Nếu mình không chết, chỉ căn xin cha gọi điện cho chú Nam nói: Phi đao của ngươi bị cướp mất rồi, ngươi đi đòi về đi.
Gã trước mặt chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Nếu mình chết rồi thì cũng không lỗ vốn.
Long Huyết phi đao sau cùng rơi vào tay ai, kẻ đó chính là hung thủ!
Tên khốn kiếp này cũng không thể chạy thoát được.
Đây là toàn bộ suy nghĩ của Tả Tiểu Đa, dù thế nào, ta chết cũng có thể kéo theo một cái đệm lưng.
Phương Nhất Nặc cưỡng ép lật tay phải của Tả Tiểu Đa ra, cười gần nói: “Oắt con, dám dùng đao đánh lén ta... Không ngờ trên người thẳng nhóc như ngươi còn có bảo khí... Thế này lại béo ta rồi... Đại nhân vật chờ ta à, bảo bối này là đại nhân vật đưa cho ngươi đúng không, để ông đây xem thử xem là thứ tốt gì nào. Ừm, thứ màu đỏ... đỏ... đỏ này... đù má!”
Phương Nhất Nặc lạnh hết cả người.
Đây là sắc đỏ bên trong thần hồn?
Chăm chú xem xét Long Huyết phi đao trong tay, càng nhìn càng thấy quen mắt, mắt cũng càng trợn to hơn.
Ôi... đệt... sao trông giống như là của người kia thế nhỉ...
Vừa tỉnh ngộ, tóc Phương Nhất Nặc cũng dựng đứng cả lên, chợt nảy ra một cảm giác sắp hồn phi phách tán.
Một lưỡng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, nháy mắt chạy đến sống lưng. Sau đó cả tấm lưng lạnh lẽo như rắn bò.
Ánh mắt Phương Nhất Nặc cũng dại ra.
Lật qua lật lại ngắm nghía cây phi đao này, hai mắt sắp lồi ra như mắt gà chọi.
Phải không? Phải không vậy?
Ôi thiên địa quỷ thần hột vịt lộn...
Đừng bao giờ là thật nhé!
Huyết quang bên trong dường như hơi nhạt hơn một chút..
Nhưng mà giống quá, nhìn sao cũng thấy giống...
Phương Nhất Nặc nhảy dựng lên, không để ý đến Tả Tiểu Đa đang lầm băm chửi bới, tiền tay túm lấy một con chuột từ dưới đất lên, phi đao thoắt cái đâm vào bụng chuột.
Sau đó ánh mắt Phương Nhất Nặc lại dại ra.
Nhìn chẩm chẩm con chuột bằng sự sợ hãi từ tận xương tủy.
Sau khi trúng đao ra, máu thịt của con chuột biến mất trong nháy mắt, bị Long Huyết phi đao hút thành một cái xác khô.
Xác khô của con chuột giãy một cái như phản xạ thần kinh sau đó duỗi thẳng đơ, như đã chết từ lâu, biến thành một con chuột mục nát triệt để.
Phương Nhất Nặc lạnh cả người.
Thật sự chính là thanh đao đó.
Lúc này, Phương Nhất Nặc không chỉ muốn khóc, còn muốn chết luôn!
Ta lại gặp ác mộng cmnr...
Nhiều năm như vậy không có bất cứ động tĩnh gì, có lúc ta tưởng cho rằng mình có thế trốn được.
Nhưng lúc này đây, cũng chính là ta uy phong lẫm lẫm cướp lấy thanh đao này, căm nó trong tay.
Trời xanh ơi, đất mẹ ơi, sao ta có thể xui xẻo đến mức độ này, ngay cả Vu Thần cũng vứt bỏ ta rồi.
“Đậu má ngươi chết chắc rồi...”
Tả Tiểu Đa lãm băm chửi rủa: “Ngươi dám cầm phi đao của ta giết chuột... Ngươi vũ nhục thanh đao này... Ngươi cứ chờ đó!”
Tả gia là người tinh tế thông minh đến mức nào, vừa nhìn vẻ mặt người này là biết hẳn đã nhận ra thanh phi đao này, biết rất rõ lai lịch của nó, hơn nữa còn cực kỳ sợ hãi nguyên chủ của thanh đao này.
Thấy dáng vẻ hẳn sợ đến hồn phi phách tán...
... Vậy thì quá tốt rồi!
Đại kỳ trong tay ta, thiên địa mặc ta đi.
Nếu ngươi dám tiến lên trước, ta sẽ chụp ngay cho ngươi một tội danh.
“Ngươi sỉ nhục thanh phi đao này...” Những lời này rơi vào tai Phương Nhất Nặc khiến thân hình đang ngây ra như phỗng của hắn chợt run rẩy, giật mình.
Tựa như bị điện giật ném phi đao xuống đất, sợ hãi kêu lên: “Ta không có!”
Rồi ngồi xổm xuống.
Nhanh tay nhanh chân cung kính nâng phi đao từ dưới đất lên bẵng hai tay, đưa trả lại cho Tả Tiểu Đa, mặt mang vẻ nịnh nọt kèm sự hoảng hốt: “Đây... vật quy nguyên chủ... hì hì... Người anh em này... Bảo vật không được khinh thường, xin hãy thu hồi. Khụ khụ, thu hồi.”
Thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Ông đây không cần nữa!”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ như thật: “Giết chuột mất rồi, bỏ đi! Ngươi cầm đi, sau này ngươi nói lại với hẳn, là ta không căn nữa, không phải bị ngươi cướp.”
“Nhưng vị đại nhân kia không tin đâu...”
Phương Nhất Nặc khóc không ra nước mắt
Ngươi nói thế cho lợn nghe nó còn chẳng tin, huống chỉ là vị kia?
Trân bảo hiếm thấy thế này mà tặng ngươi á?
Ngươi là cái thá gì?
“À thì... Tả đại sư... Người anh em ơi... Ngài Ngài mau cất đi giùm cái...”
Phương Nhất Nặc sắp khóc đến nơi rồi: “Ta ta. Ta đưa ngài trở về nhé... hì hì...”
“Đưa về? Sao phải đưa về?”
Tá Tiểu Đa khoanh chân ngồi dưới đất, chỉ cần đối phương sợ hãi đến hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn chịu thua thì tự nhiên mình sẽ vững vàng ổn định thôi: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng vui lắm sao. Ta còn phải hàn huyên với ngươi một lúc, không phải ngươi muốn ta chỉ điểm bến mê giúp ngươi sao? Chúng ta có duyên như vậy, cũng nên tặng ngươi vài câu chứ nhỉ?”
“Không... Không cần đâu...”
Trán Phương Nhất Nặc toát mồ hôi lạnh.
Nhớ đến năm đó thề trước Long Huyết phi đao, nhớ đến một luồng nguyên thần bây giờ còn đang ở trong tay người kia..
Phương Nhất Nặc cảm thấy mình tiêu đời rồi! Tiền đồ vô “lượng” luôn!
“Xem ra ngươi nhận ra thanh phi đao này nhỉ? Quen lắm hả?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Quen chứ, quen cực luôn!”
Phương Nhất Nặc sắc mặt trắng bệch, thái độ đã chuyển hẳn sang cung kính rồi
Trời mé, sợ gần chết!
Tả Tiểu Đa đảo mắt, thầm nghĩ, sao hắn lại sợ đến thế nhỉ? Dù chú Nam có lợi hại thế nào thì cũng có ở gần đây đâu, cùng lằm thì ghi sổ tính sau, đâu đến nỗi chết ngay bây giờ?
Lẽ nào....
“Trước kia chú Nam đưa cây đao này cho ta cũng chưa từng nhắc gì hết, chỉ nói có một số chuyện ta có thể đại diện, hoàn toàn thay hắn làm chủ được... Ta đâu biết là đại diện gì đâu, hẳn cũng chẳng nói rõ.”
Tả Tiểu Đa rầu rĩ nói: “Nếu ngươi biết thanh đao này thì chắc cũng quen chú Nam của ta nhỉ?”
Phương Nhất Nặc sợ vỡ mật.
Chú Nam!
Tả tùy tiện cả đời, bắt cóc một con tin, kết quả lại là cháu của người mà nắm giữ tất cả hứa hẹn, nhược điểm của ta, còn nắm luôn mệnh hồn của ta?
Phương Nhất Nặc ngửa mặt lên trời thở dài.
“Đây, đúng là ý trời! Ý trời mà!”
Tả Tiểu Đa nhướng mày, thầm nghĩ: Ý trời? Sao ta chẳng nhìn ra gì thế nhỉ? Có liên quan gì tới ý trời cơ?
Trong lúc nghĩ ngợi, lại đột nhiên tỏ vẻ hòa nhã dễ gần, hỏi: “Ta bảo này, ngươi tên là gì thế?”
“Phương Nhất Nặc”
Phương Nhất Nắc ủ rũ, gục đầu đáp.
Gã trước mặt chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Nếu mình chết rồi thì cũng không lỗ vốn.
Long Huyết phi đao sau cùng rơi vào tay ai, kẻ đó chính là hung thủ!
Tên khốn kiếp này cũng không thể chạy thoát được.
Đây là toàn bộ suy nghĩ của Tả Tiểu Đa, dù thế nào, ta chết cũng có thể kéo theo một cái đệm lưng.
Phương Nhất Nặc cưỡng ép lật tay phải của Tả Tiểu Đa ra, cười gần nói: “Oắt con, dám dùng đao đánh lén ta... Không ngờ trên người thẳng nhóc như ngươi còn có bảo khí... Thế này lại béo ta rồi... Đại nhân vật chờ ta à, bảo bối này là đại nhân vật đưa cho ngươi đúng không, để ông đây xem thử xem là thứ tốt gì nào. Ừm, thứ màu đỏ... đỏ... đỏ này... đù má!”
Phương Nhất Nặc lạnh hết cả người.
Đây là sắc đỏ bên trong thần hồn?
Chăm chú xem xét Long Huyết phi đao trong tay, càng nhìn càng thấy quen mắt, mắt cũng càng trợn to hơn.
Ôi... đệt... sao trông giống như là của người kia thế nhỉ...
Vừa tỉnh ngộ, tóc Phương Nhất Nặc cũng dựng đứng cả lên, chợt nảy ra một cảm giác sắp hồn phi phách tán.
Một lưỡng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, nháy mắt chạy đến sống lưng. Sau đó cả tấm lưng lạnh lẽo như rắn bò.
Ánh mắt Phương Nhất Nặc cũng dại ra.
Lật qua lật lại ngắm nghía cây phi đao này, hai mắt sắp lồi ra như mắt gà chọi.
Phải không? Phải không vậy?
Ôi thiên địa quỷ thần hột vịt lộn...
Đừng bao giờ là thật nhé!
Huyết quang bên trong dường như hơi nhạt hơn một chút..
Nhưng mà giống quá, nhìn sao cũng thấy giống...
Phương Nhất Nặc nhảy dựng lên, không để ý đến Tả Tiểu Đa đang lầm băm chửi bới, tiền tay túm lấy một con chuột từ dưới đất lên, phi đao thoắt cái đâm vào bụng chuột.
Sau đó ánh mắt Phương Nhất Nặc lại dại ra.
Nhìn chẩm chẩm con chuột bằng sự sợ hãi từ tận xương tủy.
Sau khi trúng đao ra, máu thịt của con chuột biến mất trong nháy mắt, bị Long Huyết phi đao hút thành một cái xác khô.
Xác khô của con chuột giãy một cái như phản xạ thần kinh sau đó duỗi thẳng đơ, như đã chết từ lâu, biến thành một con chuột mục nát triệt để.
Phương Nhất Nặc lạnh cả người.
Thật sự chính là thanh đao đó.
Lúc này, Phương Nhất Nặc không chỉ muốn khóc, còn muốn chết luôn!
Ta lại gặp ác mộng cmnr...
Nhiều năm như vậy không có bất cứ động tĩnh gì, có lúc ta tưởng cho rằng mình có thế trốn được.
Nhưng lúc này đây, cũng chính là ta uy phong lẫm lẫm cướp lấy thanh đao này, căm nó trong tay.
Trời xanh ơi, đất mẹ ơi, sao ta có thể xui xẻo đến mức độ này, ngay cả Vu Thần cũng vứt bỏ ta rồi.
“Đậu má ngươi chết chắc rồi...”
Tả Tiểu Đa lãm băm chửi rủa: “Ngươi dám cầm phi đao của ta giết chuột... Ngươi vũ nhục thanh đao này... Ngươi cứ chờ đó!”
Tả gia là người tinh tế thông minh đến mức nào, vừa nhìn vẻ mặt người này là biết hẳn đã nhận ra thanh phi đao này, biết rất rõ lai lịch của nó, hơn nữa còn cực kỳ sợ hãi nguyên chủ của thanh đao này.
Thấy dáng vẻ hẳn sợ đến hồn phi phách tán...
... Vậy thì quá tốt rồi!
Đại kỳ trong tay ta, thiên địa mặc ta đi.
Nếu ngươi dám tiến lên trước, ta sẽ chụp ngay cho ngươi một tội danh.
“Ngươi sỉ nhục thanh phi đao này...” Những lời này rơi vào tai Phương Nhất Nặc khiến thân hình đang ngây ra như phỗng của hắn chợt run rẩy, giật mình.
Tựa như bị điện giật ném phi đao xuống đất, sợ hãi kêu lên: “Ta không có!”
Rồi ngồi xổm xuống.
Nhanh tay nhanh chân cung kính nâng phi đao từ dưới đất lên bẵng hai tay, đưa trả lại cho Tả Tiểu Đa, mặt mang vẻ nịnh nọt kèm sự hoảng hốt: “Đây... vật quy nguyên chủ... hì hì... Người anh em này... Bảo vật không được khinh thường, xin hãy thu hồi. Khụ khụ, thu hồi.”
Thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
“Ông đây không cần nữa!”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ như thật: “Giết chuột mất rồi, bỏ đi! Ngươi cầm đi, sau này ngươi nói lại với hẳn, là ta không căn nữa, không phải bị ngươi cướp.”
“Nhưng vị đại nhân kia không tin đâu...”
Phương Nhất Nặc khóc không ra nước mắt
Ngươi nói thế cho lợn nghe nó còn chẳng tin, huống chỉ là vị kia?
Trân bảo hiếm thấy thế này mà tặng ngươi á?
Ngươi là cái thá gì?
“À thì... Tả đại sư... Người anh em ơi... Ngài Ngài mau cất đi giùm cái...”
Phương Nhất Nặc sắp khóc đến nơi rồi: “Ta ta. Ta đưa ngài trở về nhé... hì hì...”
“Đưa về? Sao phải đưa về?”
Tá Tiểu Đa khoanh chân ngồi dưới đất, chỉ cần đối phương sợ hãi đến hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn chịu thua thì tự nhiên mình sẽ vững vàng ổn định thôi: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng vui lắm sao. Ta còn phải hàn huyên với ngươi một lúc, không phải ngươi muốn ta chỉ điểm bến mê giúp ngươi sao? Chúng ta có duyên như vậy, cũng nên tặng ngươi vài câu chứ nhỉ?”
“Không... Không cần đâu...”
Trán Phương Nhất Nặc toát mồ hôi lạnh.
Nhớ đến năm đó thề trước Long Huyết phi đao, nhớ đến một luồng nguyên thần bây giờ còn đang ở trong tay người kia..
Phương Nhất Nặc cảm thấy mình tiêu đời rồi! Tiền đồ vô “lượng” luôn!
“Xem ra ngươi nhận ra thanh phi đao này nhỉ? Quen lắm hả?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Quen chứ, quen cực luôn!”
Phương Nhất Nặc sắc mặt trắng bệch, thái độ đã chuyển hẳn sang cung kính rồi
Trời mé, sợ gần chết!
Tả Tiểu Đa đảo mắt, thầm nghĩ, sao hắn lại sợ đến thế nhỉ? Dù chú Nam có lợi hại thế nào thì cũng có ở gần đây đâu, cùng lằm thì ghi sổ tính sau, đâu đến nỗi chết ngay bây giờ?
Lẽ nào....
“Trước kia chú Nam đưa cây đao này cho ta cũng chưa từng nhắc gì hết, chỉ nói có một số chuyện ta có thể đại diện, hoàn toàn thay hắn làm chủ được... Ta đâu biết là đại diện gì đâu, hẳn cũng chẳng nói rõ.”
Tả Tiểu Đa rầu rĩ nói: “Nếu ngươi biết thanh đao này thì chắc cũng quen chú Nam của ta nhỉ?”
Phương Nhất Nặc sợ vỡ mật.
Chú Nam!
Tả tùy tiện cả đời, bắt cóc một con tin, kết quả lại là cháu của người mà nắm giữ tất cả hứa hẹn, nhược điểm của ta, còn nắm luôn mệnh hồn của ta?
Phương Nhất Nặc ngửa mặt lên trời thở dài.
“Đây, đúng là ý trời! Ý trời mà!”
Tả Tiểu Đa nhướng mày, thầm nghĩ: Ý trời? Sao ta chẳng nhìn ra gì thế nhỉ? Có liên quan gì tới ý trời cơ?
Trong lúc nghĩ ngợi, lại đột nhiên tỏ vẻ hòa nhã dễ gần, hỏi: “Ta bảo này, ngươi tên là gì thế?”
“Phương Nhất Nặc”
Phương Nhất Nắc ủ rũ, gục đầu đáp.
/510
|