“Thuần Dương công chúa quả thực còn vượt cả tin đồn, không những là trang quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành mà còn là người tri thư đạt lý, hiền thục đoan trang, toàn vẹn công, dung, ngôn, hạnh. Thật tình không biết vị nam nhi Đại Khánh nào mới có đủ phúc khí được công chúa để vào mắt phượng, cưới công chúa làm vợ!”
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, Nghị Phi Thuần tiến cung diện thánh, ra mắt Gia Duệ đế. Vừa nhìn thấy dung mạo thiên kiều bá mị cùng cung cách đoan trang nhu thuận, lại tỏ ra rất thông hiểu đạo lý của nàng, Gia Duệ đế ngay lập tức hài lòng, không tiếc lời khen ngợi, tán dương, rằng trên trời dưới đất, không một ai sánh được với nhan sắc tuyệt thế vô song của nàng.
Rồi cũng đến lúc, Gia Duệ đế nghiêm nghị lấy quyền thế thúc (1): “Thuần Dương à, Đại Khánh ta nam nhi tuy thô lậu võ biền, hữu dũng vô mưu, nhưng chắc chắn phải có người xứng đáng trở thành như ý lang quân của công chúa! Nếu quả thực có vị nào khiến nàng động tâm xao xuyến, không cần e ngại cứ thổ lộ với Trẫm. Bất luận là ai, Trẫm nhất định trói hắn lại tặng cho công chúa!”
Nghe Gia Duệ đế nói, vị công chúa dị quốc cắn môi e thẹn, đôi má hây hây tựa đào hoa đương sắc lại càng thắm hồng tuyệt diễm, nửa như xấu hổ, nửa còn băn khoăn, bộ dáng nàng trong nhất thời trở nên lúng ta lúng túng, nhiều lúc toan mở miệng mà không nói được…
Được một lúc, nàng mới từ tốn đứng dậy, dịu dàng uyển chuyển cúi người xuống thỏ thẻ: “Thuần Dương từ nhỏ chỉ quanh quẩn chốn thâm cung, không hiểu chuyện đời, nhưng cùng tỷ muội trò chuyện lại được nghe uy danh của Tuyệt thế song kiêu như sấm dội bên tai, vốn đã đem lòng ngưỡng mộ, từ lâu trong lòng Thuần Dương đã có tâm nguyện đường đột, ngày sau xuất giá nhất định phải gả cho một trong hai vị ấy mới cam lòng. Hôm đó gặp nạn tại trúc lâm, nếu không nhờ Phương tiểu hầu gia xả thân cứu giúp, Thuần Dương đã mệnh táng Hoàng tuyền, ơn ấy tiểu nữ vô cùng cảm kích. Dù chỉ là nữ nhi ngu muội, nhưng cũng biết đến việc trả nghĩa đền ơn. Ơn cứu mạng của Hầu gia ngày hôm ấy,Thuần Dương nguyện lấy thân báo đáp. Việc này, tiểu nữ mạo muội nhờ cậy Hoàng thượng làm chủ. Vạn mong Hoàng thượng thành toàn…”
Tình cảnh này đối với Phương Quân Càn mà nói, đúng là ‘vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’ (2). Nếu để hắn biết trước sự việc như thế, hắn thà tụ thủ bàng quan, không thèm ló mặt!
Gia Duệ đế biến sắc, quần thần cũng theo Hoàng thượng tái mặt, quả thật, trăm triệu lần không thể ngờ Thuần Dương công chúa lại chọn đúng Phương Quân Càn.
Nhưng mà, suy đi tính lại…
Khóe môi già cỗi của Gia Duệ đế nhếch lên thành một nụ cười âm trầm lạnh lẽo: Vậy… cũng tốt!
Chỉ có điều, vấn đề mà ai cũng lo lắng, Gia Duệ đế lại càng lo lắng, đó chính là phản ứng của Phương tiểu hầu gia…
Từ xưa đến nay, Phương Quân Càn đối với nữ nhân chỉ là thú tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi lười biếng, chưa bao giờ bị bất cứ ai khước từ, chỉ có hắn lạnh lùng phất tay cự tuyệt người khác, mà kẻ thiếu may mắn ấy ngay cả một câu an ủi lấy lệ cũng chẳng hề được nghe. Có vậy mới biết Phương tiểu hầu gia lãnh khốc vô tình ra sao.
Cứ như thế mà suy luận, với tính cách của Phương Quân Càn, đến lúc đó hắn sẽ làm loạn lên như thế nào, có khi chuyện bé xé ra to thì lại càng nguy hiểm…
Lưỡng quốc hòa thân là đại sự của cả thiên hạ, liên quan trọng đại, lý nào lại đem quốc thể hủy trong tay một người…?
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế… Chiếu viết: “Đại Khánh cùng Liêu Minh đã nhiều năm can qua chinh chiến, hai bên đều tổn thất nhân lực, bách tính lâm họa đao binh, lầm than cơ cực không sao kể xiết. Nay lưỡng quốc chúng ta đồng lòng giao hảo, kết duyên Tấn Tần, thực đúng là quốc gia đại hỷ, thiên hạ trên dưới mừng vui. Xét thấy Đại Khánh Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, tuổi trẻ anh tuấn, anh tài xuất chúng có một không hai trong thiên hạ, cùng với Thuần Dương công chúa quả thực là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ trời sinh, nếu có thể trở thành phu thê tương ái nhất định là phúc của lê dân trăm họ, nay Trẫm thuận theo thiên ý tứ hôn cho khanh cùng Thuần Dương công chúa… Chúc khanh cùng công chúa phu thê hảo hợp, trên thuận dưới hòa, bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm…”
Thanh âm tuyên chỉ trong vắt như chuông đồng, ngân nga tựa đàn ngọc vang vọng khắp tiền sảnh của Định Quốc vương phủ.
Phương Quân Càn thẳng lưng quỳ gối, ở giữa một đám người đang phủ phục chung quanh, hắn toát ra phong thái tiêu sái cuồng ngạo cùng khí chất cao quý hơn người, tựa tiên hạc thanh cao giữa bầy gà hèn kém.
Nhưng trong lòng hắn lúc này, bao nhiêu loại cảm xúc đang đan xen giăng mắc, trăm mối ngổn ngang, phẫn nộ cực điểm, bất khả lý giải, và trên hết là sự tuyệt vọng đến cùng cực…
Hắn ngẩng cao đầu nhìn vị đại thần đang tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn, răng nghiến chặt bất lực, hận ý tuôn trào!
Người đang tuyên đọc thánh chỉ ấy, không ai khác, chính là Tiếu Khuynh Vũ…
Thánh chỉ, ai đọc cũng được, tại sao, vì cái gì nhất định phải là Khuynh Vũ…? Ai cũng có thể thay Hoàng đế chỉ hôn, chỉ có Khuynh Vũ là không!
Cả tấm chân tình của ta, đổi lấy việc huynh tự mình nói lời đề nghị cầu thân…
Cho kẻ khác…
Tại sao, vì cái gì… lại đối xử với ta như vậy?
Hay huynh thực sự đang tâm đoạn tuyệt?!
Trong lòng chợt bật cười chua chát thê lương: Tiếu Khuynh Vũ ơi Tiếu Khuynh Vũ, trái tim của huynh, đến tột cùng dùng để làm gì? Nó… chứa cái gì trong đó vậy?
“Anh Vũ hầu, tiếp chỉ!”
Thanh âm huyền hoặc mênh mang tựa gió nhẹ thoảng qua đã dứt, Tiếu Khuynh Vũ tay nâng cao Thánh chỉ - biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Khánh Hoàng đế - nghiêm trang đưa đến trước mặt Phương Quân Càn.
Tiếu Khuynh Vũ, huynh làm những chuyện như thế này với ta, hỏi ta làm sao chịu nổi?
Phương Quân Càn cố nén lòng, thanh âm tỏ ra lạnh lùng lãnh đạm, nhưng kỳ thực lại hệt như sự tĩnh lặng của núi lửa trước cơn phun trào khủng khiếp: “Huynh… còn có gì muốn nói với ta nữa không?”
Tiếu Khuynh Vũ trở nên trầm mặc trong thoáng chốc.
Chỉ một thoáng mà ngỡ như tuế nguyệt quá thiên…
Đoạn, bình tĩnh buông một câu, ôn nhu băng lãnh, thản nhiên quyết tuyệt: “Chúc mừng Tiểu hầu gia!”
Quả nhiên! Trên đời này thực sự không gì có thể khiến huynh mảy may xúc động.
Vẫn chỉ là lãnh khốc vô tình.
Vậy mà, huynh đã đem Phương Quân Càn đày đọa tận chốn nào, để ta tứ phía mênh mang, không còn đường trở lại?
Đắng cay, chua chát…
Phương Quân Càn gần như giật lấy Thánh chỉ trong tay y, lập tức quay lưng bước đi, bỏ lại một câu:
“Ta cho huynh toại nguyện!”
Đương khi tuổi trẻ, tính còn bồng bột nông nổi, cứ tưởng thiên hạ xoàng xĩnh giản đơn, ngang tàng coi trời bằng vung, nghĩ sao làm nấy, muốn đi là đi, muốn ở là ở, chẳng có gì cố kỵ. Đến lúc trưởng niên, mới biết một khi bước chân vào hồng trần tục lụy, đã là thân bất do kỷ, làm sao có thể cố ý làm liều mà không nghĩ đến hậu quả?
Có những người, có những việc lúc ấy không thể lý giải nổi, lại càng không có khả năng chấp nhận. Đợi đến khi trưởng thành, trải nghiệm theo năm tháng dày lên, mới chợt bừng tỉnh, ngộ ra một điều: tất cả mọi việc người kia làm ra, hết thảy là vì nghĩ cho mình, vì mình mà thôi.
Người ấy vì ngươi, mặc kệ chính bản thân mình.
Để ngày ngày một mình gánh trên lưng, là âm thầm chịu đựng, là thống khổ đớn đau, là trông mong kỳ vọng, tất cả, hết thảy… Chính là vì người ấy… yêu ngươi.
Người ấy hiểu rõ một điều: trừ tình yêu, trong cuộc sống vẫn còn nhiều thứ không thể vứt bỏ.
Không muốn, nhưng không thể đoạn tuyệt.
Vì đó… là cuộc sống.
“Ngốc ơi…” Rất nhiều năm sau ngày ấy, Hoàn Vũ đế hồi tưởng quá khứ, bất chợt lệ nóng ứa mi, “Huynh… lúc nào cũng ngốc như vậy…”
Nhưng mà, huynh cũng biết, Phương Quân Càn đối với huynh, Phương Quân Càn vẫn hy vọng huynh có nhiều hơn một chút vị kỷ, nhiều hơn một chút tùy tâm khoáng đạt…
Nhưng, nếu là như vậy, huynh sẽ không còn là huynh nữa.
Phải không… Khuynh Vũ…?
Hoàn Vũ đế rưng rưng đem sợi chỉ đỏ ngày xưa đang buộc vào tóc áp lên đôi má nóng rực của mình: “Khuynh Vũ… của ta…”
---oOo---
(1): Thế thúc: chú. Thuần Dương công chúa xuất giá theo chồng, ở nước người một thân một mình không ai thân thích, Gia Duệ đế thay mặt cho cha nàng (đã chết) chỉ hôn cho nàng, những việc định hôn ngày xưa nhất định phải do trưởng bối làm chủ, hậu bối nhất nhất phải tuân theo.
(2): nguyên văn thành ngữ ‘Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’: tức là ‘cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um’ ý chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại không có kết quả, còn việc chỉ vô tình lại có thành tựu. Cốt lõi của thành ngữ này là ở một chữ ‘Duyên’. Hữu duyên thì thành sự.
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, Nghị Phi Thuần tiến cung diện thánh, ra mắt Gia Duệ đế. Vừa nhìn thấy dung mạo thiên kiều bá mị cùng cung cách đoan trang nhu thuận, lại tỏ ra rất thông hiểu đạo lý của nàng, Gia Duệ đế ngay lập tức hài lòng, không tiếc lời khen ngợi, tán dương, rằng trên trời dưới đất, không một ai sánh được với nhan sắc tuyệt thế vô song của nàng.
Rồi cũng đến lúc, Gia Duệ đế nghiêm nghị lấy quyền thế thúc (1): “Thuần Dương à, Đại Khánh ta nam nhi tuy thô lậu võ biền, hữu dũng vô mưu, nhưng chắc chắn phải có người xứng đáng trở thành như ý lang quân của công chúa! Nếu quả thực có vị nào khiến nàng động tâm xao xuyến, không cần e ngại cứ thổ lộ với Trẫm. Bất luận là ai, Trẫm nhất định trói hắn lại tặng cho công chúa!”
Nghe Gia Duệ đế nói, vị công chúa dị quốc cắn môi e thẹn, đôi má hây hây tựa đào hoa đương sắc lại càng thắm hồng tuyệt diễm, nửa như xấu hổ, nửa còn băn khoăn, bộ dáng nàng trong nhất thời trở nên lúng ta lúng túng, nhiều lúc toan mở miệng mà không nói được…
Được một lúc, nàng mới từ tốn đứng dậy, dịu dàng uyển chuyển cúi người xuống thỏ thẻ: “Thuần Dương từ nhỏ chỉ quanh quẩn chốn thâm cung, không hiểu chuyện đời, nhưng cùng tỷ muội trò chuyện lại được nghe uy danh của Tuyệt thế song kiêu như sấm dội bên tai, vốn đã đem lòng ngưỡng mộ, từ lâu trong lòng Thuần Dương đã có tâm nguyện đường đột, ngày sau xuất giá nhất định phải gả cho một trong hai vị ấy mới cam lòng. Hôm đó gặp nạn tại trúc lâm, nếu không nhờ Phương tiểu hầu gia xả thân cứu giúp, Thuần Dương đã mệnh táng Hoàng tuyền, ơn ấy tiểu nữ vô cùng cảm kích. Dù chỉ là nữ nhi ngu muội, nhưng cũng biết đến việc trả nghĩa đền ơn. Ơn cứu mạng của Hầu gia ngày hôm ấy,Thuần Dương nguyện lấy thân báo đáp. Việc này, tiểu nữ mạo muội nhờ cậy Hoàng thượng làm chủ. Vạn mong Hoàng thượng thành toàn…”
Tình cảnh này đối với Phương Quân Càn mà nói, đúng là ‘vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’ (2). Nếu để hắn biết trước sự việc như thế, hắn thà tụ thủ bàng quan, không thèm ló mặt!
Gia Duệ đế biến sắc, quần thần cũng theo Hoàng thượng tái mặt, quả thật, trăm triệu lần không thể ngờ Thuần Dương công chúa lại chọn đúng Phương Quân Càn.
Nhưng mà, suy đi tính lại…
Khóe môi già cỗi của Gia Duệ đế nhếch lên thành một nụ cười âm trầm lạnh lẽo: Vậy… cũng tốt!
Chỉ có điều, vấn đề mà ai cũng lo lắng, Gia Duệ đế lại càng lo lắng, đó chính là phản ứng của Phương tiểu hầu gia…
Từ xưa đến nay, Phương Quân Càn đối với nữ nhân chỉ là thú tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi lười biếng, chưa bao giờ bị bất cứ ai khước từ, chỉ có hắn lạnh lùng phất tay cự tuyệt người khác, mà kẻ thiếu may mắn ấy ngay cả một câu an ủi lấy lệ cũng chẳng hề được nghe. Có vậy mới biết Phương tiểu hầu gia lãnh khốc vô tình ra sao.
Cứ như thế mà suy luận, với tính cách của Phương Quân Càn, đến lúc đó hắn sẽ làm loạn lên như thế nào, có khi chuyện bé xé ra to thì lại càng nguy hiểm…
Lưỡng quốc hòa thân là đại sự của cả thiên hạ, liên quan trọng đại, lý nào lại đem quốc thể hủy trong tay một người…?
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế… Chiếu viết: “Đại Khánh cùng Liêu Minh đã nhiều năm can qua chinh chiến, hai bên đều tổn thất nhân lực, bách tính lâm họa đao binh, lầm than cơ cực không sao kể xiết. Nay lưỡng quốc chúng ta đồng lòng giao hảo, kết duyên Tấn Tần, thực đúng là quốc gia đại hỷ, thiên hạ trên dưới mừng vui. Xét thấy Đại Khánh Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, tuổi trẻ anh tuấn, anh tài xuất chúng có một không hai trong thiên hạ, cùng với Thuần Dương công chúa quả thực là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ trời sinh, nếu có thể trở thành phu thê tương ái nhất định là phúc của lê dân trăm họ, nay Trẫm thuận theo thiên ý tứ hôn cho khanh cùng Thuần Dương công chúa… Chúc khanh cùng công chúa phu thê hảo hợp, trên thuận dưới hòa, bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm…”
Thanh âm tuyên chỉ trong vắt như chuông đồng, ngân nga tựa đàn ngọc vang vọng khắp tiền sảnh của Định Quốc vương phủ.
Phương Quân Càn thẳng lưng quỳ gối, ở giữa một đám người đang phủ phục chung quanh, hắn toát ra phong thái tiêu sái cuồng ngạo cùng khí chất cao quý hơn người, tựa tiên hạc thanh cao giữa bầy gà hèn kém.
Nhưng trong lòng hắn lúc này, bao nhiêu loại cảm xúc đang đan xen giăng mắc, trăm mối ngổn ngang, phẫn nộ cực điểm, bất khả lý giải, và trên hết là sự tuyệt vọng đến cùng cực…
Hắn ngẩng cao đầu nhìn vị đại thần đang tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn, răng nghiến chặt bất lực, hận ý tuôn trào!
Người đang tuyên đọc thánh chỉ ấy, không ai khác, chính là Tiếu Khuynh Vũ…
Thánh chỉ, ai đọc cũng được, tại sao, vì cái gì nhất định phải là Khuynh Vũ…? Ai cũng có thể thay Hoàng đế chỉ hôn, chỉ có Khuynh Vũ là không!
Cả tấm chân tình của ta, đổi lấy việc huynh tự mình nói lời đề nghị cầu thân…
Cho kẻ khác…
Tại sao, vì cái gì… lại đối xử với ta như vậy?
Hay huynh thực sự đang tâm đoạn tuyệt?!
Trong lòng chợt bật cười chua chát thê lương: Tiếu Khuynh Vũ ơi Tiếu Khuynh Vũ, trái tim của huynh, đến tột cùng dùng để làm gì? Nó… chứa cái gì trong đó vậy?
“Anh Vũ hầu, tiếp chỉ!”
Thanh âm huyền hoặc mênh mang tựa gió nhẹ thoảng qua đã dứt, Tiếu Khuynh Vũ tay nâng cao Thánh chỉ - biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Khánh Hoàng đế - nghiêm trang đưa đến trước mặt Phương Quân Càn.
Tiếu Khuynh Vũ, huynh làm những chuyện như thế này với ta, hỏi ta làm sao chịu nổi?
Phương Quân Càn cố nén lòng, thanh âm tỏ ra lạnh lùng lãnh đạm, nhưng kỳ thực lại hệt như sự tĩnh lặng của núi lửa trước cơn phun trào khủng khiếp: “Huynh… còn có gì muốn nói với ta nữa không?”
Tiếu Khuynh Vũ trở nên trầm mặc trong thoáng chốc.
Chỉ một thoáng mà ngỡ như tuế nguyệt quá thiên…
Đoạn, bình tĩnh buông một câu, ôn nhu băng lãnh, thản nhiên quyết tuyệt: “Chúc mừng Tiểu hầu gia!”
Quả nhiên! Trên đời này thực sự không gì có thể khiến huynh mảy may xúc động.
Vẫn chỉ là lãnh khốc vô tình.
Vậy mà, huynh đã đem Phương Quân Càn đày đọa tận chốn nào, để ta tứ phía mênh mang, không còn đường trở lại?
Đắng cay, chua chát…
Phương Quân Càn gần như giật lấy Thánh chỉ trong tay y, lập tức quay lưng bước đi, bỏ lại một câu:
“Ta cho huynh toại nguyện!”
Đương khi tuổi trẻ, tính còn bồng bột nông nổi, cứ tưởng thiên hạ xoàng xĩnh giản đơn, ngang tàng coi trời bằng vung, nghĩ sao làm nấy, muốn đi là đi, muốn ở là ở, chẳng có gì cố kỵ. Đến lúc trưởng niên, mới biết một khi bước chân vào hồng trần tục lụy, đã là thân bất do kỷ, làm sao có thể cố ý làm liều mà không nghĩ đến hậu quả?
Có những người, có những việc lúc ấy không thể lý giải nổi, lại càng không có khả năng chấp nhận. Đợi đến khi trưởng thành, trải nghiệm theo năm tháng dày lên, mới chợt bừng tỉnh, ngộ ra một điều: tất cả mọi việc người kia làm ra, hết thảy là vì nghĩ cho mình, vì mình mà thôi.
Người ấy vì ngươi, mặc kệ chính bản thân mình.
Để ngày ngày một mình gánh trên lưng, là âm thầm chịu đựng, là thống khổ đớn đau, là trông mong kỳ vọng, tất cả, hết thảy… Chính là vì người ấy… yêu ngươi.
Người ấy hiểu rõ một điều: trừ tình yêu, trong cuộc sống vẫn còn nhiều thứ không thể vứt bỏ.
Không muốn, nhưng không thể đoạn tuyệt.
Vì đó… là cuộc sống.
“Ngốc ơi…” Rất nhiều năm sau ngày ấy, Hoàn Vũ đế hồi tưởng quá khứ, bất chợt lệ nóng ứa mi, “Huynh… lúc nào cũng ngốc như vậy…”
Nhưng mà, huynh cũng biết, Phương Quân Càn đối với huynh, Phương Quân Càn vẫn hy vọng huynh có nhiều hơn một chút vị kỷ, nhiều hơn một chút tùy tâm khoáng đạt…
Nhưng, nếu là như vậy, huynh sẽ không còn là huynh nữa.
Phải không… Khuynh Vũ…?
Hoàn Vũ đế rưng rưng đem sợi chỉ đỏ ngày xưa đang buộc vào tóc áp lên đôi má nóng rực của mình: “Khuynh Vũ… của ta…”
---oOo---
(1): Thế thúc: chú. Thuần Dương công chúa xuất giá theo chồng, ở nước người một thân một mình không ai thân thích, Gia Duệ đế thay mặt cho cha nàng (đã chết) chỉ hôn cho nàng, những việc định hôn ngày xưa nhất định phải do trưởng bối làm chủ, hậu bối nhất nhất phải tuân theo.
(2): nguyên văn thành ngữ ‘Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm’: tức là ‘cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu liễu xanh um’ ý chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại không có kết quả, còn việc chỉ vô tình lại có thành tựu. Cốt lõi của thành ngữ này là ở một chữ ‘Duyên’. Hữu duyên thì thành sự.
/227
|