Lương San cảm thấy Hạ Khuynh đã nghiêm trọng hóa vấn đề, bà vội khuyên can:
"Tự Hỉ nó chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu... chắc chắn nó chỉ suy nghĩ rằng sau khi chuyển đi con vẫn có thể đến thăm nó mỗi ngày thôi."
Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Phó Tự Hỉ.
Bởi vì tuần trước thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, nên cô mặc thêm quần áo dày thành ra trông như một cái bánh chưng bằng bông. Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, anh thật muốn ôm cô vào lòng hôn hít chán chê.
Anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, nói thờ ơ không quan tâm là giả vờ. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh cũng đã phần nào đoán được mục đích của Phó Tự Nhạc.
Phó Tự Hỉ đối với chuyện tình cảm trai gái đương nhiên nhiên vẫn còn chưa tường tận, cô ấy cũng chỉ từng thân thiết với mỗi mình anh, vì vậy lâu ngày sinh ra cảm tình là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, loại tình cảm này rốt cuộc có phải là tình yêu hay không, Phó Tự Hỉ hoàn toàn vẫn không hiểu được.
Cũng giống như một đứa trẻ nhỏ ưa thích một món đồ chơi, chợt đến một ngày không còn nhìn thấy, thì đương nhiên sẽ khóc, sẽ vì nó mà đau lòng, nhưng từ từ sẽ có vật mới thay thế.
Hạ Khuynh trong lòng cười lạnh.
Phó Tự Nhạc không hổ là Phó Tự Nhạc, cố chấp đến mức cực đoan. cô ta muốn thời gian, anh sẽ cho cô ta thời gian.
Bởi vì anh đối Phó Tự Hỉ có một sự tin tưởng vô hình.
Hoặc là có thể nói, anh đối với tình yêu của chính mình vẫn luôn tin tưởng.
….
Phó Tự Hỉ cho đến khi lên xe cũng không nhìn thấy Hạ Khuynh.
Ngồi trên xe, chốc chốc cô lại quay đầu nhìn, nhìn toà nhà Hạ gia càng ngày càng xa khuất, rấm rứt khóc.
"Tự Nhạc... Hạ Khuynh... sẽ đến nhà gặp chị ư?"
Phó Tự Nhạc ôm choàng Phó Tự Hỉ, nhè nhẹ xoa lưng chị.
"Chúng ta mặc kệ hắn nha, hôm nay chị muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, được không?"
Trong lòng Phó Tự Hỉ giờ đây chỉ nhớ bóng hình Hạ Khuynh, khóc nức nở lại hỏi.
"Tự Nhạc, vậy chúng ta có thể về thăm dì Quan không?"
"Được chứ."
Phó Tự Hỉ gật đầu. Nếu đến thăm dì Quan vậy thì có thể gặp được Hạ Khuynh rồi!
Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc mang di ảnh của ba mẹ đặt lên bàn thờ, sau đó thay sim điện thoại cho Phó Tự Hỉ, xóa số liên lạc của Hạ Khuynh.
Phó Tự Hỉ nhìn di ảnh của ba mẹ, nhịn không được bước đến chạm nhẹ vào chúng.
Ba mẹ, chúng con đã trở lại...
đã ba năm rồi cô vẫn chưa có dịp trở về đây, đi vào căn phòng ngủ trước kia của mình, ngồi trên chiếc giường cũ, nhớ lại những chuyện xưa, mỗi khi ba tan ca, việc đầu tiên khi trở về là chạy vào phòng nhìn cô và Tự Nhạc.
Thời điểm khi vừa từ bệnh viện trở về nhà, hàng ngày mẹ đều ôm cô, dỗ cô ngủ, mẹ còn hát ru cô nữa, giọng mẹ rất hay!
Căn hộ này chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm tuyệt đẹp về gia đình bọn họ...
...
Khi Phó Tự Nhạc lên lớp, Phó Tự Hỉ bắt đầu khôi phục lại sinh hoạt, ngày ngày đều quanh quẩn trong nhà.
Nhưng chương trình học của đại học không căng thẳng như thời trung học, thời gian hai chị em ở cùng nhau vẫn rộng rãi hơn so với lúc ba mẹ vừa mất.
Buổi sáng Phó Tự Nhạc sẽ chuẩn bị cơm trưa, sau đó để sẵn vào lồng hâm, đến trưa Phó Tự Hỉ sẽ tự mình hâm nóng thức ăn.
Ngày trước khi chưa chuyển đến Hạ gia, Phó Tự Hỉ cũng ngày ngày sinh hoạt như thế.
Nhưng thời điểm hiện tại, cô luôn nghĩ về một ai đó, Hạ Khuynh vì sao vẫn chưa đến gặp cô?
... Có phải anh vẫn còn giận mình?
Lúc ấy Hạ Khuynh đã nói với cô "Em cút cho tôi!", thật sự khiến cô rất buồn!
Sau này từ từ nghĩ lại, cảm thấy thái độ của anh như vậy dường như do cô đã làm tổn thương anh.
Bởi vì mình từng hứa với anh hai người sẽ cùng ở bên nhau, cuối cùng lại bỏ rơi anh.
không biết hiện tại anh ra sao, nhưng… em nhớ anh lắm!
Khi Phó Tự Hỉ luyện chữ, đột nhiên lại nghĩ đến cái tên ‘Hạ Khuynh’, vì thế cẩn thận viết xuống hai chữ tinh tế.
‘Hạ Khuynh’
Nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, khí ức lại miên man ùa về, mở cuốn từ điển về thành ngữ rồi lẩm bẩm: "Hạ Khuynh... Là Khuynh của khuynh quốc khuynh thành..."
…
Đêm Giáng Sinh, hai chị em sau khi dùng xong cơm tối thì đi ra ngoài dạo chơi, trên đường tràn ngập không khí lễ hội, phi thường náo nhiệt.
Phó Tự Hỉ đang chạm vào một ngôi sao nhỏ treo trên cây thông Noel, vô tình lại nhìn thấy một đôi tình nhân cách đó không xa đang hôn nhau.
cô chợt dừng lại mọi hành động.
không biết thời điểm Hạ Khuynh ôm mình, cảnh tượng ấy có phải cũng tuyệt đẹp như thế này...
Phó Tự Nhạc trông thấy Phó Tự Hỉ đang ngây người, bèn lấy tay giúp chị sửa sang lại khăn quàng cổ, sau đó nắm tay cô.
"Chị, hay là chúng ta đi ăn đồ ngọt đi, chị thích nhất là món Dương chi cam lộ* mà!"
*Dương chi cam lộ: chè bưởi xoài bột báng, một món điểm tâm ngọt của người Hoa.
Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần, thụ động đi theo Phó Tự Nhạc. đi được vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân kia, nhưng đã không thấy họ nữa rồi.
cô lại nhìn xung quanh, chợt giật mình phát hiện, thì ra có rất nhiều cặp đôi đang đi trên con đường này.
Có ôm, có nắm tay, có cả thân mật...
Phó Tự Hỉ không khỏi nhớ lại hương vị cái ôm của Hạ Khuynh, sau đó nở nụ cười nói với em gái.
"Tự Nhạc, bọn họ thật giống như chị và Hạ Khuynh..."
Phó Tự Nhạc trông theo tầm mắt Phó Tự Hỉ, mỉm cười.
"Lúc chị ở cùng Hạ Khuynh thì có cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác rất vui vẻ, Hạ Khuynh rất thơm, ôm cũng rất thoải mái!"
Phó Tự Nhạc đối với Hạ Khuynh không có ấn tượng tốt, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.
Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc quyết định nói cho chị gái biết một số phương diện về tình cảm nam nữ. Sau khi nói xong cô uống hết cả một cốc nước lớn.
Phó Tự Hỉ ngơ ngác nhìn em gái thật lâu.
cô cũng không nôn nóng, kiên nhẫn chờ chị.
Phó Tự Hỉ thật vất vả mới đem được lời nói của Phó Tự Nhạc tiêu hóa hết, cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
Con nòng nọc nhỏ của Hạ Khuynh không biết có đi vào trong bụng cô hay không...
Nhớ lại buổi tối hôm ấy, cô đều mơ mơ màng màng, cũng chẳng nhớ rõ mọi thứ. Suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, vì thế lại hỏi tiếp:
"Tự Nhạc, trong bụng chị đang có cục cưng sao?"
Phó Tự Nhạc nhếch nhếch khóe miệng.
"không có." cô không hề nghĩ đến câu đầu tiên Phó Tự Hỉ lại hỏi cái này...
"Vì sao vậy?"
Phó Tự Hỉ rất ngạc nhiên, anh và cô đã thật sự hòa nhập với nhau...
"..."
Phó Tự Nhạc rất muốn đáp trả một câu thế này "Có lẽ con nòng nọc nhỏ của hắn không có sức sống", nhưng mà ngẫm lại, nói như vậy rất không có phúc hậu, chỉ nói:
"không phải tuần trước chị vừa hết tháng sao?"
Phó Tự Hỉ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại tỏ ra có chút thất vọng.
"Hạ Khuynh cũng không đến gặp chị nữa, thế thì làm sao mà chị có được cục cưng đây chứ?"
Phó Tự Nhạc trầm mặc một hồi, sau đó khôi phục bình tĩnh nói:
"Chị rất thích cục cưng sao?"
"Ừ, thích lắm." Phó Tự Hỉ cười đến vui vẻ.
"Chị cũng muốn được làm mẹ giống như mẹ vậy."
"không phải, ý của em là, chị muốn ai làm baba của cục cưng?"
"Hạ Khuynh!"
Phó Tự Hỉ không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Anh ấy là baba, chị sẽ là mẹ. Cục cưng sẽ giống ba mẹ. một đứa giống anh ấy, một đứa giống chị..."
Sau đó, cô còn vui vẻ đến mức cười khanh khách.
Phó Tự Nhạc tiếp tục hỏi:
"Vậy nếu Hạ Khuynh không phải là ba ba thì sao?"
"... Vì sao?"
"Có thể đổi thành người khác."
Phó Tự Hỉ ngây ngốc.
"Chị không muốn cởi sạch trước mặt người khác đâu..."
"Vậy nếu Hạ Khuynh làm ba ba của cục cưng khác thì sao?"
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì giật mình. Căn bản cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này. Cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phó Tự Nhạc cũng không miễn cưỡng, chỉ nhẹ nhàng ôm Phó Tự Hỉ.
"Chị phải hiểu rõ điều này, việc chị thích hắn, cùng với chị thích em, là hai việc hoàn toàn khác nhau, hiểu không? Chị của em cuối cùng cũng trưởng thành rồi!"
Phó Tự Hỉ mờ mịt.
Quả thật cô không hiểu, giữa cái ‘thích’ đó và cái này có điểm khác biệt gỉ? cô muốn cùng Tự Nhạc và Hạ Khuynh mãi mãi ở bên nhau. Khi nói đến việc cả hai người hoàn toàn bất đồng, cô rất bối rối.
cô cũng ôm Phó Tự Nhạc.
"Tự Nhạc, chị sẽ thật nghiêm túc suy nghĩ chuyện này ..."
…
Hai ngày sau, khi Tả Phóng trở về khu dân cư thì nhìn thấy hai chị em Phó gia, hỏi ra mới biết được các cô đã chuyển về đây sinh sống.
Từ sau sự việc quán bar lần đó, hắn vẫn chưa gặp mặt Phó Tự Hỉ. Về sau Lương San có gọi điện thoại cho hắn, phê bình việc hắn đem Phó Tự Hỉ đến những chỗ không đứng đắn, còn suýt khiến cô gặp nạn.
Buổi chiều ngày hôm sau, hắn quyết định đến Phó gia gặp cô.
Phó Tự Hỉ vừa nghe tiếng chuông cửa, bắt đầu trở nên kích động, chậm rãi bước đến mở cửa, nhưng khi mở cửa ra phát hiện không phải là Hạ Khuynh, thì rất thất vọng.
Trong lòng cô nghĩ gì đều hiện ở trên mặt, Tả Phóng giả vờ hỏi:
"Phó Tự Hỉ, em... Còn nhớ tôi không?"
cô gật đầu
"Tả Phóng, đã lâu không gặp!"
hắn cười ôn hòa.
"Em ở nhà một mình?"
"Ừ."
"Tôi lại quên chìa khóa, em có thể cho tôi vào nhà ngồi chờ một lát không?" Chính hắn cũng hiểu được lấy cái cớ như vậy có đủ bao nhiêu sứt sẹo vụng về.
Phó Tự Hỉ do dự một hồi, cuối cùng mở cửa mời hắn vào nhà.
không biết phải tiếp đón hắn như thế nào, bèn nhẹ nhàng nói.
"Tả Phóng anh vào ngồi đi, anh có muốn uống chút nước gì không?"
"Được, cảm ơn."
Tả Phóng nhìn quanh một vòng, cách bài trí căn hộ này không có gì thay đổi lớn. hắn không khỏi nhìn về phía bàn ăn bên kia, năm đó Phó Tự Hỉ cũng ngồi ở chỗ đó.
Phó Tự Hỉ đi rót một ly nước đưa cho hắn, sau đó lúng túng không biết nên nói cái gì, bèn ngồi đối diện với hắn.
Vẫn là Tả Phóng bắt chuyện trước:
"Phó Tự Hỉ, sự việc lần trước, tôi thật lòng xin lỗi em."
cô mất nửa ngày mới phản ứng được hắn đang muốn nói đến cái gì, chỉ cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật cô không hề muốn nhắc lại chuyện lần trước.
Hai người lại im lặng thật lâu, Tả Phóng uống xong cốc nước, đặt cái ly xuống bàn trà, dường như đã hạ quyết tâm cái gì, mở miệng nói:
"Phó Tự Hỉ, tôi thích em."
"Hả..." Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, thật không biết phải đáp lại như thế nào.
"Nhưng tôi sợ không biết có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho em, tôi sợ một ngày nào đó không cẩn thận lại làm tổn thương đến em..."
hắn muốn làm sáng tỏ mọi việc, về giấc mơ năm ấy, dường như hắn đã không thể nắm bắt được.
Phó Tự Hỉ đối với lời nói của hắn vừa bối rối lại nghi ngờ.
Phó Tự Nhạc thích mình, chăm sóc mình rất chu đáo. Hạ Khuynh thích cô, cũng bảo vệ cô rất tốt. Thích một người, không phải là sẽ mang người ấy chăm sóc và bảo vệ thật tốt sao?
Vì thế khiến cô vẫn trầm mặc.
Tả Phóng thở dài. hắn nghĩ, Phó Tự Hỉ và hắn thật sự không thích hợp với nhau.
Cũng có lẽ, là do hắn xuất hiện quá muộn.
Nếu hắn có thể sớm hơn một chút bắt lấy cô, như vậy có phải sẽ không xảy ra cục diện như vậy? ...
…
Vào đêm Giáng Sinh, Tả Phóng đi theo Tả An dạo chơi, vô tình gặp được Hạ Khuynh, anh ngồi xe lăn.
Hạ Khuynh nhìn thấy Tả Phóng, chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó bỏ lại một câu.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Tả Phóng biết, chủ đề mà hắn cùng Hạ Khuynh có thể đàm luận cũng chỉ là nói về Phó Tự Hỉ.
Hắn còn cảm nhận được kết cục của chính mình, nhưng lại bất lực.
Hai người đàn ông đến thuê một căn phòng bao. Sau khi Tả Phóng đóng cửa phòng lại, Hạ Khuynh từ đâu lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, mồi lửa rồi sau đó rít một hơi thật sâu.
"Hôm nay điếu thuốc này cũng trở nên có ích."
nói xong anh đứng lên.
Tả Phóng vô cùng khó hiểu.
hắn đã nghĩ đến việc chân Hạ Khuynh chuyển biến xấu nên cần phải ngồi xe lăn. Bây giờ có vẻ như cũng vẫn như vậy, tuy có chút khập khiễng.
Bốp!!! Ầm——
Hạ Khuynh ra tay có thể dùng đến hai từ ác độc để hình dung.
Tả Phóng đương nhiên chưa bao giờ biết Hạ Khuynh là một người cực kì dã man.
Chính hắn cũng là kiện tướng thể thao, đối với đánh đấm cũng không tính quá kém cỏi. Nhưng Hạ Khuynh đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một cao thủ.
Kết quả có thể đoán được.
Tả Phóng phun ra một búng máu, lấy tay nắm cánh cửa thở hổn hển. hắn biết lí do vì sao Hạ Khuynh giận dữ như vậy, chính bản thân hắn đối với sự việc kia cũng rất áy náy, cho nên bị đánh như vậy hắn đều hiểu được.
Hạ Khuynh rít ra một làn khói trắng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ đều mang vẻ trào phúng.
"Mày thích Phó Tự Hỉ? Thích cô ấy thì đã sao chứ?"
"..."
"Mày là hàng xóm cũ của cô ấy? Trước đây thời điểm cô ấy bị người khác bắt nạt mày đang ở đâu?"
"..."
Hạ Khuynh trở lại ngồi trên xe lăn, trước khi đi còn phun ra một câu, khiến hắn thật sự bị đả kích.
"rõ ràng mày đã có thời gian sớm hơn cả tao, cơ hội tốt như vậy cũng không biết quý trọng."
"Tự Hỉ nó chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu... chắc chắn nó chỉ suy nghĩ rằng sau khi chuyển đi con vẫn có thể đến thăm nó mỗi ngày thôi."
Hạ Khuynh nhếch khóe miệng, không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Phó Tự Hỉ.
Bởi vì tuần trước thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, nên cô mặc thêm quần áo dày thành ra trông như một cái bánh chưng bằng bông. Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, anh thật muốn ôm cô vào lòng hôn hít chán chê.
Anh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, nói thờ ơ không quan tâm là giả vờ. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh cũng đã phần nào đoán được mục đích của Phó Tự Nhạc.
Phó Tự Hỉ đối với chuyện tình cảm trai gái đương nhiên nhiên vẫn còn chưa tường tận, cô ấy cũng chỉ từng thân thiết với mỗi mình anh, vì vậy lâu ngày sinh ra cảm tình là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, loại tình cảm này rốt cuộc có phải là tình yêu hay không, Phó Tự Hỉ hoàn toàn vẫn không hiểu được.
Cũng giống như một đứa trẻ nhỏ ưa thích một món đồ chơi, chợt đến một ngày không còn nhìn thấy, thì đương nhiên sẽ khóc, sẽ vì nó mà đau lòng, nhưng từ từ sẽ có vật mới thay thế.
Hạ Khuynh trong lòng cười lạnh.
Phó Tự Nhạc không hổ là Phó Tự Nhạc, cố chấp đến mức cực đoan. cô ta muốn thời gian, anh sẽ cho cô ta thời gian.
Bởi vì anh đối Phó Tự Hỉ có một sự tin tưởng vô hình.
Hoặc là có thể nói, anh đối với tình yêu của chính mình vẫn luôn tin tưởng.
….
Phó Tự Hỉ cho đến khi lên xe cũng không nhìn thấy Hạ Khuynh.
Ngồi trên xe, chốc chốc cô lại quay đầu nhìn, nhìn toà nhà Hạ gia càng ngày càng xa khuất, rấm rứt khóc.
"Tự Nhạc... Hạ Khuynh... sẽ đến nhà gặp chị ư?"
Phó Tự Nhạc ôm choàng Phó Tự Hỉ, nhè nhẹ xoa lưng chị.
"Chúng ta mặc kệ hắn nha, hôm nay chị muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, được không?"
Trong lòng Phó Tự Hỉ giờ đây chỉ nhớ bóng hình Hạ Khuynh, khóc nức nở lại hỏi.
"Tự Nhạc, vậy chúng ta có thể về thăm dì Quan không?"
"Được chứ."
Phó Tự Hỉ gật đầu. Nếu đến thăm dì Quan vậy thì có thể gặp được Hạ Khuynh rồi!
Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc mang di ảnh của ba mẹ đặt lên bàn thờ, sau đó thay sim điện thoại cho Phó Tự Hỉ, xóa số liên lạc của Hạ Khuynh.
Phó Tự Hỉ nhìn di ảnh của ba mẹ, nhịn không được bước đến chạm nhẹ vào chúng.
Ba mẹ, chúng con đã trở lại...
đã ba năm rồi cô vẫn chưa có dịp trở về đây, đi vào căn phòng ngủ trước kia của mình, ngồi trên chiếc giường cũ, nhớ lại những chuyện xưa, mỗi khi ba tan ca, việc đầu tiên khi trở về là chạy vào phòng nhìn cô và Tự Nhạc.
Thời điểm khi vừa từ bệnh viện trở về nhà, hàng ngày mẹ đều ôm cô, dỗ cô ngủ, mẹ còn hát ru cô nữa, giọng mẹ rất hay!
Căn hộ này chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm tuyệt đẹp về gia đình bọn họ...
...
Khi Phó Tự Nhạc lên lớp, Phó Tự Hỉ bắt đầu khôi phục lại sinh hoạt, ngày ngày đều quanh quẩn trong nhà.
Nhưng chương trình học của đại học không căng thẳng như thời trung học, thời gian hai chị em ở cùng nhau vẫn rộng rãi hơn so với lúc ba mẹ vừa mất.
Buổi sáng Phó Tự Nhạc sẽ chuẩn bị cơm trưa, sau đó để sẵn vào lồng hâm, đến trưa Phó Tự Hỉ sẽ tự mình hâm nóng thức ăn.
Ngày trước khi chưa chuyển đến Hạ gia, Phó Tự Hỉ cũng ngày ngày sinh hoạt như thế.
Nhưng thời điểm hiện tại, cô luôn nghĩ về một ai đó, Hạ Khuynh vì sao vẫn chưa đến gặp cô?
... Có phải anh vẫn còn giận mình?
Lúc ấy Hạ Khuynh đã nói với cô "Em cút cho tôi!", thật sự khiến cô rất buồn!
Sau này từ từ nghĩ lại, cảm thấy thái độ của anh như vậy dường như do cô đã làm tổn thương anh.
Bởi vì mình từng hứa với anh hai người sẽ cùng ở bên nhau, cuối cùng lại bỏ rơi anh.
không biết hiện tại anh ra sao, nhưng… em nhớ anh lắm!
Khi Phó Tự Hỉ luyện chữ, đột nhiên lại nghĩ đến cái tên ‘Hạ Khuynh’, vì thế cẩn thận viết xuống hai chữ tinh tế.
‘Hạ Khuynh’
Nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, khí ức lại miên man ùa về, mở cuốn từ điển về thành ngữ rồi lẩm bẩm: "Hạ Khuynh... Là Khuynh của khuynh quốc khuynh thành..."
…
Đêm Giáng Sinh, hai chị em sau khi dùng xong cơm tối thì đi ra ngoài dạo chơi, trên đường tràn ngập không khí lễ hội, phi thường náo nhiệt.
Phó Tự Hỉ đang chạm vào một ngôi sao nhỏ treo trên cây thông Noel, vô tình lại nhìn thấy một đôi tình nhân cách đó không xa đang hôn nhau.
cô chợt dừng lại mọi hành động.
không biết thời điểm Hạ Khuynh ôm mình, cảnh tượng ấy có phải cũng tuyệt đẹp như thế này...
Phó Tự Nhạc trông thấy Phó Tự Hỉ đang ngây người, bèn lấy tay giúp chị sửa sang lại khăn quàng cổ, sau đó nắm tay cô.
"Chị, hay là chúng ta đi ăn đồ ngọt đi, chị thích nhất là món Dương chi cam lộ* mà!"
*Dương chi cam lộ: chè bưởi xoài bột báng, một món điểm tâm ngọt của người Hoa.
Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần, thụ động đi theo Phó Tự Nhạc. đi được vài bước, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn đôi tình nhân kia, nhưng đã không thấy họ nữa rồi.
cô lại nhìn xung quanh, chợt giật mình phát hiện, thì ra có rất nhiều cặp đôi đang đi trên con đường này.
Có ôm, có nắm tay, có cả thân mật...
Phó Tự Hỉ không khỏi nhớ lại hương vị cái ôm của Hạ Khuynh, sau đó nở nụ cười nói với em gái.
"Tự Nhạc, bọn họ thật giống như chị và Hạ Khuynh..."
Phó Tự Nhạc trông theo tầm mắt Phó Tự Hỉ, mỉm cười.
"Lúc chị ở cùng Hạ Khuynh thì có cảm giác như thế nào?"
"Cảm giác rất vui vẻ, Hạ Khuynh rất thơm, ôm cũng rất thoải mái!"
Phó Tự Nhạc đối với Hạ Khuynh không có ấn tượng tốt, nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.
Sau khi về nhà, Phó Tự Nhạc quyết định nói cho chị gái biết một số phương diện về tình cảm nam nữ. Sau khi nói xong cô uống hết cả một cốc nước lớn.
Phó Tự Hỉ ngơ ngác nhìn em gái thật lâu.
cô cũng không nôn nóng, kiên nhẫn chờ chị.
Phó Tự Hỉ thật vất vả mới đem được lời nói của Phó Tự Nhạc tiêu hóa hết, cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.
Con nòng nọc nhỏ của Hạ Khuynh không biết có đi vào trong bụng cô hay không...
Nhớ lại buổi tối hôm ấy, cô đều mơ mơ màng màng, cũng chẳng nhớ rõ mọi thứ. Suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, vì thế lại hỏi tiếp:
"Tự Nhạc, trong bụng chị đang có cục cưng sao?"
Phó Tự Nhạc nhếch nhếch khóe miệng.
"không có." cô không hề nghĩ đến câu đầu tiên Phó Tự Hỉ lại hỏi cái này...
"Vì sao vậy?"
Phó Tự Hỉ rất ngạc nhiên, anh và cô đã thật sự hòa nhập với nhau...
"..."
Phó Tự Nhạc rất muốn đáp trả một câu thế này "Có lẽ con nòng nọc nhỏ của hắn không có sức sống", nhưng mà ngẫm lại, nói như vậy rất không có phúc hậu, chỉ nói:
"không phải tuần trước chị vừa hết tháng sao?"
Phó Tự Hỉ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại tỏ ra có chút thất vọng.
"Hạ Khuynh cũng không đến gặp chị nữa, thế thì làm sao mà chị có được cục cưng đây chứ?"
Phó Tự Nhạc trầm mặc một hồi, sau đó khôi phục bình tĩnh nói:
"Chị rất thích cục cưng sao?"
"Ừ, thích lắm." Phó Tự Hỉ cười đến vui vẻ.
"Chị cũng muốn được làm mẹ giống như mẹ vậy."
"không phải, ý của em là, chị muốn ai làm baba của cục cưng?"
"Hạ Khuynh!"
Phó Tự Hỉ không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Anh ấy là baba, chị sẽ là mẹ. Cục cưng sẽ giống ba mẹ. một đứa giống anh ấy, một đứa giống chị..."
Sau đó, cô còn vui vẻ đến mức cười khanh khách.
Phó Tự Nhạc tiếp tục hỏi:
"Vậy nếu Hạ Khuynh không phải là ba ba thì sao?"
"... Vì sao?"
"Có thể đổi thành người khác."
Phó Tự Hỉ ngây ngốc.
"Chị không muốn cởi sạch trước mặt người khác đâu..."
"Vậy nếu Hạ Khuynh làm ba ba của cục cưng khác thì sao?"
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì giật mình. Căn bản cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này. Cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phó Tự Nhạc cũng không miễn cưỡng, chỉ nhẹ nhàng ôm Phó Tự Hỉ.
"Chị phải hiểu rõ điều này, việc chị thích hắn, cùng với chị thích em, là hai việc hoàn toàn khác nhau, hiểu không? Chị của em cuối cùng cũng trưởng thành rồi!"
Phó Tự Hỉ mờ mịt.
Quả thật cô không hiểu, giữa cái ‘thích’ đó và cái này có điểm khác biệt gỉ? cô muốn cùng Tự Nhạc và Hạ Khuynh mãi mãi ở bên nhau. Khi nói đến việc cả hai người hoàn toàn bất đồng, cô rất bối rối.
cô cũng ôm Phó Tự Nhạc.
"Tự Nhạc, chị sẽ thật nghiêm túc suy nghĩ chuyện này ..."
…
Hai ngày sau, khi Tả Phóng trở về khu dân cư thì nhìn thấy hai chị em Phó gia, hỏi ra mới biết được các cô đã chuyển về đây sinh sống.
Từ sau sự việc quán bar lần đó, hắn vẫn chưa gặp mặt Phó Tự Hỉ. Về sau Lương San có gọi điện thoại cho hắn, phê bình việc hắn đem Phó Tự Hỉ đến những chỗ không đứng đắn, còn suýt khiến cô gặp nạn.
Buổi chiều ngày hôm sau, hắn quyết định đến Phó gia gặp cô.
Phó Tự Hỉ vừa nghe tiếng chuông cửa, bắt đầu trở nên kích động, chậm rãi bước đến mở cửa, nhưng khi mở cửa ra phát hiện không phải là Hạ Khuynh, thì rất thất vọng.
Trong lòng cô nghĩ gì đều hiện ở trên mặt, Tả Phóng giả vờ hỏi:
"Phó Tự Hỉ, em... Còn nhớ tôi không?"
cô gật đầu
"Tả Phóng, đã lâu không gặp!"
hắn cười ôn hòa.
"Em ở nhà một mình?"
"Ừ."
"Tôi lại quên chìa khóa, em có thể cho tôi vào nhà ngồi chờ một lát không?" Chính hắn cũng hiểu được lấy cái cớ như vậy có đủ bao nhiêu sứt sẹo vụng về.
Phó Tự Hỉ do dự một hồi, cuối cùng mở cửa mời hắn vào nhà.
không biết phải tiếp đón hắn như thế nào, bèn nhẹ nhàng nói.
"Tả Phóng anh vào ngồi đi, anh có muốn uống chút nước gì không?"
"Được, cảm ơn."
Tả Phóng nhìn quanh một vòng, cách bài trí căn hộ này không có gì thay đổi lớn. hắn không khỏi nhìn về phía bàn ăn bên kia, năm đó Phó Tự Hỉ cũng ngồi ở chỗ đó.
Phó Tự Hỉ đi rót một ly nước đưa cho hắn, sau đó lúng túng không biết nên nói cái gì, bèn ngồi đối diện với hắn.
Vẫn là Tả Phóng bắt chuyện trước:
"Phó Tự Hỉ, sự việc lần trước, tôi thật lòng xin lỗi em."
cô mất nửa ngày mới phản ứng được hắn đang muốn nói đến cái gì, chỉ cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật cô không hề muốn nhắc lại chuyện lần trước.
Hai người lại im lặng thật lâu, Tả Phóng uống xong cốc nước, đặt cái ly xuống bàn trà, dường như đã hạ quyết tâm cái gì, mở miệng nói:
"Phó Tự Hỉ, tôi thích em."
"Hả..." Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, thật không biết phải đáp lại như thế nào.
"Nhưng tôi sợ không biết có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho em, tôi sợ một ngày nào đó không cẩn thận lại làm tổn thương đến em..."
hắn muốn làm sáng tỏ mọi việc, về giấc mơ năm ấy, dường như hắn đã không thể nắm bắt được.
Phó Tự Hỉ đối với lời nói của hắn vừa bối rối lại nghi ngờ.
Phó Tự Nhạc thích mình, chăm sóc mình rất chu đáo. Hạ Khuynh thích cô, cũng bảo vệ cô rất tốt. Thích một người, không phải là sẽ mang người ấy chăm sóc và bảo vệ thật tốt sao?
Vì thế khiến cô vẫn trầm mặc.
Tả Phóng thở dài. hắn nghĩ, Phó Tự Hỉ và hắn thật sự không thích hợp với nhau.
Cũng có lẽ, là do hắn xuất hiện quá muộn.
Nếu hắn có thể sớm hơn một chút bắt lấy cô, như vậy có phải sẽ không xảy ra cục diện như vậy? ...
…
Vào đêm Giáng Sinh, Tả Phóng đi theo Tả An dạo chơi, vô tình gặp được Hạ Khuynh, anh ngồi xe lăn.
Hạ Khuynh nhìn thấy Tả Phóng, chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, sau đó bỏ lại một câu.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Tả Phóng biết, chủ đề mà hắn cùng Hạ Khuynh có thể đàm luận cũng chỉ là nói về Phó Tự Hỉ.
Hắn còn cảm nhận được kết cục của chính mình, nhưng lại bất lực.
Hai người đàn ông đến thuê một căn phòng bao. Sau khi Tả Phóng đóng cửa phòng lại, Hạ Khuynh từ đâu lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, mồi lửa rồi sau đó rít một hơi thật sâu.
"Hôm nay điếu thuốc này cũng trở nên có ích."
nói xong anh đứng lên.
Tả Phóng vô cùng khó hiểu.
hắn đã nghĩ đến việc chân Hạ Khuynh chuyển biến xấu nên cần phải ngồi xe lăn. Bây giờ có vẻ như cũng vẫn như vậy, tuy có chút khập khiễng.
Bốp!!! Ầm——
Hạ Khuynh ra tay có thể dùng đến hai từ ác độc để hình dung.
Tả Phóng đương nhiên chưa bao giờ biết Hạ Khuynh là một người cực kì dã man.
Chính hắn cũng là kiện tướng thể thao, đối với đánh đấm cũng không tính quá kém cỏi. Nhưng Hạ Khuynh đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một cao thủ.
Kết quả có thể đoán được.
Tả Phóng phun ra một búng máu, lấy tay nắm cánh cửa thở hổn hển. hắn biết lí do vì sao Hạ Khuynh giận dữ như vậy, chính bản thân hắn đối với sự việc kia cũng rất áy náy, cho nên bị đánh như vậy hắn đều hiểu được.
Hạ Khuynh rít ra một làn khói trắng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ đều mang vẻ trào phúng.
"Mày thích Phó Tự Hỉ? Thích cô ấy thì đã sao chứ?"
"..."
"Mày là hàng xóm cũ của cô ấy? Trước đây thời điểm cô ấy bị người khác bắt nạt mày đang ở đâu?"
"..."
Hạ Khuynh trở lại ngồi trên xe lăn, trước khi đi còn phun ra một câu, khiến hắn thật sự bị đả kích.
"rõ ràng mày đã có thời gian sớm hơn cả tao, cơ hội tốt như vậy cũng không biết quý trọng."
/62
|