Đang khi Dư Nhật từ trong phòng mình bước ra, bất thần bị một cái bao bố chụp lên đầu!
Đây là… cho dù Dư Nhật có ba đầu sáu tay, bảy mươi hai phép thần thông biến hóa cũng bị màn tập kích đột ngột từ trên trời rơi xuống này khiến cho trở tay không kịp.
Nhất thời trước mặt tối sầm, miệng ú ớ không la được một tiếng.
“Các ngươi đang bày trò gì đây?” – Thanh âm nhàn nhạt lãnh đạm, nhưng chúng tướng sĩ nghe như sấm dội trời quang!
Lý Sinh Hổ lập cập xoay người, rạp mình xuống đất hành đại lễ với hồng y nam tử: “Tham kiến Bệ hạ”.
Mấy tên tiểu binh hùa theo chủ tướng làm bậy lại càng giật mình thon thót, tim mật cứ chực nhảy xổ ra ngoài, không ai bảo ai nhất loạt quỳ sụp xuống như tế sao.
Dư Nhật nhân cơ hội liền chui ra khỏi bao bố, sửa sang lại y phục xộc xệch trên người, ánh mắt giận dữ như tóe lửa!
“Dư thần y, ngươi không sao chứ?”
Câu hỏi thăm này của Hoàn Vũ đế xuất phát từ chân tâm thực ý, nhưng lọt vào tai Dư Nhật lại chẳng khác nào một câu châm chọc chế nhạo: “Không sao? Nhìn ta có vẻ gì giống như không sao không hả?”
Phương Quân Càn khổ sở cười khan, ánh mắt sắc lạnh như băng giá nghìn năm quét lên thân hình cục mịch thô lậu của Lý Sinh Hổ đang quỳ rạp dưới đất: “Lý tướng quân, ngươi có gì giải thích không?”
Lý Sinh Hổ gục đầu ủ rũ: “Không có.”
“Vậy thì tự mình đến quân pháp ty chịu phạt bốn mươi quân côn, các sĩ tốt còn lại mỗi người hai mươi quân côn cho ta.”
Trời đất ơi! Bốn chục gậy đập lên người thì không phải bong da tróc thịt sao, còn gì là hình hài nữa? Lý Sinh Hổ không phục phản kháng: “Bệ hạ!”
Hoàn Vũ đế càng nhìn ông lạnh lùng: “Tám mươi quân côn.”
Lý Sinh Hổ xưa nay ở Bát Phương thành nhờ cái tính nóng nảy dữ dằn mà nổi tiếng, lúc này lại càng không thể nhịn nổi: “Bệ hạ! Lão Lý đích thực chỉ muốn thay Bệ hạ đi bắt đồ lang băm này thôi!”
“Lang, băm!?” – Dư Nhật bị mấy lời đó chọc cho nhảy dựng!
Những từ này quả thực, là lời tuyệt đối cấm kỵ của giới danh y, hơn nữa lại còn là thần y y thuật cao minh tâm cao khí ngạo dưới mắt chẳng có ai như Dư Nhật. Ông thà chịu để người ta phỉ báng là ‘thấy chết không cứu’ chứ không đời nào chấp nhận bị gọi là ‘lang băm’, cái này… đúng là một sự sỉ nhục quá trắng trợn đối với một người hành y mà!
“Ngươi có thể chửi mắng con người ta, nhưng ngươi không được phép sỉ nhục y thuật của ta!!”
Lý Sinh Hổ không nao núng phun phì phì: “Trị không được cho công tử, không phải lang băm chứ là gì!”
“Ai bảo ta trị không được cho y!?” – Râu ria Dư Nhật dựng ngược lên vì tức tối.
Phương Quân Càn giật mình: “Dư thần y nói vậy tức là có thể chữa trị khỏi cho Khuynh Vũ sao!?”
Dư Nhật lúc này mới kịp ý thức được mình nhỡ mồm nói hớ, mặt mày biến sắc.
Phương Quân Càn truy hỏi đến cùng: “Lời của Dư thần y rốt cuộc là ý tứ như thế nào!?”
“Cái này…” – Dư Nhật cố gắng vớt vát, “Dư mỗ chỉ là nhất thời nóng nảy không kềm được miệng…”
“Dư thần y…” – Hoàn Vũ đế mấp máy đôi môi, ngữ khí thoáng ẩn vẻ không hài lòng, “Ngươi nên thành khẩn hơn một chút, trước mặt Trẫm tốt nhất đừng giấu giếm dù chỉ một chút điều gì cả.”
Đối với hắn mà nói, làm tổn thương đến Khuynh Vũ chính là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Lý Sinh Hổ có cảm giác như mình bị chơi một vố, to mồm rống vang như sấm dậy đất bằng: “Còn không phải ngươi nói công tử hết thuốc chữa hả!”
Dư Nhật khinh thị liếc xéo lão Lý: “Dư mỗ chỉ nói công tử vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa, chứ ta có bảo công tử không thể nhìn thấy lại bao giờ đâu?”
“Ngươi!?”
Dư Nhật tiêu tiêu sái sái phất tay: “Là tự ngươi suy diễn hàm hồ, hiểu sai nghĩ bậy, còn ở đó mà trách ai?”
Phương Quân Càn không thèm lý đến hai đại nam nhân hăng tiết đấu võ mồm, nóng vội hỏi: “Dư thần y thực sự có cách làm cho Khuynh Vũ tìm lại ánh sáng sao!?”
Dư Nhật khôi phục phong thái của một vị thần y danh tiếng cùng sự tự tin vốn có: “Thảo dân đã kiểm tra tình trạng của công tử, loại độc ‘Bất ly như khí’ tuy khiến hai chân công tử không có cách nào phục hồi được nữa đồng thời làm mù đi hai mắt, tuy nhiên Dư mỗ phát hiện, công tử vẫn còn có thể cảm giác được sáng tối.”
“Tức là muốn nói… Khuynh Vũ chưa hết cơ hội…”
Dư Nhật thở dài một hơi: “Không phải Dư mỗ có ý giấu giếm, chỉ là phương pháp này Dư mỗ một lần vô tình đọc được trong y thư cổ truyền lại, nôm na là lấy mắt đổi mắt, lại dùng kim châm kích thích hai huyệt Thiên Âm và Tình Minh. Phương pháp này vừa quá sức nguy hiểm lại vừa tàn nhẫn độc ác, Dư mỗ thực sự không dám mạnh miệng nói ra.”
“Nói cách khác, muốn chữa trị được cho Khuynh Vũ bắt buộc phải hy sinh đôi mắt của người nào đó?”
“Chiếu theo y thư mà nói, là phải lấy mắt bên trái của một người hoán đổi với công tử, sau đó Dư mỗ sẽ dùng ngân châm kích thích mắt trái của công tử cùng con mắt còn lại. Nếu như phẫu thuật thành công, vậy thì cả hai người đều có thể trông thấy, còn nếu như chẳng may thất bại, thì cả hai đều phải sống trong bóng tối cho đến hết cuộc đời.”
Mất là mất tất, được là được trọn.
“Việc vừa khó khăn vừa nguy hiểm như vậy, chính là ai dám can đảm tình nguyện đổi mắt đây?” – Sự thật tàn khốc, thế gian thực dụng, có khi huynh đệ ruột thịt còn không tin tưởng lẫn nhau, ngay cả tình thân máu mủ chỉ sau một cái chớp mắt cũng có thể trở mặt thành thù.
Vậy mà, nam nhân hồng y như lửa ấy lại có thể vô cùng bình tĩnh nhìn ông: “Phương Quân Càn, cam tâm tình nguyện.”
“Bệ hạ vạn vạn lần không thể!!” – Lý Sinh Hổ đại kinh thất sắc, “Bệ hạ long thể tôn quý, thân mang vận nước an nguy, thương sinh xã tắc, nghìn vạn lần không thể đem thân mạo hiểm như vậy được! Cái mạng này của mạt tướng chính là Bệ hạ cứu về, dù có muốn khoét cả hai mắt mạt tướng cũng tuyệt không oán thán! Dư thần y, lấy mắt của lão Lý đi!”
Phương Quân Càn vỗ vỗ lên vai ông: “Nếu Phương Quân Càn ta đoán không sai, thì người trao đổi mắt phải có tuổi càng gần với Khuynh Vũ càng tốt, mà Trẫm cùng Khuynh Vũ may mắn lại sinh cùng năm.”
Chớp chớp mắt, Phương Quân Càn tươi cười vui vẻ: “Ý tốt của lão Lý ngươi, Phương Quân Càn tâm lĩnh…”
Bách thảo thần y cười khổ: “Ta nói, các vị có phải là quá sốt sắng nhiệt tình không vậy, vạn nhất công tử không đồng ý thì sao?”
Phương Quân Càn nhàn nhạt đáp: “Chuyện này không đến lượt y có ý kiến, mặc nhiên buộc y phải chấp nhận.”
“Được rồi!” – Hắn phất tay chấm dứt mọi lời bàn ra tán vào của hạ thần, “Trẫm tâm ý đã quyết, hà tất phải nhiều lời.”
Chỉ một câu đơn giản ngắn gọn thế thôi, lại khiến con người ta không cách nào mọc ra nổi ý niệm kháng cự.
Hắn tự bẩm sinh đã sở hữu một thứ khí chất thống lĩnh quần nhân, bất luận là tư thái phóng khoáng buông tuồng hay khí độ ôn văn tao nhã, bất quá chỉ càng khiến cho thứ khí chất trời sinh ấy thêm kinh động lòng người mà thôi.
Dưới trời đêm mênh mông lồng lộng, gió thổi xào xạc, tựa hồ mang về tiếng vó ngựa tung trời từ chiến trường nào xa tít tắp.
Một vệt sao băng xẹt ngang bầu trời, đôi mắt của hồng y nam tử miên man nhìn về phía cuối chân trời đen kịt. Bức màn nhung của đêm tối chi chít tinh tú lung linh, dát ánh sáng ảo huyền lộng lẫy khắp khoảng không gian mênh mang vô tận.
“Lão Lý đến rồi đấy à?”
Lý Sinh Hổ sững người định cúi xuống hành lễ, tuy nhiên tám chục quân côn chịu phạt ở quân pháp ty buổi trưa khiến cho ông dù cố gắng hết sức mà đầu gối vẫn không gập lại nổi.
Hoàn Vũ đế thấy vậy cả cười: “Không cần đa lễ, rút kinh nghiệm lần sau được rồi.”
Lý Sinh Hổ còn đang loay hoay xoay sở, đột nhiên nghe thấy hồng y nam tử trước mặt phì cười rồi lại thở dài.
Đêm lạnh.
Cô độc một thân, lẻ loi một bóng, bàng hoàng.
“Thân phận thay đổi, địa vị thay đổi, suy xét nhiều hơn, cố kỵ cũng nhiều hơn…”
“Chúng ta đã không còn là những Phương Quân Càn và Lý Sinh Hổ năm đó nữa.”
“Cái gì cũng thay đổi, chẳng thể nào trở lại như xưa không cần kiêng dè sợ sệt, việc gì cũng phóng túng tùy tâm… Có lẽ, Khuynh Vũ nói rất đúng, vạn vật trên thế gian nào có thứ gì có thể trường cửu bất diệt?”
Hồng y nam tử xoay người nhìn ông, tóc mai nhuốm sương lòa xòa.
“Lúc này đây, nhìn những sĩ tốt trẻ tuổi vừa nhập ngũ, trong lòng lại xuất hiện một thứ cảm giác của trưởng bối, hồ đồ thật… A ha, rõ ràng là so với bọn họ chỉ cách biệt bất quá vài năm thôi…”
“Bệ hạ!”
Đứng trước ánh mắt đau thương thống khổ, dáng vẻ tiều tụy thê lương của nam tử tuyệt thế thiên hạ ấy, Lý Sinh Hổ bất giác dâng trào một thứ cảm xúc bi thương, phảng phất xa xôi cách thế muôn trùng.
“Được rồi được rồi, không nói nữa!” – Phương Quân Càn ha hả cười, “Đại khái đêm nay nghĩ ngợi nhiều, nên cảm khái cũng thừa dịp mà nhiều lên một chút thôi.”
Ngữ khí chợt trở nên nghiêm trang: “Lý Sinh Hổ tiếp chỉ!”
“Có mạt tướng.”
Đưa cuộn hoàng đoạn trao vào tay ông, Hoàn Vũ đế tâm ý sâu xa dặn dò: “Đây là Thánh chỉ mà Trẫm đã suy nghĩ, trù tính kỹ lưỡng. Phẫu thuật thành công đương nhiên không gì tốt bằng, nhưng vạn nhất thất bại, mọi việc xử lý quốc gia đại sự Trẫm đều đã an bài chi tiết rõ ràng trong Thánh chỉ này rồi, đến lúc đó Lý khanh hãy công bố cho toàn thiên hạ được rõ.”
“Bệ hạ!” – Lý Sinh Hổ tiếp chỉ, từng chữ từng chữ như khóc ra máu, “Bệ hạ, người đâu cần phải làm thế! Dưới gầm trời này kẻ bằng tuổi với công tử nhiều không đếm hết, người hà tất mang long thể nghìn vàng đẩy vào nguy hiểm như vậy?!”
Lão Lý, ngươi vẫn chưa hiểu sao?
Ngoại trừ Phương Quân Càn, y sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai khác.
Bất luận thành công hay thất bại, cho dù biết sau đó y sẽ nổi giận, sẽ phẫn nộ, sẽ chán nản, sẽ thất vọng… thì đến rốt cuộc y cũng không thể làm gì khác, bởi vì người ấy chính là Phương Quân Càn.
“Lý tướng quân không cần đau buồn, Phương Quân Càn làm như vậy cũng có tư tâm.”
Nụ cười của Hoàn Vũ đế thập phần thoải mái, biểu hiện của một vị đế vương quân lâm thiên hạ vào ban ngày đã sớm tiêu tan như sương mai buổi sớm, thân tình vỗ bồm bộp lên lưng lão Lý, hại vị tướng già vừa chịu phạt xiểng niểng muốn đứng không vững.
Lý Sinh Hổ xoay đầu, lại nhìn thấy hồng y nam tử ấy thả ánh mắt trôi theo dải ngân hà lấp lánh tinh quang vô cùng vô tận, gương mặt mỉm cười ung dung tự tại, ôn nhu dịu dàng.
“Nếu như có một ngày, Khuynh Vũ lại hỏi ‘Vạn vật trên thế gian, điều gì có thể trường cửu bất diệt?’,”
“Vậy thì lúc đó, Phương Quân Càn có thể đường đường chính chính trả lời y… Chỉ có duy nhất tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.”
Đây là… cho dù Dư Nhật có ba đầu sáu tay, bảy mươi hai phép thần thông biến hóa cũng bị màn tập kích đột ngột từ trên trời rơi xuống này khiến cho trở tay không kịp.
Nhất thời trước mặt tối sầm, miệng ú ớ không la được một tiếng.
“Các ngươi đang bày trò gì đây?” – Thanh âm nhàn nhạt lãnh đạm, nhưng chúng tướng sĩ nghe như sấm dội trời quang!
Lý Sinh Hổ lập cập xoay người, rạp mình xuống đất hành đại lễ với hồng y nam tử: “Tham kiến Bệ hạ”.
Mấy tên tiểu binh hùa theo chủ tướng làm bậy lại càng giật mình thon thót, tim mật cứ chực nhảy xổ ra ngoài, không ai bảo ai nhất loạt quỳ sụp xuống như tế sao.
Dư Nhật nhân cơ hội liền chui ra khỏi bao bố, sửa sang lại y phục xộc xệch trên người, ánh mắt giận dữ như tóe lửa!
“Dư thần y, ngươi không sao chứ?”
Câu hỏi thăm này của Hoàn Vũ đế xuất phát từ chân tâm thực ý, nhưng lọt vào tai Dư Nhật lại chẳng khác nào một câu châm chọc chế nhạo: “Không sao? Nhìn ta có vẻ gì giống như không sao không hả?”
Phương Quân Càn khổ sở cười khan, ánh mắt sắc lạnh như băng giá nghìn năm quét lên thân hình cục mịch thô lậu của Lý Sinh Hổ đang quỳ rạp dưới đất: “Lý tướng quân, ngươi có gì giải thích không?”
Lý Sinh Hổ gục đầu ủ rũ: “Không có.”
“Vậy thì tự mình đến quân pháp ty chịu phạt bốn mươi quân côn, các sĩ tốt còn lại mỗi người hai mươi quân côn cho ta.”
Trời đất ơi! Bốn chục gậy đập lên người thì không phải bong da tróc thịt sao, còn gì là hình hài nữa? Lý Sinh Hổ không phục phản kháng: “Bệ hạ!”
Hoàn Vũ đế càng nhìn ông lạnh lùng: “Tám mươi quân côn.”
Lý Sinh Hổ xưa nay ở Bát Phương thành nhờ cái tính nóng nảy dữ dằn mà nổi tiếng, lúc này lại càng không thể nhịn nổi: “Bệ hạ! Lão Lý đích thực chỉ muốn thay Bệ hạ đi bắt đồ lang băm này thôi!”
“Lang, băm!?” – Dư Nhật bị mấy lời đó chọc cho nhảy dựng!
Những từ này quả thực, là lời tuyệt đối cấm kỵ của giới danh y, hơn nữa lại còn là thần y y thuật cao minh tâm cao khí ngạo dưới mắt chẳng có ai như Dư Nhật. Ông thà chịu để người ta phỉ báng là ‘thấy chết không cứu’ chứ không đời nào chấp nhận bị gọi là ‘lang băm’, cái này… đúng là một sự sỉ nhục quá trắng trợn đối với một người hành y mà!
“Ngươi có thể chửi mắng con người ta, nhưng ngươi không được phép sỉ nhục y thuật của ta!!”
Lý Sinh Hổ không nao núng phun phì phì: “Trị không được cho công tử, không phải lang băm chứ là gì!”
“Ai bảo ta trị không được cho y!?” – Râu ria Dư Nhật dựng ngược lên vì tức tối.
Phương Quân Càn giật mình: “Dư thần y nói vậy tức là có thể chữa trị khỏi cho Khuynh Vũ sao!?”
Dư Nhật lúc này mới kịp ý thức được mình nhỡ mồm nói hớ, mặt mày biến sắc.
Phương Quân Càn truy hỏi đến cùng: “Lời của Dư thần y rốt cuộc là ý tứ như thế nào!?”
“Cái này…” – Dư Nhật cố gắng vớt vát, “Dư mỗ chỉ là nhất thời nóng nảy không kềm được miệng…”
“Dư thần y…” – Hoàn Vũ đế mấp máy đôi môi, ngữ khí thoáng ẩn vẻ không hài lòng, “Ngươi nên thành khẩn hơn một chút, trước mặt Trẫm tốt nhất đừng giấu giếm dù chỉ một chút điều gì cả.”
Đối với hắn mà nói, làm tổn thương đến Khuynh Vũ chính là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Lý Sinh Hổ có cảm giác như mình bị chơi một vố, to mồm rống vang như sấm dậy đất bằng: “Còn không phải ngươi nói công tử hết thuốc chữa hả!”
Dư Nhật khinh thị liếc xéo lão Lý: “Dư mỗ chỉ nói công tử vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa, chứ ta có bảo công tử không thể nhìn thấy lại bao giờ đâu?”
“Ngươi!?”
Dư Nhật tiêu tiêu sái sái phất tay: “Là tự ngươi suy diễn hàm hồ, hiểu sai nghĩ bậy, còn ở đó mà trách ai?”
Phương Quân Càn không thèm lý đến hai đại nam nhân hăng tiết đấu võ mồm, nóng vội hỏi: “Dư thần y thực sự có cách làm cho Khuynh Vũ tìm lại ánh sáng sao!?”
Dư Nhật khôi phục phong thái của một vị thần y danh tiếng cùng sự tự tin vốn có: “Thảo dân đã kiểm tra tình trạng của công tử, loại độc ‘Bất ly như khí’ tuy khiến hai chân công tử không có cách nào phục hồi được nữa đồng thời làm mù đi hai mắt, tuy nhiên Dư mỗ phát hiện, công tử vẫn còn có thể cảm giác được sáng tối.”
“Tức là muốn nói… Khuynh Vũ chưa hết cơ hội…”
Dư Nhật thở dài một hơi: “Không phải Dư mỗ có ý giấu giếm, chỉ là phương pháp này Dư mỗ một lần vô tình đọc được trong y thư cổ truyền lại, nôm na là lấy mắt đổi mắt, lại dùng kim châm kích thích hai huyệt Thiên Âm và Tình Minh. Phương pháp này vừa quá sức nguy hiểm lại vừa tàn nhẫn độc ác, Dư mỗ thực sự không dám mạnh miệng nói ra.”
“Nói cách khác, muốn chữa trị được cho Khuynh Vũ bắt buộc phải hy sinh đôi mắt của người nào đó?”
“Chiếu theo y thư mà nói, là phải lấy mắt bên trái của một người hoán đổi với công tử, sau đó Dư mỗ sẽ dùng ngân châm kích thích mắt trái của công tử cùng con mắt còn lại. Nếu như phẫu thuật thành công, vậy thì cả hai người đều có thể trông thấy, còn nếu như chẳng may thất bại, thì cả hai đều phải sống trong bóng tối cho đến hết cuộc đời.”
Mất là mất tất, được là được trọn.
“Việc vừa khó khăn vừa nguy hiểm như vậy, chính là ai dám can đảm tình nguyện đổi mắt đây?” – Sự thật tàn khốc, thế gian thực dụng, có khi huynh đệ ruột thịt còn không tin tưởng lẫn nhau, ngay cả tình thân máu mủ chỉ sau một cái chớp mắt cũng có thể trở mặt thành thù.
Vậy mà, nam nhân hồng y như lửa ấy lại có thể vô cùng bình tĩnh nhìn ông: “Phương Quân Càn, cam tâm tình nguyện.”
“Bệ hạ vạn vạn lần không thể!!” – Lý Sinh Hổ đại kinh thất sắc, “Bệ hạ long thể tôn quý, thân mang vận nước an nguy, thương sinh xã tắc, nghìn vạn lần không thể đem thân mạo hiểm như vậy được! Cái mạng này của mạt tướng chính là Bệ hạ cứu về, dù có muốn khoét cả hai mắt mạt tướng cũng tuyệt không oán thán! Dư thần y, lấy mắt của lão Lý đi!”
Phương Quân Càn vỗ vỗ lên vai ông: “Nếu Phương Quân Càn ta đoán không sai, thì người trao đổi mắt phải có tuổi càng gần với Khuynh Vũ càng tốt, mà Trẫm cùng Khuynh Vũ may mắn lại sinh cùng năm.”
Chớp chớp mắt, Phương Quân Càn tươi cười vui vẻ: “Ý tốt của lão Lý ngươi, Phương Quân Càn tâm lĩnh…”
Bách thảo thần y cười khổ: “Ta nói, các vị có phải là quá sốt sắng nhiệt tình không vậy, vạn nhất công tử không đồng ý thì sao?”
Phương Quân Càn nhàn nhạt đáp: “Chuyện này không đến lượt y có ý kiến, mặc nhiên buộc y phải chấp nhận.”
“Được rồi!” – Hắn phất tay chấm dứt mọi lời bàn ra tán vào của hạ thần, “Trẫm tâm ý đã quyết, hà tất phải nhiều lời.”
Chỉ một câu đơn giản ngắn gọn thế thôi, lại khiến con người ta không cách nào mọc ra nổi ý niệm kháng cự.
Hắn tự bẩm sinh đã sở hữu một thứ khí chất thống lĩnh quần nhân, bất luận là tư thái phóng khoáng buông tuồng hay khí độ ôn văn tao nhã, bất quá chỉ càng khiến cho thứ khí chất trời sinh ấy thêm kinh động lòng người mà thôi.
Dưới trời đêm mênh mông lồng lộng, gió thổi xào xạc, tựa hồ mang về tiếng vó ngựa tung trời từ chiến trường nào xa tít tắp.
Một vệt sao băng xẹt ngang bầu trời, đôi mắt của hồng y nam tử miên man nhìn về phía cuối chân trời đen kịt. Bức màn nhung của đêm tối chi chít tinh tú lung linh, dát ánh sáng ảo huyền lộng lẫy khắp khoảng không gian mênh mang vô tận.
“Lão Lý đến rồi đấy à?”
Lý Sinh Hổ sững người định cúi xuống hành lễ, tuy nhiên tám chục quân côn chịu phạt ở quân pháp ty buổi trưa khiến cho ông dù cố gắng hết sức mà đầu gối vẫn không gập lại nổi.
Hoàn Vũ đế thấy vậy cả cười: “Không cần đa lễ, rút kinh nghiệm lần sau được rồi.”
Lý Sinh Hổ còn đang loay hoay xoay sở, đột nhiên nghe thấy hồng y nam tử trước mặt phì cười rồi lại thở dài.
Đêm lạnh.
Cô độc một thân, lẻ loi một bóng, bàng hoàng.
“Thân phận thay đổi, địa vị thay đổi, suy xét nhiều hơn, cố kỵ cũng nhiều hơn…”
“Chúng ta đã không còn là những Phương Quân Càn và Lý Sinh Hổ năm đó nữa.”
“Cái gì cũng thay đổi, chẳng thể nào trở lại như xưa không cần kiêng dè sợ sệt, việc gì cũng phóng túng tùy tâm… Có lẽ, Khuynh Vũ nói rất đúng, vạn vật trên thế gian nào có thứ gì có thể trường cửu bất diệt?”
Hồng y nam tử xoay người nhìn ông, tóc mai nhuốm sương lòa xòa.
“Lúc này đây, nhìn những sĩ tốt trẻ tuổi vừa nhập ngũ, trong lòng lại xuất hiện một thứ cảm giác của trưởng bối, hồ đồ thật… A ha, rõ ràng là so với bọn họ chỉ cách biệt bất quá vài năm thôi…”
“Bệ hạ!”
Đứng trước ánh mắt đau thương thống khổ, dáng vẻ tiều tụy thê lương của nam tử tuyệt thế thiên hạ ấy, Lý Sinh Hổ bất giác dâng trào một thứ cảm xúc bi thương, phảng phất xa xôi cách thế muôn trùng.
“Được rồi được rồi, không nói nữa!” – Phương Quân Càn ha hả cười, “Đại khái đêm nay nghĩ ngợi nhiều, nên cảm khái cũng thừa dịp mà nhiều lên một chút thôi.”
Ngữ khí chợt trở nên nghiêm trang: “Lý Sinh Hổ tiếp chỉ!”
“Có mạt tướng.”
Đưa cuộn hoàng đoạn trao vào tay ông, Hoàn Vũ đế tâm ý sâu xa dặn dò: “Đây là Thánh chỉ mà Trẫm đã suy nghĩ, trù tính kỹ lưỡng. Phẫu thuật thành công đương nhiên không gì tốt bằng, nhưng vạn nhất thất bại, mọi việc xử lý quốc gia đại sự Trẫm đều đã an bài chi tiết rõ ràng trong Thánh chỉ này rồi, đến lúc đó Lý khanh hãy công bố cho toàn thiên hạ được rõ.”
“Bệ hạ!” – Lý Sinh Hổ tiếp chỉ, từng chữ từng chữ như khóc ra máu, “Bệ hạ, người đâu cần phải làm thế! Dưới gầm trời này kẻ bằng tuổi với công tử nhiều không đếm hết, người hà tất mang long thể nghìn vàng đẩy vào nguy hiểm như vậy?!”
Lão Lý, ngươi vẫn chưa hiểu sao?
Ngoại trừ Phương Quân Càn, y sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai khác.
Bất luận thành công hay thất bại, cho dù biết sau đó y sẽ nổi giận, sẽ phẫn nộ, sẽ chán nản, sẽ thất vọng… thì đến rốt cuộc y cũng không thể làm gì khác, bởi vì người ấy chính là Phương Quân Càn.
“Lý tướng quân không cần đau buồn, Phương Quân Càn làm như vậy cũng có tư tâm.”
Nụ cười của Hoàn Vũ đế thập phần thoải mái, biểu hiện của một vị đế vương quân lâm thiên hạ vào ban ngày đã sớm tiêu tan như sương mai buổi sớm, thân tình vỗ bồm bộp lên lưng lão Lý, hại vị tướng già vừa chịu phạt xiểng niểng muốn đứng không vững.
Lý Sinh Hổ xoay đầu, lại nhìn thấy hồng y nam tử ấy thả ánh mắt trôi theo dải ngân hà lấp lánh tinh quang vô cùng vô tận, gương mặt mỉm cười ung dung tự tại, ôn nhu dịu dàng.
“Nếu như có một ngày, Khuynh Vũ lại hỏi ‘Vạn vật trên thế gian, điều gì có thể trường cửu bất diệt?’,”
“Vậy thì lúc đó, Phương Quân Càn có thể đường đường chính chính trả lời y… Chỉ có duy nhất tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.”
/227
|