Hoàng hôn gió lộng nhuộm hồng mây, hoa bay ai thổi khiến lòng say…
Trong sơn cốc, đầy một trời đào hoa lơ đãng nhàn du theo làn gió dịu dàng phất phơ, mái tranh thanh tuyển u nhã lặng lẽ đón từng cánh hoa mong manh khẽ khàng đáp nhẹ. Bạch y công tử thanh cao thoát tục an tĩnh tọa luân y, cạnh bên một chiếc bàn bằng đá, chăm chăm chú chú, hoàn toàn chuyên tâm nghiên cứu ván trân lung đang vào thế cờ tàn.
Tiếu Khuynh Vũ dường như hoàn toàn bỏ quên chung quanh, tâm trí chỉ chuyên chú vào ván cờ trước mặt, đôi mày thanh tú khẽ chau lại suy tư, hàng mi dài cong vút phủ lên đôi nhãn thần tự tin cao ngạo mà cũng ưu nhã xuất trần nhìn không chớp mắt cuộc cờ, phảng phất có thể thấu triệt hồng trần thịnh thế yên hoa, trong mắt, lấp lánh ánh sáng trong suốt như ngọc bích, kinh diễm mà ôn nhu.
Thiếu niên vương hầu anh tuấn tà mị đột ngột từ sau lưng y nhảy ra: “Đã phá được chưa?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cười nhẹ, ung dung di chuyển quân ‘Tướng’ ra khỏi cuộc cờ, ấn định tàn cục: “Chẳng phải nói hôm nay sẽ lên núi săn hổ sao, sao lại về sớm như vậy?”
Phương Quân Càn ngay lập tức hưng trí phấn chấn, hắn liến thoắng: “Khuynh Vũ có biết khi bổn hầu đi săn hổ đã tình cờ tìm thấy nơi nào không?”
Nhãn thần trong veo của Vô Song công tử không giấu nổi tò mò: “Nơi nào?”
Tiểu hầu gia tinh thần phấn khích hệt như rảo khắp thiên hạ mới tình cờ mua được món hàng quý: “Bổn hầu đưa Khuynh Vũ đi xem thì sẽ biết thôi!”
Đoạn hắn nhẹ nhàng đẩy luân y đưa Tiếu Khuynh Vũ rời đi.
Dốc núi thoai thoải, cỏ mọc xanh um, giữa tấm thảm xanh ngắt ấy xen lẫn từng khóm hoa dại bé nhỏ vô danh. Hoa dại, cỏ xanh ngả nghiêng thân mình trước gió, phả vào không gian hơi thở dịu dàng thanh khiết của mùa xuân.
Trời đất bình yên tĩnh lặng, thiên địa tiêu sái ung dung.
Cảnh sắc, thật thanh bình quá…
Điều khiến cho Tiếu Khuynh Vũ khó hiểu chính là… Trong không khí dường như thoang thoảng hương thơm thanh hàn băng khiết của đào hoa.
Nhìn quanh quất triền núi, tịnh không thấy một gốc đào nào, vậy, lãnh hương này từ đâu phả đến?
Mặc dù không thể tự ý thức được bản thân đang ở đâu, nhưng vẫn không thể không nhận ra, mình càng lúc càng tiến dần lên cao.
Nghi nghi hoặc hoặc ngoái đầu ra sau liếc nhìn gương mặt thản nhiên của Phương Quân Càn: hắn, rốt cuộc là định đưa mình đi đâu đây?
Nhưng mà…
Áng mây đen vừa dợm kéo đến liền lập tức bị thổi bay, Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười nhẹ nhàng: bất luận hắn có đem mình đến phương trời nào, dù là chân trời góc bể, cũng không sao cả…
Mùi hương thanh lãnh của đào hoa càng lúc càng rõ ràng, càng nồng đậm hơn, gió nhẹ thoang thoảng, mơ hồ cuốn theo lơ thơ cánh đào hoa phơn phớt mỏng manh khiết bạch.
Thế núi chợt chuyển!
“Đến rồi!”
Vừa khi Phương tiểu hầu gia hô to một tiếng, cảnh tượng trước mắt cũng vừa bừng mở…
Đó là một vùng đất bằng phẳng trên đỉnh núi cao ngất…
Tầm mắt tự do phiêu nhiên khắp chốn, có chút cảm giác choáng ngợp…
Không gian thoáng đãng rộng lớn, không khí tinh khiết thanh nhuần…
Một gốc bạch bích đào rất lớn yên lặng sừng sững một góc trời, trên nền thảm cỏ xanh thơm ngát của thiên nhai.
Mây ấp ôm lưng núi, tiêu tiêu du du, đỉnh núi gió cuốn lồng lộng, thổi đầy trời cánh đào hoa mong manh tuyệt sắc trong điệu vũ cuồng loạn khắp bốn phương tám hướng!
Trong làn hơi nước ẩm ướt lành lạnh, nhật quang như nhòe đi thành cầu vồng bảy sắc, tưới lên khung cảnh tuyệt diễm một thứ ánh sáng long lanh rực rỡ, chói lóa mê ly khiến người lâng lâng như đang trôi trong mộng ảo huyễn hoặc…
Nếu như nói đào thụ ven sông Xí Thủy là nơi nhiệt nháo nhất…
Vậy thì, gốc cây lặng lẽ cô độc nơi thiên nhai này chẳng phải là tối cô liêu tịch mịch đó ư…
“Truyền thuyết kể rằng: trên trần gian có hai gốc đào trăm năm, một nơi phương nam, một nơi đất bắc cùng dõi mắt về nhau trông ngóng. Phía bắc, chính là gốc đào ven sông Xí Thủy. Nghe nói hình như, đào thụ phía nam nằm cheo leo trên dốc núi nào đó ở ngoại vi Hoàng thành…”
Hắn mỉm cười: “Khuynh Vũ, nói thử xem có phải đào thụ trước mắt chúng ta đây không?”
Tiếu Khuynh Vũ không đáp lại, chỉ lặng yên, say sưa ngắm nhìn, gần như chìm trong trầm tư mặc tưởng trước mỹ cảnh sơn nhai.
Hoa đào, cỏ xanh, biển mây, trời biếc…
Vụt lướt qua đầu, buột miệng: “Tụ Thủ Nhai…”
Trên gương mặt thanh khiết thoát tục của Tiếu Khuynh Vũ bỗng hé một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười trong sáng như minh nguyệt, ấm áp tựa thái dương lập tức khiến cho Phương tiểu hầu gia chấn động thần hồn, như mê như mị, như ngẩn như ngơ. Đến nỗi, không nghe rõ y vừa nói gì…
Chỉ thẫn thờ ngắm nhìn…
Tiếu Khuynh Vũ lặp lại một lần nữa: “Nơi này, gọi là Tụ Thủ Nhai đi!”
Tụ Thủ Nhai – Buông tay bỏ giang sơn, ngồi yên nhìn thiên hạ.
Vô Song công tử trong lúc vô tình đã đem sự mâu thuẫn cực điểm giữa một bên là lý tưởng hoàn mỹ, bên kia là hiện thực tàn khốc gói gọn trong một câu ngắn gọn mà hàm súc đến tận cùng.
Nhân sinh tại thế, thiên ý trêu ngươi, thiên gia chẳng chiều lòng người…
Y kích luân y đến bên sườn dốc.
Lưng chừng núi, biển mây ấp ôm bao la vô tận, người tại cao không nhìn xuống, chỉ thấy bể hồng trần mênh mang mờ mịt, xa xôi đến tận cùng, chỉ còn bình yên tiêu sái, vô nghĩ vô lo.
Đỉnh núi gió lồng lộng, thổi tung trường sam thuần bạch cùng làn tóc dài đen nhánh của Tiếu Khuynh Vũ…
Thoáng chốc, tưởng như một làn mây mù ẩn hiện…
Tiếu Khuynh Vũ, đoan tĩnh ngồi cạnh sườn dốc cheo leo. Sơn phong lồng lộng, lạc anh phi vũ, từng mạt hồng rực lả lướt thả mình xuôi theo làn gió hệt đàn thiêu thân lăn mình vào lửa đỏ, lả tả đáp lên bạch y tiêm trần bất nhiễm của vị công tử thanh cao thuần khiết, mãi luyến lưu bịn rịn không muốn rời đi, cho đến khi cơn gió cuốn thốc mới tiếc nuối cất mình lên, buông thả theo làn xuân phong về nơi vô định…
Phương Quân Càn lặng lẽ đứng sau lưng Tiếu Khuynh Vũ ngắm nhìn, chợt thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mông lung, tựa hồ như ngay sau đó, bạch y nam tử cũng như lạc anh kia, gặp cơn gió thuận sẽ buông mình trôi đi mất, vĩnh viễn không trở về…
Không kịp suy nghĩ gì nữa! Phương Quân Càn ngay lập tức bước nhanh lên phía trước nắm chặt tay người kia lại…
Đừng đi!
Tiếu Khuynh Vũ ngạc nhiên ngước nhìn hắn.
Phương Quân Càn gắt gao ôm chặt cánh tay, nắm chặt bàn tay với những ngón thanh mảnh trắng nõn trong tay mình, ánh mắt hắn chăm chú nhìn xuống y tràn đầy hoang mang cùng đau xót!
Đừng… Đừng bỏ ta mà đi!
Cảm nhận được hơi ấm mãnh liệt từ bàn tay kia truyền đến, Tiếu Khuynh Vũ khẽ run lên, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt cùng lo âu.
Bàn tay Phương Quân Càn là bàn tay cầm đao cầm kiếm, năm năm tháng tháng chinh chiến sa trường đã tôi luyện nó trở nên rắn rỏi chai sạn, nhưng lại mang đến cho người cảm giác được che chở bình yên.
“Khuynh Vũ…” – Hắn quỳ xuống, khuôn mặt kê sát vào đầu gối của Tiếu Khuynh Vũ, ngước nhìn lên, ánh mắt dịu dàng ôn nhu, thành khẩn cùng tha thiết.
Buông giọng thật nhẹ, thật khẽ, tưởng như hắn đang tự nói với chính bản thân mình: “Đừng… đừng để lại mình ta cô liêu trơ trọi ở trên đời này!”
Người đi rồi, ta phải làm sao đây?...
Phương Quân Càn biết làm sao để vượt qua những tháng những năm không có người bên cạnh?...
Hắn siết chặt tay y, cả người lộ ra vẻ yếu ớt cùng đau thương trước nay chưa từng tỏ lộ: “Ta sẽ… đau!”
Đau lắm!
Trong sơn cốc, đầy một trời đào hoa lơ đãng nhàn du theo làn gió dịu dàng phất phơ, mái tranh thanh tuyển u nhã lặng lẽ đón từng cánh hoa mong manh khẽ khàng đáp nhẹ. Bạch y công tử thanh cao thoát tục an tĩnh tọa luân y, cạnh bên một chiếc bàn bằng đá, chăm chăm chú chú, hoàn toàn chuyên tâm nghiên cứu ván trân lung đang vào thế cờ tàn.
Tiếu Khuynh Vũ dường như hoàn toàn bỏ quên chung quanh, tâm trí chỉ chuyên chú vào ván cờ trước mặt, đôi mày thanh tú khẽ chau lại suy tư, hàng mi dài cong vút phủ lên đôi nhãn thần tự tin cao ngạo mà cũng ưu nhã xuất trần nhìn không chớp mắt cuộc cờ, phảng phất có thể thấu triệt hồng trần thịnh thế yên hoa, trong mắt, lấp lánh ánh sáng trong suốt như ngọc bích, kinh diễm mà ôn nhu.
Thiếu niên vương hầu anh tuấn tà mị đột ngột từ sau lưng y nhảy ra: “Đã phá được chưa?”
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên cười nhẹ, ung dung di chuyển quân ‘Tướng’ ra khỏi cuộc cờ, ấn định tàn cục: “Chẳng phải nói hôm nay sẽ lên núi săn hổ sao, sao lại về sớm như vậy?”
Phương Quân Càn ngay lập tức hưng trí phấn chấn, hắn liến thoắng: “Khuynh Vũ có biết khi bổn hầu đi săn hổ đã tình cờ tìm thấy nơi nào không?”
Nhãn thần trong veo của Vô Song công tử không giấu nổi tò mò: “Nơi nào?”
Tiểu hầu gia tinh thần phấn khích hệt như rảo khắp thiên hạ mới tình cờ mua được món hàng quý: “Bổn hầu đưa Khuynh Vũ đi xem thì sẽ biết thôi!”
Đoạn hắn nhẹ nhàng đẩy luân y đưa Tiếu Khuynh Vũ rời đi.
Dốc núi thoai thoải, cỏ mọc xanh um, giữa tấm thảm xanh ngắt ấy xen lẫn từng khóm hoa dại bé nhỏ vô danh. Hoa dại, cỏ xanh ngả nghiêng thân mình trước gió, phả vào không gian hơi thở dịu dàng thanh khiết của mùa xuân.
Trời đất bình yên tĩnh lặng, thiên địa tiêu sái ung dung.
Cảnh sắc, thật thanh bình quá…
Điều khiến cho Tiếu Khuynh Vũ khó hiểu chính là… Trong không khí dường như thoang thoảng hương thơm thanh hàn băng khiết của đào hoa.
Nhìn quanh quất triền núi, tịnh không thấy một gốc đào nào, vậy, lãnh hương này từ đâu phả đến?
Mặc dù không thể tự ý thức được bản thân đang ở đâu, nhưng vẫn không thể không nhận ra, mình càng lúc càng tiến dần lên cao.
Nghi nghi hoặc hoặc ngoái đầu ra sau liếc nhìn gương mặt thản nhiên của Phương Quân Càn: hắn, rốt cuộc là định đưa mình đi đâu đây?
Nhưng mà…
Áng mây đen vừa dợm kéo đến liền lập tức bị thổi bay, Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười nhẹ nhàng: bất luận hắn có đem mình đến phương trời nào, dù là chân trời góc bể, cũng không sao cả…
Mùi hương thanh lãnh của đào hoa càng lúc càng rõ ràng, càng nồng đậm hơn, gió nhẹ thoang thoảng, mơ hồ cuốn theo lơ thơ cánh đào hoa phơn phớt mỏng manh khiết bạch.
Thế núi chợt chuyển!
“Đến rồi!”
Vừa khi Phương tiểu hầu gia hô to một tiếng, cảnh tượng trước mắt cũng vừa bừng mở…
Đó là một vùng đất bằng phẳng trên đỉnh núi cao ngất…
Tầm mắt tự do phiêu nhiên khắp chốn, có chút cảm giác choáng ngợp…
Không gian thoáng đãng rộng lớn, không khí tinh khiết thanh nhuần…
Một gốc bạch bích đào rất lớn yên lặng sừng sững một góc trời, trên nền thảm cỏ xanh thơm ngát của thiên nhai.
Mây ấp ôm lưng núi, tiêu tiêu du du, đỉnh núi gió cuốn lồng lộng, thổi đầy trời cánh đào hoa mong manh tuyệt sắc trong điệu vũ cuồng loạn khắp bốn phương tám hướng!
Trong làn hơi nước ẩm ướt lành lạnh, nhật quang như nhòe đi thành cầu vồng bảy sắc, tưới lên khung cảnh tuyệt diễm một thứ ánh sáng long lanh rực rỡ, chói lóa mê ly khiến người lâng lâng như đang trôi trong mộng ảo huyễn hoặc…
Nếu như nói đào thụ ven sông Xí Thủy là nơi nhiệt nháo nhất…
Vậy thì, gốc cây lặng lẽ cô độc nơi thiên nhai này chẳng phải là tối cô liêu tịch mịch đó ư…
“Truyền thuyết kể rằng: trên trần gian có hai gốc đào trăm năm, một nơi phương nam, một nơi đất bắc cùng dõi mắt về nhau trông ngóng. Phía bắc, chính là gốc đào ven sông Xí Thủy. Nghe nói hình như, đào thụ phía nam nằm cheo leo trên dốc núi nào đó ở ngoại vi Hoàng thành…”
Hắn mỉm cười: “Khuynh Vũ, nói thử xem có phải đào thụ trước mắt chúng ta đây không?”
Tiếu Khuynh Vũ không đáp lại, chỉ lặng yên, say sưa ngắm nhìn, gần như chìm trong trầm tư mặc tưởng trước mỹ cảnh sơn nhai.
Hoa đào, cỏ xanh, biển mây, trời biếc…
Vụt lướt qua đầu, buột miệng: “Tụ Thủ Nhai…”
Trên gương mặt thanh khiết thoát tục của Tiếu Khuynh Vũ bỗng hé một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười trong sáng như minh nguyệt, ấm áp tựa thái dương lập tức khiến cho Phương tiểu hầu gia chấn động thần hồn, như mê như mị, như ngẩn như ngơ. Đến nỗi, không nghe rõ y vừa nói gì…
Chỉ thẫn thờ ngắm nhìn…
Tiếu Khuynh Vũ lặp lại một lần nữa: “Nơi này, gọi là Tụ Thủ Nhai đi!”
Tụ Thủ Nhai – Buông tay bỏ giang sơn, ngồi yên nhìn thiên hạ.
Vô Song công tử trong lúc vô tình đã đem sự mâu thuẫn cực điểm giữa một bên là lý tưởng hoàn mỹ, bên kia là hiện thực tàn khốc gói gọn trong một câu ngắn gọn mà hàm súc đến tận cùng.
Nhân sinh tại thế, thiên ý trêu ngươi, thiên gia chẳng chiều lòng người…
Y kích luân y đến bên sườn dốc.
Lưng chừng núi, biển mây ấp ôm bao la vô tận, người tại cao không nhìn xuống, chỉ thấy bể hồng trần mênh mang mờ mịt, xa xôi đến tận cùng, chỉ còn bình yên tiêu sái, vô nghĩ vô lo.
Đỉnh núi gió lồng lộng, thổi tung trường sam thuần bạch cùng làn tóc dài đen nhánh của Tiếu Khuynh Vũ…
Thoáng chốc, tưởng như một làn mây mù ẩn hiện…
Tiếu Khuynh Vũ, đoan tĩnh ngồi cạnh sườn dốc cheo leo. Sơn phong lồng lộng, lạc anh phi vũ, từng mạt hồng rực lả lướt thả mình xuôi theo làn gió hệt đàn thiêu thân lăn mình vào lửa đỏ, lả tả đáp lên bạch y tiêm trần bất nhiễm của vị công tử thanh cao thuần khiết, mãi luyến lưu bịn rịn không muốn rời đi, cho đến khi cơn gió cuốn thốc mới tiếc nuối cất mình lên, buông thả theo làn xuân phong về nơi vô định…
Phương Quân Càn lặng lẽ đứng sau lưng Tiếu Khuynh Vũ ngắm nhìn, chợt thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mông lung, tựa hồ như ngay sau đó, bạch y nam tử cũng như lạc anh kia, gặp cơn gió thuận sẽ buông mình trôi đi mất, vĩnh viễn không trở về…
Không kịp suy nghĩ gì nữa! Phương Quân Càn ngay lập tức bước nhanh lên phía trước nắm chặt tay người kia lại…
Đừng đi!
Tiếu Khuynh Vũ ngạc nhiên ngước nhìn hắn.
Phương Quân Càn gắt gao ôm chặt cánh tay, nắm chặt bàn tay với những ngón thanh mảnh trắng nõn trong tay mình, ánh mắt hắn chăm chú nhìn xuống y tràn đầy hoang mang cùng đau xót!
Đừng… Đừng bỏ ta mà đi!
Cảm nhận được hơi ấm mãnh liệt từ bàn tay kia truyền đến, Tiếu Khuynh Vũ khẽ run lên, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt cùng lo âu.
Bàn tay Phương Quân Càn là bàn tay cầm đao cầm kiếm, năm năm tháng tháng chinh chiến sa trường đã tôi luyện nó trở nên rắn rỏi chai sạn, nhưng lại mang đến cho người cảm giác được che chở bình yên.
“Khuynh Vũ…” – Hắn quỳ xuống, khuôn mặt kê sát vào đầu gối của Tiếu Khuynh Vũ, ngước nhìn lên, ánh mắt dịu dàng ôn nhu, thành khẩn cùng tha thiết.
Buông giọng thật nhẹ, thật khẽ, tưởng như hắn đang tự nói với chính bản thân mình: “Đừng… đừng để lại mình ta cô liêu trơ trọi ở trên đời này!”
Người đi rồi, ta phải làm sao đây?...
Phương Quân Càn biết làm sao để vượt qua những tháng những năm không có người bên cạnh?...
Hắn siết chặt tay y, cả người lộ ra vẻ yếu ớt cùng đau thương trước nay chưa từng tỏ lộ: “Ta sẽ… đau!”
Đau lắm!
/227
|