Hắn sững người lại vài giây sau đó mới gật đầu đáp lễ, nở một nụ cười đẹp như hoa rơi trên cành đào đầu xuân:
- Được, ta chờ.
Nàng mỉm cười xoay lưng lại, ra hiệu với Thần Minh và Tử Hoàng đi theo mình ly khai khỏi khu vực nói chuyện của nhóm người. CHuyện nhận xét cũng nhận xét xong rồi, đánh giá cũng đánh giá xong rồi, chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, ở lại cũng chính là lãng phí thời gian của nhau. Gặp đối thủ mạnh mới có cơ hội học hỏi và trưởng thành, mặc dù thực lực của Thần Minh và Tử Hoàng đều không tệ, nhưng mà họ cũng còn khá trẻ. Trong giang hồ, cũng cần hiểu một chuyện rằng, chẳng có ai là mãi mãi không có đối thủ, là bất diệt bất thương, quá trình từ sâu, làm kén đến thoát kén thành bướm đều có dấu ấn xấu xí của những thua cuộc và thất bại. Mặc dù sau này dấu ấn xấu xí đó có thể đi theo mình cả cuộc đời, nhưng nó cũng như một hình xăm hay là vết sẹo đáng tự hào của một đấng hào kiệt xông pha sương gió vậy.
Trên người Nguyệt Thiên Thư cũng có rất nhiều vết sẹo, tất vả đều nằm trên lưng mà nàng, được Hạ Đào tỷ cho biết là do Nhị phu nhân vào những ngày mà phụ thân nàng đi vắng liền bí mật cử người đến bắt nàng về phủ, dùng tất cả những loại độc tra tấn để đánh vào lưng nàng.
Đối với nữ nhân, sắc đẹp là tất cả, bây giờ, trên người nàng mọi thứ đều lành lặn, chỉ có tấm lưng đầy những vết sẹo chằng chịt chẳng bao giờ lành.
Đáng hận. Nếu không phải Nhị phu nhân ra sức đem tính mạng của Hạ Đào tỷ ra uy hiếp, Nguyệt Thiên Thư đã sớm liều mạng huyết tẩy Nguyệt phủ. Nàng đã mất Hạ Lan rồi, lại mất cả mẫu thân, người thân còn lại duy nhất là Hạ Đào. Bây giờ có thêm Thiên Dạ và Huyết sư phụ. Nàng tuyệt đối không thể mất họ. Kiếp trước nàng không có người thân, kiếp này nàng phải trân trọng. Không cùng máu mủ ruột thịt cũng được, chỉ có họ là đối tốt với nàng, phụ thân nàng, ông ta không đáng...
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Nguyền Thiên Thư bất chợt ngân ngấn nước, gió nhẹ nhàng đìu hiu thổi qua thân thể nhẹ hẫng của cô gái, làm bay đi một vài lọn tóc và tà áo đen huyền. Tạo ra một khung cảnh tang thương.
- Nguyệt Ảnh, bây giờ chúng ta có cần chuẩn bị gì không?- Tử Hoàng dùng thân hình to lớn lực lưỡng của mình đứng chắn trước mặt nàng để chặn nàng đứng lại nói chuyện. Khi nãy nàng đi trong vô thức, thật sự kéo cả đội gần như rời khỏi quảng trường đại hội luôn rồi.
Nguyệt Thiên Thư lấy lại ánh mắt bình thản và ảm đạm, chân dợm bước đứng lại, nghiêng đầu nở nụ cười nhẹ nhõm, kèm theo tiếng thở dài:
- Chúng ta không cần chuẩn bị gì hết, chủ cần chốc nữa vào trận, không khinh địch, chiến đấu hết mình là được. Tỷ lệ thắng của chúng ta là năm mươi năm mươi, cố gắng thôi. Còn Thần Minh, ngươi có muốn nói gì không?
Thần Minh im lặng hơi do dự chần chừ, miệng thở dốc không thành tiếng, giọng thều thào yếu ớt, tay phải nắm lấy bả vai trái vô cùng chật vật:
- Ta...ta nghĩ là....trận này, ngươi tìm người thay ta được không?
Nàng có hơi bất ngờ xoay gót nhìn chăm chú vào Thần Minh, nhất là ở bả vai trái. Sau đó muốn tự cốc đầu mình vài ba cái nhưng vì thể diện nên thôi. Khi nãy nàng quá bất cẩn không để ý đến Thần Minh đang ôm vai từ đầu giờ đến giờ. Phía sau lớp áo giáp là một vết thương đang rỉ máu, máu loang đỏ cả y phục bên trong, thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo giáp. Mồ hôi chảy nhễ nhạo trên khuôn mặt anh tuấn, mái tóc vàng vàng của người Hỏa Ngục bết xuống khuôn mặt vì mồ hôi, đôi mắt hắn lừ đừ mệt mỏi bất lực:
- Ngươi.....đã xảy ra chuyện gì???
Thần Minh và Tử Hoàng trao nhau một cái nhìn lâu và thầm kín, sau đó, Thần Minh gật đầu một cái, thả thân thể ngồi phịch xuống một gốc cây gần đó, thân tựa vào thân cây, đầu ngả về sau mệt nhoài, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán mình. Còn về phần Tử Hoàng là người kể lại chuyện cho nàng:
- Chuyện là chúng tôi trong lúc đang nghỉ ngơi trong nhà nghỉ tối qua sau khi đã thắng vòng đầu, một tên nào đó đã âm thầm đột nhập và làm bị thương Thần Minh.
-Ngoại hình?- Nàng day day trán hỏi tiếp, cái tên này đúng thật là, đã kể thì cũng phải kể chi tiết một chút, kiệm lời một chút có kiếm thêm cho hắn bao nhiêu tiền đâu a....
- Cao cao, tóc đen, mắt đen, thân thủ nhanh nhẹn, tóc hơi dài một chút...-Tử Hoàng chăm chú kể.
Bốp nàng dập đầu vào thân cây nào đó mà không tự chủ được suýt nữa đổ máu. Tóc đen, mắt đen, tóc dài? Hắn có bị ngu không vậy, người đại lcuj này ai mà hông như vậy???/
- Được, ta chờ.
Nàng mỉm cười xoay lưng lại, ra hiệu với Thần Minh và Tử Hoàng đi theo mình ly khai khỏi khu vực nói chuyện của nhóm người. CHuyện nhận xét cũng nhận xét xong rồi, đánh giá cũng đánh giá xong rồi, chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, ở lại cũng chính là lãng phí thời gian của nhau. Gặp đối thủ mạnh mới có cơ hội học hỏi và trưởng thành, mặc dù thực lực của Thần Minh và Tử Hoàng đều không tệ, nhưng mà họ cũng còn khá trẻ. Trong giang hồ, cũng cần hiểu một chuyện rằng, chẳng có ai là mãi mãi không có đối thủ, là bất diệt bất thương, quá trình từ sâu, làm kén đến thoát kén thành bướm đều có dấu ấn xấu xí của những thua cuộc và thất bại. Mặc dù sau này dấu ấn xấu xí đó có thể đi theo mình cả cuộc đời, nhưng nó cũng như một hình xăm hay là vết sẹo đáng tự hào của một đấng hào kiệt xông pha sương gió vậy.
Trên người Nguyệt Thiên Thư cũng có rất nhiều vết sẹo, tất vả đều nằm trên lưng mà nàng, được Hạ Đào tỷ cho biết là do Nhị phu nhân vào những ngày mà phụ thân nàng đi vắng liền bí mật cử người đến bắt nàng về phủ, dùng tất cả những loại độc tra tấn để đánh vào lưng nàng.
Đối với nữ nhân, sắc đẹp là tất cả, bây giờ, trên người nàng mọi thứ đều lành lặn, chỉ có tấm lưng đầy những vết sẹo chằng chịt chẳng bao giờ lành.
Đáng hận. Nếu không phải Nhị phu nhân ra sức đem tính mạng của Hạ Đào tỷ ra uy hiếp, Nguyệt Thiên Thư đã sớm liều mạng huyết tẩy Nguyệt phủ. Nàng đã mất Hạ Lan rồi, lại mất cả mẫu thân, người thân còn lại duy nhất là Hạ Đào. Bây giờ có thêm Thiên Dạ và Huyết sư phụ. Nàng tuyệt đối không thể mất họ. Kiếp trước nàng không có người thân, kiếp này nàng phải trân trọng. Không cùng máu mủ ruột thịt cũng được, chỉ có họ là đối tốt với nàng, phụ thân nàng, ông ta không đáng...
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Nguyền Thiên Thư bất chợt ngân ngấn nước, gió nhẹ nhàng đìu hiu thổi qua thân thể nhẹ hẫng của cô gái, làm bay đi một vài lọn tóc và tà áo đen huyền. Tạo ra một khung cảnh tang thương.
- Nguyệt Ảnh, bây giờ chúng ta có cần chuẩn bị gì không?- Tử Hoàng dùng thân hình to lớn lực lưỡng của mình đứng chắn trước mặt nàng để chặn nàng đứng lại nói chuyện. Khi nãy nàng đi trong vô thức, thật sự kéo cả đội gần như rời khỏi quảng trường đại hội luôn rồi.
Nguyệt Thiên Thư lấy lại ánh mắt bình thản và ảm đạm, chân dợm bước đứng lại, nghiêng đầu nở nụ cười nhẹ nhõm, kèm theo tiếng thở dài:
- Chúng ta không cần chuẩn bị gì hết, chủ cần chốc nữa vào trận, không khinh địch, chiến đấu hết mình là được. Tỷ lệ thắng của chúng ta là năm mươi năm mươi, cố gắng thôi. Còn Thần Minh, ngươi có muốn nói gì không?
Thần Minh im lặng hơi do dự chần chừ, miệng thở dốc không thành tiếng, giọng thều thào yếu ớt, tay phải nắm lấy bả vai trái vô cùng chật vật:
- Ta...ta nghĩ là....trận này, ngươi tìm người thay ta được không?
Nàng có hơi bất ngờ xoay gót nhìn chăm chú vào Thần Minh, nhất là ở bả vai trái. Sau đó muốn tự cốc đầu mình vài ba cái nhưng vì thể diện nên thôi. Khi nãy nàng quá bất cẩn không để ý đến Thần Minh đang ôm vai từ đầu giờ đến giờ. Phía sau lớp áo giáp là một vết thương đang rỉ máu, máu loang đỏ cả y phục bên trong, thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo giáp. Mồ hôi chảy nhễ nhạo trên khuôn mặt anh tuấn, mái tóc vàng vàng của người Hỏa Ngục bết xuống khuôn mặt vì mồ hôi, đôi mắt hắn lừ đừ mệt mỏi bất lực:
- Ngươi.....đã xảy ra chuyện gì???
Thần Minh và Tử Hoàng trao nhau một cái nhìn lâu và thầm kín, sau đó, Thần Minh gật đầu một cái, thả thân thể ngồi phịch xuống một gốc cây gần đó, thân tựa vào thân cây, đầu ngả về sau mệt nhoài, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên trán mình. Còn về phần Tử Hoàng là người kể lại chuyện cho nàng:
- Chuyện là chúng tôi trong lúc đang nghỉ ngơi trong nhà nghỉ tối qua sau khi đã thắng vòng đầu, một tên nào đó đã âm thầm đột nhập và làm bị thương Thần Minh.
-Ngoại hình?- Nàng day day trán hỏi tiếp, cái tên này đúng thật là, đã kể thì cũng phải kể chi tiết một chút, kiệm lời một chút có kiếm thêm cho hắn bao nhiêu tiền đâu a....
- Cao cao, tóc đen, mắt đen, thân thủ nhanh nhẹn, tóc hơi dài một chút...-Tử Hoàng chăm chú kể.
Bốp nàng dập đầu vào thân cây nào đó mà không tự chủ được suýt nữa đổ máu. Tóc đen, mắt đen, tóc dài? Hắn có bị ngu không vậy, người đại lcuj này ai mà hông như vậy???/
/77
|