Lời vừa nói ra, Bách Thảo trang lặng phắc như tờ, nghe được cả tiếng châm rơi.
Trương Tẫn Nhai là người phản ứng đầu tiên: “Công tử nhà ta hai chân bất tiện, ngay cả trước mặt Hoàng đế cũng được miễn lễ không quỳ. Dựa vào ông, xứng đáng cho công tử ta hạ mình quỳ lạy sao? Trong đầu ông đang nghĩ cái quái quỷ gì thế?”
Hoàn Vũ đế đứng trong chỗ nấp nghe Dư Nhật nói ra điều kiện ấy không khỏi sắc mặt đại biến, lại nghe tiếp những lời phẫn nộ của Trương Tẫn Nhai, cầm lòng không được cười mà than rằng: “Trương tiểu bằng hữu mà tức giận thì thật đáng sợ…”
“Tẫn Nhai, không được nói bậy.”
“Nhưng mà công tử…!” – Trương Tẫn Nhai không thèm nén giận nữa, cứ thế bùng phát, “Ông ta rõ ràng đang làm khó người! Không chữa thì không chữa chứ! Ông ta năm lần bảy lượt đùa giỡn với chúng ta là có ý gì!?”
“Tẫn Nhai.” – Đôi mắt ôn hòa trữ định của Vô Song công tử tựa dương liễu phất phơ trong gió xuân nhẹ nhàng, lướt qua đôi mắt trẻ thơ đang giận dỗi, còn đang không hay không biết gì, lửa giận của Trương Tẫn Nhai đã bị triệt tiêu sạch sẽ.
Tiếu Khuynh Vũ hướng mắt sang nhìn Dư Nhật, phía sau ngữ khí điềm nhiên bình thản, ưu nhã ôn nhu chính là lòng kiên trì vững vàng như núi ngàn ***g lộng!
“Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn cho rằng, đại trượng phu đứng trong trời đất, tuy có thể không có khẩu khí, song không thể không có tôn nghiêm. Nam nhi dưới gối có hoàng kim (1), há cứ có việc cầu người lại lưng khom đầu cúi?”
Thản nhiên một câu nói, khí khái vượt trời xanh.
Dư Nhật cười lạnh: “Vậy có nghĩa là Vô Song công tử cho rằng tôn nghiêm bản thân quan trọng hơn việc đứng lên đi lại?”
Gương mặt Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang, hai mắt sáng rực, nhẹ giọng cười nói: “Mất đi hai chân quả thực là bất hạnh, nhưng nếu lại đánh mất cả tôn nghiêm thì chẳng phải so với bất hạnh lại càng bất hạnh hơn sao.”
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ tự bản thân đã kiêu hãnh, cơ trí và cẩn trọng hơn người.
“Trừ ra trời và đất, trên đời này người có thể khiến Tiếu Khuynh Vũ cam tâm tình nguyện quỳ gối chỉ có một. Nhưng mà Dư thần y, người ấy không phải là ngài.”
Y cứ nhẹ nhàng ôn nhu mỉm cười như thế, ung dung bình thản nói năng như thế, nhưng thoảng qua tai lại như có tiếng kim nhọn xé không, kiếm sắc rạch trời, sắc sảo, bén ngọt.
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Cổn Vũ mới thực sự lĩnh hội sâu sắc, Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử, mà chính là người cùng với Hoàn Vũ đế chinh chiến thiên hạ, là nhân tài kiệt xuất từng khiến những đại quốc phải thúc thủ dưới tay mình.
Dư Nhật sầm mặt, một tiếng cũng không nói.
“Tiếu mỗ ngày hôm nay vinh dự được hội ngộ ba vị kỳ hữu cùng Dư thần y, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Trời đã không còn sớm nữa, Tiếu mỗ mạn phép cáo từ.”
“Ơ… Công tử…” – Tam kỳ hữu cuống cuồng dậm chân.
“Hứ, ngươi ái y bất y, công tử nhà ta không phải cứ ai muốn gặp là thấy đâu!” – Trương Tẫn Nhai le lưỡi làm mặt quỷ chọc tức, đoạn đẩy luân y cùng Vô Song công tử rời đi.
Phương Quân Càn vẫn đứng phía sau gốc cây, lặng lẽ nhón chân ngước mắt dõi theo bóng hình kiêu ngạo mà kiên cường dần xa khuất, không ngớt bi thương.
Mỉm cười đấy, mà sao thê lương đến vậy.
Phương Quân Càn mông lung nhìn ra Ngự hoa viên, tuyết rơi tán loạn đầy trời, cảnh vật lãnh lẽo giá băng, như cõi lòng cô liêu quạnh vắng của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lên vết thương trên ngực, vết thương mà y để lại trước khi ra đi.
Trong mắt chợt hiện lên hình ảnh người ấy dứt khoát bỏ đi, không hề quay đầu nhìn lại, thê lương, tuyệt vọng dâng tràn.
“Bệ hạ cho truyền hạ quan không biết có việc chi sai bảo?” – Hoàng Phủ Cổn Vũ cung kính khấu đầu.
Hoàn Vũ đế đã thay long bào ra, Hoàng Phủ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy cả người hắn là một thân hồng y rực lửa quen thuộc.
“Hoàng Phủ, trẫm muốn ngươi đưa trẫm đến Bách Thảo trang lần nữa.”
Vậy là, Hoàng Phủ Cổn Vũ lại dẫn Phương Quân Càn, xuyên qua Thần Nông trận pháp, men theo sơn đạo bí mật quanh co, lần thứ hai viếng thăm chỗ ẩn cư của Bách thảo thần y – Bách Thảo trang.
“Hahaha, Hoàng Phủ huynh không phải việc quan bận rộn, dốc lòng vì nước hay sao, hôm nay như thế nào lại có nhã hứng ghé thăm Bách Thảo trang của ta vậy?” Nhìn sang nam tử hồng y như lửa bên cạnh, Dư Nhật có vẻ ngạc nhiên, “Vị này là…?”
Giữa gió tuyết phiêu diêu, ông nhìn thấy người thanh niên áo đỏ chói lọi tựa ánh dương ấy thản nhiên cung tay hành lễ với mình: “Tại hạ Phương Quân Càn.”
Ai là Phương Quân Càn?
Phương Quân Càn là ai?
Dưới gầm trời này chỉ cần không phải kẻ điếc thì có ai không biết đến đỉnh đỉnh đại danh Phương Quân Càn?
Dư Nhật ngàn lần vạn lần không thể nghĩ rằng, Hoàn Vũ đế uy chấn quần hùng, bễ nghễ thiên hạ ấy lại có thể vào ngày gió tuyết ngập trời thế này, không quản đường xa, bất chấp thân phận hiển quý quang lâm hàn xá!
Tuy nói rằng bản thân mình chẳng mấy hoan nghênh vị tân vương này, song đạo lý dân không đấu với quan, trong lòng Dư Nhật vốn hiểu rất rõ.
“Dư Nhật chỉ là một kẻ thường dân áo vải, chẳng hay Bệ hạ đến đây có điều gì chỉ giáo?”
“Không dám nhận, Dư thần y đã quá lời. Hôm nay, ở đây không có ai là Hoàn Vũ đế, chỉ có một Phương Quân Càn mà thôi.”
Hoàng Phủ Cổn Vũ thở hắt ra, vội vội vàng vàng đứng giữa hòa hoãn: “Dư huynh, còn không mau mời bệ hạ vào trong đi?”
“Không cần đâu.” – Phương Quân Càn hít một hơi sâu. Đột ngột hắn vén vạt áo, khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất!
“Bệ hạ!” – Hoàng Phủ mặt cắt không còn giọt máu, ‘phịch’ một tiếng cuống cuồng quỳ mọp theo!
Phương Quân Càn chậm chạp khép mắt: “Dư thần y đồng ý chỉ cần công tử Vô Song ở trước trước mặt Dư thần y hành đại lễ quỳ gối dập đầu, Dư thần y sẽ lập tức chữa trị đôi chân cho y.”
Dư Nhật hoảng kinh thối lui mấy bước, sắc mặt thay đổi liên tục.
Phương Quân Càn không giống như Tiếu Khuynh Vũ, hắn là Hoàn Vũ đế, là người có địa vị chí tôn chí quý đệ nhất đế quốc Đại Khuynh này!
Nhưng hôm nay, hắn mặc kệ tôn nghiêm của bậc đế vương, ở trước mặt mình quỳ gối xuống hành đại lễ…
“Trước đây, Phương Quân Càn từng hứa, dùng mọi sức lực khuynh đảo thiên hạ để làm cho y có thể đứng lên đi lại. Nhưng Khuynh Vũ chỉ bình luận bốn chữ – Hao tài tốn của.”
Khuôn mặt Phương Quân Càn hiện lên đắng cay, chua xót.
“Hoàn Vũ đế chẳng thể nào làm như thế này, bởi vì y nhất định sẽ nổi giận. Người có thể làm vậy, chỉ có Phương Quân Càn… Hôm nay Phương Quân Càn vứt bỏ tất cả vinh nhục bản thân quỳ gối trước mặt Dư thần y, hy vọng Dư thần y y pháp cao thâm, y tâm quảng đại, vui lòng chữa trị cho công tử Vô Song!”
Không màng vứt bỏ cả đời thăng trầm vinh nhục, chẳng tiếc xóa tan ngàn kiếp thịnh thế yên hoa, chỉ còn lại một nam tử hán ngạo mạn kiêu hùng, đỉnh thiên lập địa, vì người yêu trong mộng sẵn sàng cam tâm quỳ gối, không oán thán, không hối hận.
Dư Nhật chỉ còn nghe thấy giọng của mình run rẩy khó nhọc: “Y… còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm của người ư?”
Hồng y nam tử nhè nhẹ mỉm cười: “Đúng như vậy.”
Trầm mặc thật lâu.
Dư Nhật thở ra một hơi thật dài: “Dư Nhật ta tâm phục khẩu phục rồi…”
“Chẳng hay Dư thần y mời Tiếu mỗ lên núi có việc gì quan trọng?” – Vô Song công tử một mình được mời đến Bách Thảo trang, trong lòng tự hỏi không biết lần này Dư Nhật mời đến để làm gì.
“Dư mỗ thay đổi chủ ý, quyết định sẽ chữa trị cho đôi chân của công tử.”
Vô Song công tử nghe vậy kinh ngạc: “Nhưng Tiếu mỗ có vượt qua được ba cửa ải của thần y đâu!”
“Ta đã nói chữa là chữa! Trước khi ta lại thay đổi chủ ý lần nữa ngươi không cần thắc mắc nguyên nhân làm gì!”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi đi thôi, thể trạng ngươi không được tốt, bớt băn khoăn lo lắng nhiều việc đi.” – Ngay cả biểu cảm cũng giống nhau!
Nhớ lại lời khẩn cầu cuối cùng của Phương Quân Càn… “Kính mong Dư thần y nhất thiết không được cho Khuynh Vũ biết.”
“Không nói cho y biết, chẳng phải tất cả những việc ngài vì y mà làm thành ra uổng công vô ích sao? Y sẽ không cảm kích ngài, thậm chí càng không nhớ đến ngài. Cho dù là vậy, ngài vẫn muốn giấu y ư?”
“Đúng vậy, khẩn cầu người.”
Nhịn không được hỏi: “Ngài làm như thế, có đáng giá không?”
Nam nhân ấy đã đáp lại thế này: “Không có cái gì đáng giá hay không đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thôi.”
Suy nghĩ miên man đến đó, Dư Nhật không khỏi thở dài đánh thượt: hai tên nhóc ngốc nghếch ngoan cố không hiểu chuyện!
Lúc này, thừa biết Phương Quân Càn còn đang trốn ở bên ngoài nghe ngóng tình hình… Bách thảo thần y chợt nảy ra một ý.
“Trong lúc chữa trị, xin phiền Vô Song công tử bịt hai mắt lại.”
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày: “Tiếu mỗ cũng biết sơ qua y thuật, chưa từng nghe chữa chân lại phải che mắt.”
Dư Nhật mặt không biểu cảm: “Đây là môn quy Dư gia, để phòng ngoại nhân học lén y thuật của Dư gia, phàm người của Dư gia hành y bên ngoài, bệnh nhân đều không được nhìn thấy.”
Vô Song công tử: “…”
Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
“Ngươi đi theo ta!” – Dư Nhật kéo Phương Quân Càn đang đứng ngây ra ở bên ngoài, đưa vào trong phòng.
Bên trong phòng, Tiếu Khuynh Vũ người vận bạch y đơn giản mà thanh quý, tựa ánh trăng nhàn nhạt rọi tuyết trắng lung linh, đoan nhiên tĩnh tọa trong luân y, lặng lẽ chờ đợi. Dải lụa trắng muốt che lên đôi mắt xinh đẹp như sao sáng, mẫn tuệ tinh anh, nghe tiếng bước chân, y không biết là ai ngẩng đầu lên hỏi: “Dư thần y?”
“À.” – Dư Nhật đưa Phương Quân Càn còn chưa hoàn hồn đến trước mặt y, “Đây là người hầu của Dư mỗ, trước khi ngươi khỏi hẳn, hắn sẽ phụ trách chăm sóc cho ngươi. Tuy hắn vừa câm vừa điếc, nhưng lại là người rất thân cận tín cẩn bên cạnh ta, mong Vô Song công tử đừng bận tâm.”
Vô Song công tử mỉm cười ôn nhu, tựa gió xuân ***g lộng: “Có lý nào!”
“Vậy thì được rồi.” – Dư Nhật cầm lên bàn tay mảnh mai trắng nõn của y, đặt vào bàn tay to lớn mạnh mẽ của Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn liền nắm lấy. Tay của y, nằm yên trong tay của hắn…
Khuynh Vũ, huynh có cảm giác được không? Phương Quân Càn, hiện đang ở đây này…
—oOo—
(1) Nguyên văn: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (男儿膝下有黄金): câu này bắt nguồn từ một vở kinh kịch: Thời Xuân Thu, có một người tên Thu Hồ làm quan Đại phu ở nước Lỗ mười năm. Ngày nọ trở về quê thăm thân, ở bãi dâu gặp lại thê tử là La Mai Anh nhưng hai người không nhận ra nhau. Thu Hồ buông lời trêu ghẹo thì bị vợ mắng cho một trận. Về đến nhà mới biết người đó là vợ mình, người vợ uất lên suýt chết. Mẹ của Thu Hồ bắt y quỳ gối xuống xin lỗi vợ nhưng y nhất định không chịu, nói rằng: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)
Về sau, trong ‘Lộc đỉnh ký’, Vi Tiểu Bảo đã ‘chế’ câu trên như thế này “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, tối hảo thiên thiên quỵ nữ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, tốt nhất mỗi ngày đều quỳ trước mỹ nhân)
Câu này không phải nói rằng nam tử hán đại trượng phu không được quỳ gối, mà là muốn nói làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.
Trương Tẫn Nhai là người phản ứng đầu tiên: “Công tử nhà ta hai chân bất tiện, ngay cả trước mặt Hoàng đế cũng được miễn lễ không quỳ. Dựa vào ông, xứng đáng cho công tử ta hạ mình quỳ lạy sao? Trong đầu ông đang nghĩ cái quái quỷ gì thế?”
Hoàn Vũ đế đứng trong chỗ nấp nghe Dư Nhật nói ra điều kiện ấy không khỏi sắc mặt đại biến, lại nghe tiếp những lời phẫn nộ của Trương Tẫn Nhai, cầm lòng không được cười mà than rằng: “Trương tiểu bằng hữu mà tức giận thì thật đáng sợ…”
“Tẫn Nhai, không được nói bậy.”
“Nhưng mà công tử…!” – Trương Tẫn Nhai không thèm nén giận nữa, cứ thế bùng phát, “Ông ta rõ ràng đang làm khó người! Không chữa thì không chữa chứ! Ông ta năm lần bảy lượt đùa giỡn với chúng ta là có ý gì!?”
“Tẫn Nhai.” – Đôi mắt ôn hòa trữ định của Vô Song công tử tựa dương liễu phất phơ trong gió xuân nhẹ nhàng, lướt qua đôi mắt trẻ thơ đang giận dỗi, còn đang không hay không biết gì, lửa giận của Trương Tẫn Nhai đã bị triệt tiêu sạch sẽ.
Tiếu Khuynh Vũ hướng mắt sang nhìn Dư Nhật, phía sau ngữ khí điềm nhiên bình thản, ưu nhã ôn nhu chính là lòng kiên trì vững vàng như núi ngàn ***g lộng!
“Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn cho rằng, đại trượng phu đứng trong trời đất, tuy có thể không có khẩu khí, song không thể không có tôn nghiêm. Nam nhi dưới gối có hoàng kim (1), há cứ có việc cầu người lại lưng khom đầu cúi?”
Thản nhiên một câu nói, khí khái vượt trời xanh.
Dư Nhật cười lạnh: “Vậy có nghĩa là Vô Song công tử cho rằng tôn nghiêm bản thân quan trọng hơn việc đứng lên đi lại?”
Gương mặt Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang, hai mắt sáng rực, nhẹ giọng cười nói: “Mất đi hai chân quả thực là bất hạnh, nhưng nếu lại đánh mất cả tôn nghiêm thì chẳng phải so với bất hạnh lại càng bất hạnh hơn sao.”
Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ tự bản thân đã kiêu hãnh, cơ trí và cẩn trọng hơn người.
“Trừ ra trời và đất, trên đời này người có thể khiến Tiếu Khuynh Vũ cam tâm tình nguyện quỳ gối chỉ có một. Nhưng mà Dư thần y, người ấy không phải là ngài.”
Y cứ nhẹ nhàng ôn nhu mỉm cười như thế, ung dung bình thản nói năng như thế, nhưng thoảng qua tai lại như có tiếng kim nhọn xé không, kiếm sắc rạch trời, sắc sảo, bén ngọt.
Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Cổn Vũ mới thực sự lĩnh hội sâu sắc, Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử, mà chính là người cùng với Hoàn Vũ đế chinh chiến thiên hạ, là nhân tài kiệt xuất từng khiến những đại quốc phải thúc thủ dưới tay mình.
Dư Nhật sầm mặt, một tiếng cũng không nói.
“Tiếu mỗ ngày hôm nay vinh dự được hội ngộ ba vị kỳ hữu cùng Dư thần y, quả thực là tam sinh hữu hạnh. Trời đã không còn sớm nữa, Tiếu mỗ mạn phép cáo từ.”
“Ơ… Công tử…” – Tam kỳ hữu cuống cuồng dậm chân.
“Hứ, ngươi ái y bất y, công tử nhà ta không phải cứ ai muốn gặp là thấy đâu!” – Trương Tẫn Nhai le lưỡi làm mặt quỷ chọc tức, đoạn đẩy luân y cùng Vô Song công tử rời đi.
Phương Quân Càn vẫn đứng phía sau gốc cây, lặng lẽ nhón chân ngước mắt dõi theo bóng hình kiêu ngạo mà kiên cường dần xa khuất, không ngớt bi thương.
Mỉm cười đấy, mà sao thê lương đến vậy.
Phương Quân Càn mông lung nhìn ra Ngự hoa viên, tuyết rơi tán loạn đầy trời, cảnh vật lãnh lẽo giá băng, như cõi lòng cô liêu quạnh vắng của hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lên vết thương trên ngực, vết thương mà y để lại trước khi ra đi.
Trong mắt chợt hiện lên hình ảnh người ấy dứt khoát bỏ đi, không hề quay đầu nhìn lại, thê lương, tuyệt vọng dâng tràn.
“Bệ hạ cho truyền hạ quan không biết có việc chi sai bảo?” – Hoàng Phủ Cổn Vũ cung kính khấu đầu.
Hoàn Vũ đế đã thay long bào ra, Hoàng Phủ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy cả người hắn là một thân hồng y rực lửa quen thuộc.
“Hoàng Phủ, trẫm muốn ngươi đưa trẫm đến Bách Thảo trang lần nữa.”
Vậy là, Hoàng Phủ Cổn Vũ lại dẫn Phương Quân Càn, xuyên qua Thần Nông trận pháp, men theo sơn đạo bí mật quanh co, lần thứ hai viếng thăm chỗ ẩn cư của Bách thảo thần y – Bách Thảo trang.
“Hahaha, Hoàng Phủ huynh không phải việc quan bận rộn, dốc lòng vì nước hay sao, hôm nay như thế nào lại có nhã hứng ghé thăm Bách Thảo trang của ta vậy?” Nhìn sang nam tử hồng y như lửa bên cạnh, Dư Nhật có vẻ ngạc nhiên, “Vị này là…?”
Giữa gió tuyết phiêu diêu, ông nhìn thấy người thanh niên áo đỏ chói lọi tựa ánh dương ấy thản nhiên cung tay hành lễ với mình: “Tại hạ Phương Quân Càn.”
Ai là Phương Quân Càn?
Phương Quân Càn là ai?
Dưới gầm trời này chỉ cần không phải kẻ điếc thì có ai không biết đến đỉnh đỉnh đại danh Phương Quân Càn?
Dư Nhật ngàn lần vạn lần không thể nghĩ rằng, Hoàn Vũ đế uy chấn quần hùng, bễ nghễ thiên hạ ấy lại có thể vào ngày gió tuyết ngập trời thế này, không quản đường xa, bất chấp thân phận hiển quý quang lâm hàn xá!
Tuy nói rằng bản thân mình chẳng mấy hoan nghênh vị tân vương này, song đạo lý dân không đấu với quan, trong lòng Dư Nhật vốn hiểu rất rõ.
“Dư Nhật chỉ là một kẻ thường dân áo vải, chẳng hay Bệ hạ đến đây có điều gì chỉ giáo?”
“Không dám nhận, Dư thần y đã quá lời. Hôm nay, ở đây không có ai là Hoàn Vũ đế, chỉ có một Phương Quân Càn mà thôi.”
Hoàng Phủ Cổn Vũ thở hắt ra, vội vội vàng vàng đứng giữa hòa hoãn: “Dư huynh, còn không mau mời bệ hạ vào trong đi?”
“Không cần đâu.” – Phương Quân Càn hít một hơi sâu. Đột ngột hắn vén vạt áo, khuỵu gối, quỳ rạp xuống đất!
“Bệ hạ!” – Hoàng Phủ mặt cắt không còn giọt máu, ‘phịch’ một tiếng cuống cuồng quỳ mọp theo!
Phương Quân Càn chậm chạp khép mắt: “Dư thần y đồng ý chỉ cần công tử Vô Song ở trước trước mặt Dư thần y hành đại lễ quỳ gối dập đầu, Dư thần y sẽ lập tức chữa trị đôi chân cho y.”
Dư Nhật hoảng kinh thối lui mấy bước, sắc mặt thay đổi liên tục.
Phương Quân Càn không giống như Tiếu Khuynh Vũ, hắn là Hoàn Vũ đế, là người có địa vị chí tôn chí quý đệ nhất đế quốc Đại Khuynh này!
Nhưng hôm nay, hắn mặc kệ tôn nghiêm của bậc đế vương, ở trước mặt mình quỳ gối xuống hành đại lễ…
“Trước đây, Phương Quân Càn từng hứa, dùng mọi sức lực khuynh đảo thiên hạ để làm cho y có thể đứng lên đi lại. Nhưng Khuynh Vũ chỉ bình luận bốn chữ – Hao tài tốn của.”
Khuôn mặt Phương Quân Càn hiện lên đắng cay, chua xót.
“Hoàn Vũ đế chẳng thể nào làm như thế này, bởi vì y nhất định sẽ nổi giận. Người có thể làm vậy, chỉ có Phương Quân Càn… Hôm nay Phương Quân Càn vứt bỏ tất cả vinh nhục bản thân quỳ gối trước mặt Dư thần y, hy vọng Dư thần y y pháp cao thâm, y tâm quảng đại, vui lòng chữa trị cho công tử Vô Song!”
Không màng vứt bỏ cả đời thăng trầm vinh nhục, chẳng tiếc xóa tan ngàn kiếp thịnh thế yên hoa, chỉ còn lại một nam tử hán ngạo mạn kiêu hùng, đỉnh thiên lập địa, vì người yêu trong mộng sẵn sàng cam tâm quỳ gối, không oán thán, không hối hận.
Dư Nhật chỉ còn nghe thấy giọng của mình run rẩy khó nhọc: “Y… còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm của người ư?”
Hồng y nam tử nhè nhẹ mỉm cười: “Đúng như vậy.”
Trầm mặc thật lâu.
Dư Nhật thở ra một hơi thật dài: “Dư Nhật ta tâm phục khẩu phục rồi…”
“Chẳng hay Dư thần y mời Tiếu mỗ lên núi có việc gì quan trọng?” – Vô Song công tử một mình được mời đến Bách Thảo trang, trong lòng tự hỏi không biết lần này Dư Nhật mời đến để làm gì.
“Dư mỗ thay đổi chủ ý, quyết định sẽ chữa trị cho đôi chân của công tử.”
Vô Song công tử nghe vậy kinh ngạc: “Nhưng Tiếu mỗ có vượt qua được ba cửa ải của thần y đâu!”
“Ta đã nói chữa là chữa! Trước khi ta lại thay đổi chủ ý lần nữa ngươi không cần thắc mắc nguyên nhân làm gì!”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi đi thôi, thể trạng ngươi không được tốt, bớt băn khoăn lo lắng nhiều việc đi.” – Ngay cả biểu cảm cũng giống nhau!
Nhớ lại lời khẩn cầu cuối cùng của Phương Quân Càn… “Kính mong Dư thần y nhất thiết không được cho Khuynh Vũ biết.”
“Không nói cho y biết, chẳng phải tất cả những việc ngài vì y mà làm thành ra uổng công vô ích sao? Y sẽ không cảm kích ngài, thậm chí càng không nhớ đến ngài. Cho dù là vậy, ngài vẫn muốn giấu y ư?”
“Đúng vậy, khẩn cầu người.”
Nhịn không được hỏi: “Ngài làm như thế, có đáng giá không?”
Nam nhân ấy đã đáp lại thế này: “Không có cái gì đáng giá hay không đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thôi.”
Suy nghĩ miên man đến đó, Dư Nhật không khỏi thở dài đánh thượt: hai tên nhóc ngốc nghếch ngoan cố không hiểu chuyện!
Lúc này, thừa biết Phương Quân Càn còn đang trốn ở bên ngoài nghe ngóng tình hình… Bách thảo thần y chợt nảy ra một ý.
“Trong lúc chữa trị, xin phiền Vô Song công tử bịt hai mắt lại.”
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày: “Tiếu mỗ cũng biết sơ qua y thuật, chưa từng nghe chữa chân lại phải che mắt.”
Dư Nhật mặt không biểu cảm: “Đây là môn quy Dư gia, để phòng ngoại nhân học lén y thuật của Dư gia, phàm người của Dư gia hành y bên ngoài, bệnh nhân đều không được nhìn thấy.”
Vô Song công tử: “…”
Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
“Ngươi đi theo ta!” – Dư Nhật kéo Phương Quân Càn đang đứng ngây ra ở bên ngoài, đưa vào trong phòng.
Bên trong phòng, Tiếu Khuynh Vũ người vận bạch y đơn giản mà thanh quý, tựa ánh trăng nhàn nhạt rọi tuyết trắng lung linh, đoan nhiên tĩnh tọa trong luân y, lặng lẽ chờ đợi. Dải lụa trắng muốt che lên đôi mắt xinh đẹp như sao sáng, mẫn tuệ tinh anh, nghe tiếng bước chân, y không biết là ai ngẩng đầu lên hỏi: “Dư thần y?”
“À.” – Dư Nhật đưa Phương Quân Càn còn chưa hoàn hồn đến trước mặt y, “Đây là người hầu của Dư mỗ, trước khi ngươi khỏi hẳn, hắn sẽ phụ trách chăm sóc cho ngươi. Tuy hắn vừa câm vừa điếc, nhưng lại là người rất thân cận tín cẩn bên cạnh ta, mong Vô Song công tử đừng bận tâm.”
Vô Song công tử mỉm cười ôn nhu, tựa gió xuân ***g lộng: “Có lý nào!”
“Vậy thì được rồi.” – Dư Nhật cầm lên bàn tay mảnh mai trắng nõn của y, đặt vào bàn tay to lớn mạnh mẽ của Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn liền nắm lấy. Tay của y, nằm yên trong tay của hắn…
Khuynh Vũ, huynh có cảm giác được không? Phương Quân Càn, hiện đang ở đây này…
—oOo—
(1) Nguyên văn: Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (男儿膝下有黄金): câu này bắt nguồn từ một vở kinh kịch: Thời Xuân Thu, có một người tên Thu Hồ làm quan Đại phu ở nước Lỗ mười năm. Ngày nọ trở về quê thăm thân, ở bãi dâu gặp lại thê tử là La Mai Anh nhưng hai người không nhận ra nhau. Thu Hồ buông lời trêu ghẹo thì bị vợ mắng cho một trận. Về đến nhà mới biết người đó là vợ mình, người vợ uất lên suýt chết. Mẹ của Thu Hồ bắt y quỳ gối xuống xin lỗi vợ nhưng y nhất định không chịu, nói rằng: “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, khởi khẳng đê đầu quỵ phụ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, há chịu gập gối lạy đàn bà)
Về sau, trong ‘Lộc đỉnh ký’, Vi Tiểu Bảo đã ‘chế’ câu trên như thế này “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, tối hảo thiên thiên quỵ nữ nhân” (Nam nhi dưới gối có vàng ròng, tốt nhất mỗi ngày đều quỳ trước mỹ nhân)
Câu này không phải nói rằng nam tử hán đại trượng phu không được quỳ gối, mà là muốn nói làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.
/198
|