt có hung hãn dữ dằn, cứng cổ ngang tàng đến mấy, đứng trước mặt y cũng bất tri bất giác mà ngoan ngoãn tĩnh trí lại.
Cầm tay Phương Quân Càn cẩn thận ém chặt vào trong chăn, trên gương mặt công tử Vô Song hé lộ nụ cười từ lâu đã vô cùng thân thuộc với Bát Phương tướng sĩ.
Nụ cười đó, bao hàm là sự tự tin của kẻ túc trí đa mưu, dự liệu được mọi tình huống, tính toán trước mọi sư việc, ngoài ra còn là sự thong thả điềm nhiên, ung dung ngồi xem gió cuộn mây vần: “Nhị vị tướng quân xin cứ yên tâm, có Tiếu mỗ ở đây, tất nhiên sẽ giữ cho hắn bình an vô sự.” “Vậy tốt quá rồi!” Có được một lời bảo đảm của Vô Song công tử, Cổ Mục Kỳ cùng Lý Sinh Hổ không hẹn mà cùng thở ra một hơi, yên lòng vững dạ.
Vô Song công tử y thuật cao minh thiên hạ không ai không biết. Nếu ngay cả y cũng bó tay thúc thủ, thì cả nước chỉ còn cách cử hành quốc tang long trọng cho Hoàn Vũ đế mà thôi. Nói không chừng, có khi đồng chí Phương Quân Càn yêu quý của chúng ta lại là vị Hoàng đế có thời gian đăng cơ tại vị ngắn ngủi nhất lịch sử cũng nên…
Bách độc lang quân Dư Nguyệt nghiên cứu điều chế ra độc dược ‘Tâm hữu dư’ không phải là không có thuốc chữa. Ít nhất, công tử Vô Song và Bách thảo thần y đều có thể phối hợp các vị thuốc để làm ra giải dược. Nhưng mà, giải dược thì dễ chế, thuốc dẫn lại khó cầu. Trong thuốc giải của ‘Tâm hữu dư’, tối trọng yếu chính là phải có thuốc dẫn, một loại thảo dược mà hết thảy già trẻ lớn bé của Thảo dược thế gia đều tự hào mỗi khi nhắc đến, tên gọi ‘Hoàn Thần thảo’!
Hoàn Thần thảo à…
Đó chính là trấn gia chi bảo của nhà họ Dư, mấy năm trước Bách độc lang quân Dư Nguyệt phản bội Dư gia, trước khi ra đi đã tiện tay trộm mất cây Hoàn Thần thảo duy nhất. Hiện giờ, cả thiên hạ trên trời dưới đất chỉ còn lại độc nhất một cây ấy, không còn trong tay Dư gia, mà chính là Dư Nguyệt sở hữu.
Nếu Bách thảo thần y Dư Nhật biết được Tiếu Khuynh Vũ đang nghĩ gì trong đầu, nhất định sẽ đại kinh thất sắc. Bởi vì, chuyện Dư Nguyệt phản bội gia tộc, trộm cắp thảo dược là bí mật lớn nhất của Dư gia, Dư gia từ xưa đến nay vẫn một mực ém nhẹm, giấu kín như bưng, hoàn toàn không ngờ trong mắt của Vô Song công tử, chuyện cơ mật của nhà mình lại chỉ là một chuyện khôi hài, một chuyện khôi hài cỏn con mà người ngoài hiểu tường biết tận, rõ như lòng bàn tay.
Độc tính trong cơ thể Phương Quân Càn đã bị ức chế, không lan rộng ra thêm nữa, nhưng y thuật của mình chỉ có thể giữ cơ hội sống cho hắn được hai mươi ngày nữa thôi. Quá hai mươi ngày ngắn ngủi nếu vẫn không thể tìm ra Hoàn thần thảo thì không thể nghi ngờ, Phương Quân Càn chắc chắn phải chết!
Tiếu Khuynh Vũ thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn lên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Phương Quân Càn. Chẳng biết từ lúc nào nữa, mình đã quá quen thuộc với sự bá đạo ngang tàng, đường hoàng kiêu dũng mà cũng ôn nhu như nước của hắn. Lúc nào cũng vậy, giống hệt một đứa trẻ con hiếu động, chẳng có mấy khi ngừng hoa tay múa chân, sinh lực luôn dồi dào, lại nghịch ngợm khiến cho ai nấy cũng phải than dài thở ngắn. Có đâu như bây giờ, chỉ ở trên giường nằm yên bất động, chẳng còn chút sinh khí nào, đôi môi trắng bệch không có sắc máu chưa khi nào yếu ớt, hư nhược như vậy.
Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ cứu ngươi…
Y đưa tay lần vào trong ngực, bàn tay trắng nõn kiên định hữu lực từ từ rút ra, nắm chặt lấy một dải hồng cân.
Ngươi nói, ngươi chỉ mang hồng cân trao tặng cho người mà ngươi yêu thương nhất trong cuộc đời này…
Dải gấm đỏ rực đã sớm phai màu, chỉ có hơi ấm của thân nhiệt còn vương vấn chưa vội tan đi, cùng với màu đỏ của máu tươi mấy phen thấm ướt, càng đỏ ửng lên như ám ảnh.
Nhẹ nhàng mang dải hồng cân áp lên ngực, y bình tĩnh thề rằng: “Bất luận là, muốn Tiếu Khuynh Vũ phải trả giá đắt như thế nào.”
“Công tử, Bệ hạ vẫn chưa tỉnh sao?”
Vô Song công tử múa bút như bay, chỉ trong nháy mắt đã thảo xong mấy dòng chỉ lệnh ngắn gọn trên cuộn giấy Tuyên: “Tiếu mỗ đang chờ tin tức.” Tin tức của Bách độc lang quân Dư Nguyệt.
“Công tử, vậy Bát Phương Quân…” – Vẻ mặt lão Lý đầy khổ sở: trận này rốt cuộc tính sao đây?
Vô Song công tử đứng dậy, tay áo rộng như mây phiêu diêu trong gió, trường bào trắng muốt trải dọc thân người, thần sắc bình đạm thanh nhã hiện ra mấy phần nghiêm túc, phong lưu khoái hoạt lại ẩn chứa vài nét ung dung.
“Ngày mai, Bát Phương quân lập tức lui quân, trở về kinh.”
“Cái gì?!!”
“Cái gì?!!”
“Công tử, người đang nói đùa à!!”
Các tướng lĩnh thình lình đứng phắt dậy, phản ứng ngơ ngác bàng hoàng không dám tin vào tai mình bày ra đầy trên mặt! Những lời nâng cao vị thế kẻ khác hạ thấp uy phong của chính mình như vậy, lại có thể chính từ miệng Vô Song công tử thốt ra sao!
Chư tướng tề tựu trong trướng nghị sự vốn hiểu quá rõ con người của Vô Song công tử. Tiếu Khuynh Vũ bề ngoài có vẻ ôn văn nho nhã, thậm chí yếu đuối hư nhược, kỳ thực lại là một người vô cùng cường ngạnh kiên nhẫn mà tuyệt đại đa số nam nhân trên đời này có có cách chi sánh nổi, ngay cả chiến thuật của y cũng đều toát ra sự quyết tuyệt lạnh lùng, đau đớn thê thảm đến tận tâm phế tì can!
Niềm xác tín tuyệt đối của Tiếu Khuynh Vũ chính là: lấy hy sinh ít ỏi nhất đổi lấy thắng lợi vĩ đại nhất!
Không một ai nghi ngờ, nếu quả thực có thể nói như vậy, Tiếu Khuynh Vũ đã hoàn toàn không do dự mà hy sinh chính bản thân mình!
Các tướng lĩnh hội họp đều không dám tưởng tượng, người vĩnh viễn không cam chịu hai chữ thất bại như Tiếu Khuynh Vũ lại có thể hạ lệnh cho một Bát Phương quân ngang tàng kiệt ngạo… Chưa thua đã thoái.
Nếu cứ như vậy mà trở về, Bát Phương quân còn mặt mũi nào mang lại cho các phụ lão hương thân một câu công đạo?
Đi tòng quân hai bàn tay trắng, cái gì cũng không, duy chỉ có lòng quả cảm anh dũng là chẳng bao giờ thiếu!
Mất mạng là chuyện vặt, mất mặt mới là đại sự!
Hà huống chi…
Khuôn mặt của Dương Hổ xúc cảm đến mức đỏ bừng: “Công tử, mạt tướng có việc chưa rõ, thỉnh công tử chỉ giáo?”
“Cứ nói.”
“Quân ta có cam tâm rút lui hay không tạm thời không bàn đến, nhưng Liêu Minh Hung Dã kia có chịu để yên cho chúng ta bình an mà bỏ đi không?”
“Chắc chắn sẽ không. Nhưng ta tin chắc đến lúc đó bọn chúng tự lo cho chính mình còn không xong nữa là.” – Vô Song công tử nhàn nhạt mỉm cười.
Tự lo còn chưa xong? Là có ý tứ gì?
Chúng tướng toan há mồm chất vấn, chợt một luồng gió lạnh thốc vào trong trướng, hết thảy đèn nến nháy mắt tắt phụt. Nhưng mọi người đã nhanh chóng sử ít công phu, soái trướng lại sáng bừng lên như cũ!
Thị giác trong một tích tắc vừa sáng sủa vừa tối đen khiến chúng tướng choáng ngợp, sinh ra một loại ảo giác vỡ tan. Đến khi bọn họ định thần trở lại, mới phát hiện ra trong soái trướng rộng rãi không biết từ lúc nào và từ đâu ra đã có thêm một người hiện diện!
Kinh ngạc tột độ chứ không phải chuyện đùa! Thậm chí có người đạp ghế, rút mã đao vung trường kiếm sẵn sàng rồi, nhất thời soái trướng căng thẳng nghẹt thở, đao quang kiếm ảnh lóe lên chọc vào mắt người ta sắc lẹm!
Chỉ có duy nhất Tiếu Khuynh Vũ vẫn ung dung bình thản, khoan thai không chút vội vã, hệt như tiên nhân thoát tục trong một bức tranh thủy mặc.
“Các vị không cần khẩn trương, vị này là Ám quỷ vương Đồ Sát, được giang hồ võ lâm xưng tụng là Thiên hạ đệ nhất thích khách. Tinh thông phục sát, thứ sát, tiệt sát, chính là đệ nhất nhân trong giới sát thủ.”
Giọng nói của Đồ Sát lạnh như băng giá địa cực, sắc như đầu đao mũi kiếm, khiến những người đang chào đón bằng binh khí kia chẳng thoải mái chút nào: “Khách khí.”
Tiếu Khuynh Vũ quay sang nhìn Đồ Sát, ánh mắt sắc như điện: “Đồ huynh, năm xưa ngươi nợ Tiếu mỗ một mạng, hôm nay Tiếu mỗ muốn ngươi hồi đáp cho ta một đoạn ân tình!”
“Công tử có ơn cứu mạng, chỉ cần trong khả năng Đồ Sát tuyệt đối không thoái thác.” – Đồ Sát nhìn thẳng Tiếu Khuynh Vũ, ánh mắt không chút xúc cảm, “Nhưng chuyện này một khi hoàn tất, ơn nghĩa giữa ta và công tử coi như thanh toán sòng phẳng, từ nay về sau không ai nợ gì nhau nữa.”
Tiếu Khuynh Vũ thanh nhã mỉm cười: “Tất nhiên.” Từ tốn bỏ chặn giấy, rút ra một mảnh giấy Tuyên còn chưa ráo mực, đưa cho Đồ Sát, “Tiếu mỗ muốn ngươi đi giết những người trong danh sách này.”
Đồ sát chỉ nhàn nhạt liếc sơ qua bức danh sách, cuốn lại, nhét vào trong ngực: “Thỏa thuận.”
Cả thân hình chỉ vừa thoáng lóe lên rồi biến mất khỏi soái trướng, cực nhanh như xuất quỷ nhập thần!
Đồ Sát vừa đi bước trước, Tiếu Khuynh Vũ liền nối gót bước vào bên trong trướng của Hoàn Vũ đế.
Lao Thúc đã chờ đợi sẵn trong đó không biết từ bao giờ.
Nhìn thấy ông, tâm trạng Tiếu Khuynh Vũ tất nhiên vô cùng phức tạp. Nhưng bây giờ, trung thành với mình thì cũng đồng nghĩa với thần phục Phương Quân Càn, vả lại người võ công cao cường xuất thần nhập hóa như vậy, thực sự thế gian không có mấy ai.
Lao Thúc tiến lên một bước quỳ rạp xuống đất: “Công tử, lão nô đã gặp Bách độc lang quân Dư Nguyệt, cũng đã chuyển đạt lời của công tử. Chỉ cần Dư tiên sinh chịu nhường lại Hoàn thần thảo, công tử bằng lòng dùng bất cứ thứ gì để trao đổi.”
“Hắn trả lời như thế nào?”
“Dư tiên sinh chỉ mỉm cười, sau đó đưa cho lão nô một bức thư, bảo lão nô chuyển giao lại cho công tử. Lão nô không dám tự tiện xem trước, lại sợ chậm trễ thời gian, lập tức thúc ngựa ngày đêm trở về gấp.”
Nhận bức thư, Vô Song công tử lặng lẽ nói: “Thúc lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Tiếu Khuynh Vũ mở thư.
Bức thư không hề dài dòng văn tự, chỉ có ba điều kiện.
Xem xong bức thư, gương mặt thường ngày thản nhiên bất động của Tiếu Khuynh Vũ thoáng chốc bàng hoàng trắng bệch!
/198
|