“Tả đại sư đúng là cao minh, ngôn từ đâm thẳng vào chỗ mấu chốt, phân tích lợi hại, vô cùng tinh tế”
Phương Nhất Nặc cười gắn nói: “Nhưng ngươi nói như vậy, là biến chuyện ta mời ngươi đến trở nên hoàn toàn vô nghĩa rồi. Người thông minh như Tả đại sư nói xem, ta sẽ làm thế nào để an toàn hơn đây?”
Tả Tiểu Đa nói: “Ta biết ta đã nói vậy, giờ ngươi cũng chỉ còn một cách, đấy là dứt khoát không nhìn, không nghe ta nói linh tỉnh nữa, giết chết ta luôn, xong hết mọi chuyện, ít nhất cũng giải quyết được một mối lo. Sau này gặp chuyện, nên làm thế nào thì cứ làm như thế”
Phương Nhất Nặc thì thào nói: “Tả đại sư đúng là thông minh quá rồi. Nhưng ngươi cũng biết đấy, người thông minh lại còn tỏ ra mình thông minh, thì khó mà sống lâu được, càng không được chết tử tế”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Chắng sao cả, chí ít các hạ không thể giết nổi ta. Loại tướng mạo sát khí khắp người, tử khí đầy mặt, mai vận tráo đỉnh, tử kiếp đã ở ngay trước mắt, khó gặp may mắn như các hạ đây... thật sự không nhiều đâu”
“Mà có thể chỉ dẫn cho ngươi tránh được một kiếp này, cả thiên hạ cũng chỉ có ta mà thôi”
Tả Tiểu Đa chớp chớp mắt, nói: “Trừ ta ra thì không ai cứu được ngươi đâu. Nếu ngươi ra tay giết chết ta thì chẳng khác nào tự sát cả. Ừm, chính là chôn vùi tia hi vọng cuối cùng, tự mình giết mình”
“Bãng không ngươi nghĩ ta cần gì phải nói toạc tất cả ra, khiến ngươi càng kiêng kị ta hơn nào?”
Tả Tiểu Đa cười nhạt: “Thế nào, có phải rất khó xử không? Kẻ đa nghĩ lại sợ chết như ngươi, còn dám giết chết ta sao?”
Phương Nhất Nặc gãi đầu, thật sự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tên này nói cực kỳ có lý luôn.
Mặc dù biết rõ hơn phân nửa là hẳn nói bậy, để cho mình sinh lòng kiêng ky, không dám giết ngươi, nhưng mà...
Ngộ nhỡ... điều hẳn nói là sự thật thì sao?
Giết hắn có lẽ sẽ chặt đứt con đường sống cuối cùng của mình...
Ánh mắt tên nhóc này thật sự quá độc, nhìn thấu nỗi sợ hãi và sự đa nghỉ của mình. Mặc dù biết rõ hắn đang nói bậy, mình lại không dám ra tay.
Dù sao, tên tuổi của “Tả đại sư” thật sự quá nổi tiếng, một lời thành sấm, tiếng tăm không đâu không biết, thật sự rất vang dội.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Nhất Nặc chợt nhận ra, mình bắt cóc thẳng nhóc này đúng là chọc phải rắc rối lớn.
Thả? Không thả được.
Vừa nãy vì muốn để hẳn xem tướng cho mà bại lộ tướng mạo thật rồi.
Một khi thả hắn đi chính là hậu hoạn vô cùng.
Giết? Cũng không giết nổi luôn.
Nếu giết hẳn thật thì mình không thoát nổi, tỉnh tỉnh mê mê bước vào tử cục, thân tử đạo tiêu.
Người như hẳn nghĩ ba bước nhìn năm bước nhưng lúc đi thật cũng chỉ có một bước thôi, sao dám làm bừa được?
Nhưng để thẳng nhóc này xem tướng á? Vẫn không dám tin
Ta bắt hắn để làm gì không biết?
Lúc này Phương Nhất Nặc đang rơi vào trạng thái sụp đổ, chắng khác gì con ruồi mất đầu.
“...Tả đại sư nói xem ta nên làm gì với ngài bây giờ?” Phương Nhất Nặc khiêm tốn thỉnh giáo.
Cục diện hiện tại tiến thoái lưỡng nan, sinh tử đôi đường, thật sự khó làm.
“Sao ta biết được ngươi nên làm gì với ta chứ? Ta nói liệu ngươi có nghe, dám nghe không?”
Tả Tiểu Đa rất kinh ngạc: “Ngươi lại hỏi ta chuyện này ấy hả?”
Phương Nhất Nặc nhìn Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa cũng nhìn Phương Nhất Nặc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời đều chẳng biết phải làm sao, cùng cạn lời.
Tả Tiểu Đa bày đủ mọi kế thoát thân, nhưng dưới Tình huống như vậy sao mà thoát được?
Đối phương ngoài thực lực kinh người còn là một tên cực kỳ đa nghĩ lại còn cực kỳ sợ chết.
Loại người này trừ phi có thể xác định rõ rằng sự an toàn sống chết của bản thân thì mới có đường xoay xở. Nhưng nếu hắn có đường xoay xở thì chính là Tả Tiểu Đa bị sát tinh chiếu mệnh rồi, đối phương tuyệt đối không thể buông tha cho mình, để lại tai họa ngầm được.
Lấy tính cách đa nghỉ này, cho Phương Nhất Nặc một ngàn một vạn lá gan nữa hẳn cũng không thể thả người, không dám thả người.
Cũng cùng lí do như vậy, dù cho hắn bao nhiêu lá gan cũng không dám giết người, giết Tả Tiểu Đa chính là tự chặt đứt đường sống.
Nhưng để Tả Tiểu Đa chỉ điểm bến mê thì cho thêm nhiều lá gan hơn nữa cũng không dám nghe.
Cục diện này rơi vào bế tắc theo một cách kì lạ.
Phương Nhất Nặc đi qua đi lại, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa. Hắn không phải đang mắng Tả Tiểu Đa, mà là mắng chính mình
Mất não cmnr!
Tự nhiên lại đi làm chuyện rỗi hơi, đúng là mua dây buộc mình.
Tả Tiểu Đa cũng tự vò đầu, đi tới đi lui, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào mới thoát thân an toàn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai người đều chẳng có cách nào hết, đồng loạt thở dài.
Đưa mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt đều tràn đây sự bất đắc dĩ.
Tả Tiểu Đa oán giận nói: “Ê nè, ngươi nói xem ngươi làm thế này... đây là kiểu quái gì vậy trời?!”
Phương Nhất Nặc cực kỳ đồng tình với câu nói này, ảo não vỗ đầu mình: “Thì đó...”
Gõ gõ đầu, đột nhiên nảy ra một ý: “Hay là ta giao nộp ngươi cho người phụ trách của Vu Minh ở đây, cho họ nhức đầu chơi..”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Ờ, tin rằng người phụ trách của Vu Minh sẽ là người lấy đại cục làm trọng. Ngươi nghĩ nếu ta nói cho họ biết, ngươi là mấu chốt hành động lần này của Vu Minh, ngươi sẽ làm ảnh hưởng xấu đến đại cục thì ngươi sẽ rơi vào kết cục thế nào nhỉ..”
“Dù bọn họ không phân phải trái trực tiếp giết chết ta thì vẫn sẽ mang đi sinh cơ cuối cùng của ngươi, kết quả vẫn thế thôi”
“Ngươi chẳng sống được đâu!”
Phương Nhất Nặc cực kỳ phiền muộn, giậm chân thở dài, chửi rủa không ngớt: “Cái đậu xanh rau má quần què!”
Tả Tiểu Đa đặt mông ngồi lên một chiếc ghế cũ nát, cả giận nói: “Còn dám chửi à, tên khốn ngươi hại ta không đi học được, ngươi còn chửi cái gì?... Ta đói rồi, mau đi mua đồ ăn cho ta đi, ta muốn ăn bánh bao!”
“Bánh bao? Đù mé ta nhìn ngươi như cái bánh bao ấy!”
Phương Nhất Nặc nhảy dựng lên, vẻ mặt dữ tợn: “Thằng nhóc này, coi ta như người hầu nhà ngươi đấy à? Thật sự nghĩ ta không dám động vào ngươi à?”
Tả Tiểu Đa giận dữ nói: “Ta biết ngay ngươi sợ chết mà. Ngươi dám không nghe lời, ông đây tự sát trước mặt ngươi luôn. Nhớ lời ta đó, chỉ cần ta chết thì ngươi đừng hòng sống sót.”
Phương Nhất Nặc cười gắn nói: “Nhưng ngươi nói như vậy, là biến chuyện ta mời ngươi đến trở nên hoàn toàn vô nghĩa rồi. Người thông minh như Tả đại sư nói xem, ta sẽ làm thế nào để an toàn hơn đây?”
Tả Tiểu Đa nói: “Ta biết ta đã nói vậy, giờ ngươi cũng chỉ còn một cách, đấy là dứt khoát không nhìn, không nghe ta nói linh tỉnh nữa, giết chết ta luôn, xong hết mọi chuyện, ít nhất cũng giải quyết được một mối lo. Sau này gặp chuyện, nên làm thế nào thì cứ làm như thế”
Phương Nhất Nặc thì thào nói: “Tả đại sư đúng là thông minh quá rồi. Nhưng ngươi cũng biết đấy, người thông minh lại còn tỏ ra mình thông minh, thì khó mà sống lâu được, càng không được chết tử tế”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Chắng sao cả, chí ít các hạ không thể giết nổi ta. Loại tướng mạo sát khí khắp người, tử khí đầy mặt, mai vận tráo đỉnh, tử kiếp đã ở ngay trước mắt, khó gặp may mắn như các hạ đây... thật sự không nhiều đâu”
“Mà có thể chỉ dẫn cho ngươi tránh được một kiếp này, cả thiên hạ cũng chỉ có ta mà thôi”
Tả Tiểu Đa chớp chớp mắt, nói: “Trừ ta ra thì không ai cứu được ngươi đâu. Nếu ngươi ra tay giết chết ta thì chẳng khác nào tự sát cả. Ừm, chính là chôn vùi tia hi vọng cuối cùng, tự mình giết mình”
“Bãng không ngươi nghĩ ta cần gì phải nói toạc tất cả ra, khiến ngươi càng kiêng kị ta hơn nào?”
Tả Tiểu Đa cười nhạt: “Thế nào, có phải rất khó xử không? Kẻ đa nghĩ lại sợ chết như ngươi, còn dám giết chết ta sao?”
Phương Nhất Nặc gãi đầu, thật sự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tên này nói cực kỳ có lý luôn.
Mặc dù biết rõ hơn phân nửa là hẳn nói bậy, để cho mình sinh lòng kiêng ky, không dám giết ngươi, nhưng mà...
Ngộ nhỡ... điều hẳn nói là sự thật thì sao?
Giết hắn có lẽ sẽ chặt đứt con đường sống cuối cùng của mình...
Ánh mắt tên nhóc này thật sự quá độc, nhìn thấu nỗi sợ hãi và sự đa nghỉ của mình. Mặc dù biết rõ hắn đang nói bậy, mình lại không dám ra tay.
Dù sao, tên tuổi của “Tả đại sư” thật sự quá nổi tiếng, một lời thành sấm, tiếng tăm không đâu không biết, thật sự rất vang dội.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Nhất Nặc chợt nhận ra, mình bắt cóc thẳng nhóc này đúng là chọc phải rắc rối lớn.
Thả? Không thả được.
Vừa nãy vì muốn để hẳn xem tướng cho mà bại lộ tướng mạo thật rồi.
Một khi thả hắn đi chính là hậu hoạn vô cùng.
Giết? Cũng không giết nổi luôn.
Nếu giết hẳn thật thì mình không thoát nổi, tỉnh tỉnh mê mê bước vào tử cục, thân tử đạo tiêu.
Người như hẳn nghĩ ba bước nhìn năm bước nhưng lúc đi thật cũng chỉ có một bước thôi, sao dám làm bừa được?
Nhưng để thẳng nhóc này xem tướng á? Vẫn không dám tin
Ta bắt hắn để làm gì không biết?
Lúc này Phương Nhất Nặc đang rơi vào trạng thái sụp đổ, chắng khác gì con ruồi mất đầu.
“...Tả đại sư nói xem ta nên làm gì với ngài bây giờ?” Phương Nhất Nặc khiêm tốn thỉnh giáo.
Cục diện hiện tại tiến thoái lưỡng nan, sinh tử đôi đường, thật sự khó làm.
“Sao ta biết được ngươi nên làm gì với ta chứ? Ta nói liệu ngươi có nghe, dám nghe không?”
Tả Tiểu Đa rất kinh ngạc: “Ngươi lại hỏi ta chuyện này ấy hả?”
Phương Nhất Nặc nhìn Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa cũng nhìn Phương Nhất Nặc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời đều chẳng biết phải làm sao, cùng cạn lời.
Tả Tiểu Đa bày đủ mọi kế thoát thân, nhưng dưới Tình huống như vậy sao mà thoát được?
Đối phương ngoài thực lực kinh người còn là một tên cực kỳ đa nghĩ lại còn cực kỳ sợ chết.
Loại người này trừ phi có thể xác định rõ rằng sự an toàn sống chết của bản thân thì mới có đường xoay xở. Nhưng nếu hắn có đường xoay xở thì chính là Tả Tiểu Đa bị sát tinh chiếu mệnh rồi, đối phương tuyệt đối không thể buông tha cho mình, để lại tai họa ngầm được.
Lấy tính cách đa nghỉ này, cho Phương Nhất Nặc một ngàn một vạn lá gan nữa hẳn cũng không thể thả người, không dám thả người.
Cũng cùng lí do như vậy, dù cho hắn bao nhiêu lá gan cũng không dám giết người, giết Tả Tiểu Đa chính là tự chặt đứt đường sống.
Nhưng để Tả Tiểu Đa chỉ điểm bến mê thì cho thêm nhiều lá gan hơn nữa cũng không dám nghe.
Cục diện này rơi vào bế tắc theo một cách kì lạ.
Phương Nhất Nặc đi qua đi lại, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa. Hắn không phải đang mắng Tả Tiểu Đa, mà là mắng chính mình
Mất não cmnr!
Tự nhiên lại đi làm chuyện rỗi hơi, đúng là mua dây buộc mình.
Tả Tiểu Đa cũng tự vò đầu, đi tới đi lui, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào mới thoát thân an toàn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai người đều chẳng có cách nào hết, đồng loạt thở dài.
Đưa mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt đều tràn đây sự bất đắc dĩ.
Tả Tiểu Đa oán giận nói: “Ê nè, ngươi nói xem ngươi làm thế này... đây là kiểu quái gì vậy trời?!”
Phương Nhất Nặc cực kỳ đồng tình với câu nói này, ảo não vỗ đầu mình: “Thì đó...”
Gõ gõ đầu, đột nhiên nảy ra một ý: “Hay là ta giao nộp ngươi cho người phụ trách của Vu Minh ở đây, cho họ nhức đầu chơi..”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Ờ, tin rằng người phụ trách của Vu Minh sẽ là người lấy đại cục làm trọng. Ngươi nghĩ nếu ta nói cho họ biết, ngươi là mấu chốt hành động lần này của Vu Minh, ngươi sẽ làm ảnh hưởng xấu đến đại cục thì ngươi sẽ rơi vào kết cục thế nào nhỉ..”
“Dù bọn họ không phân phải trái trực tiếp giết chết ta thì vẫn sẽ mang đi sinh cơ cuối cùng của ngươi, kết quả vẫn thế thôi”
“Ngươi chẳng sống được đâu!”
Phương Nhất Nặc cực kỳ phiền muộn, giậm chân thở dài, chửi rủa không ngớt: “Cái đậu xanh rau má quần què!”
Tả Tiểu Đa đặt mông ngồi lên một chiếc ghế cũ nát, cả giận nói: “Còn dám chửi à, tên khốn ngươi hại ta không đi học được, ngươi còn chửi cái gì?... Ta đói rồi, mau đi mua đồ ăn cho ta đi, ta muốn ăn bánh bao!”
“Bánh bao? Đù mé ta nhìn ngươi như cái bánh bao ấy!”
Phương Nhất Nặc nhảy dựng lên, vẻ mặt dữ tợn: “Thằng nhóc này, coi ta như người hầu nhà ngươi đấy à? Thật sự nghĩ ta không dám động vào ngươi à?”
Tả Tiểu Đa giận dữ nói: “Ta biết ngay ngươi sợ chết mà. Ngươi dám không nghe lời, ông đây tự sát trước mặt ngươi luôn. Nhớ lời ta đó, chỉ cần ta chết thì ngươi đừng hòng sống sót.”
/510
|