Tần Phương Dương chịu đựng không lâu cuối cùng hỏi: “Lão hiệu trưởng, gần đây cơ thể của ngươi có chuyện gì sao, sao lại yếu hơn lúc trước nhiều vậy!”
“Cũng sắp tới lúc đèn cạn dầu rồi.”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy nói: “Thầy Tần, sau này ngươi có dự tính gì không? Vẫn ở lại dạy học tại Nhị Trung? Hay là?”
Tần Phương Dương chỉ cảm thấy nhói đau trong lòng.
Sau này có dự định gì?
Đây rõ ràng là đang hỏi, sau khi ta chết thì ngươi định làm gì?
Rất lâu rất lâu sau đó mới đau khổ nói: “Ta muốn tiếp tục đi tìm vợ của ta, cho dù nàng đã không còn trên đời này nữa, cuối cùng chuyển kiếp làm người thì ta cũng muốn đợi nàng lớn lên, hỏi nàng một câu: Có bằng lòng gả cho ta một lăn nữa không?”
Đột nhiên ánh mắt của Hà Viên Nguyệt lấp lánh một lúc.
Lập tức chán nản nói: “Thầy Tân quả là một người si tình, chỉ có điều chuyện luân hồi chuyển thế này quá hão huyền. Thật ra đời người khi còn sống cần phải học cách buông bỏ, nhất là nên học cách buông bỏ lúc cần phải buông bỏ, như vậy mới có hy vọng, mới có tương lai.”
Nàng thong thả nói: “Khi phải cầm lên thì đa số mọi người đều lựa chọn cầm lên; Nhưng khi phải buông xuống, có thể dứt khoát buông xuống mới là anh hùng hào kiệt.”
Tần Phương Dương thản nhiên nói: “Có lẽ đến ngày mà ta chết đi thì ta mới đặt được tất cả xuống.”
Đây giống như là nói rõ cho Hà Viên Nguyệt.
Đến chết mới thôi, không chết không ngừng!
Hà Viên Nguyệt khẽ thở dài
Sau đó, mọi người chia tay giữa không trung, ai về nhà nấy.
Lam Thư, Tân Phương Dương, Hà Viên Nguyệt về Nhị Trung, còn Mục Yên Yên hộ tống hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm về nhà.
...
Khi hai người về đến nhà đã là 3 giờ sáng, chính là khoảng thời gian tối tăm nhất sau nửa đêm.
“Cầu Đát, ngươi thấy chuyện này như thế nào?”
Tả Tiểu Niệm ngồi trong phòng Tả Tiểu Đa, hai mắt lấp lánh.
“Lão hiệu trưởng nói không sai chút nào, hai tên Vọng Khí Sĩ kia thật sự là người trong Vu Minh; Ít nhất thì cũng là người có cấu kết với Vu Minh”
Tả Tiểu Đa nói nhẻ, nhưng rất chắc chắn nói: “Vẽ điểm này, khẳng định không còn gì nghĩ ngờ nữa, tuyệt đối không sai.”
“Hai người bọn họ thì ta biết rồi, còn những người khác thì sao?” Tả Tiểu Niệm hỏi.
“Những người khác đều không có vấn đề gì”
Tả Tiểu Đa hồi tưởng lại gương mặt của tất cả mọi người lăn nữa trong lòng, nói: “Những người khác đều không khiến ta cảm thấy bất thường, Cô Lạc Nhạn là người của một trong những gia tộc lớn nhất Thượng Kinh, xem ra những gia tộc này rất giỏi trong việc lựa chọn hộ vệ”
“Vậy bản thân Cô Lạc Nhạn thì sao?“
“Khí chất của Cô Lạc Nhạn cực kỳ đứng đản, có thể nói là một người quang minh chính đại hiếm thấy.”
Tả Tiểu Đa có chút không hiểu sao Tả Tiểu Niệm phải bối rối vì vấn đề này.
“Đứng đắn? Người quang minh chính đại? Đánh giá cao dữ vậy”
Tả Tiểu Niệm vẫn không vừa ý, tiếp tục truy hỏi. Chiếc răng khểnh đã khế lộ ra.
“Đúng vậy, người con gái này, trung thành với đất nước; thân thiết với người nhà; căm hận Vu Minh đến xương tủy. Tư tưởng trong sạch, thanh cao thoát tục; Gọi là một người trung thành hiếm thấy cũng không sai...”
Tả Tiểu Đa nói: “Thật sự là rất ổn”
Trong lòng Tả Tiểu Niệm gióng lên hồi chuông báo động, cười mỉm nói: “Tư tưởng trong sạch, thanh cao thoát tục... Cẩu Đát, ngươi đánh giá nàng cao quá ha.”
“Nói thật thì ta cũng rất bất ngờ ấy, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, trước khi gặp nàng, ta đã từng thấy nàng rất nhiều lần trên tỉ vị, không chỉ một lăn nghi ngờ nàng chỉ mượn quân đội để quảng cáo bản thân; Nhưng sau lần gặp mặt này lại khiến ta xóa bỏ hoài nghi ấy, có thể nói là trăm nghe không bằng một thấy.”
Tả Tiểu Đa nói: “Một cô gái như vậy, tuyệt đối không phải là người mua danh cầu lợi, tất cả những thứ nàng đang làm đều là công chính liêm minh, xuất phát từ chủ tâm, có thể gọi là hiếm thấy”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, vặn vặn eo, làm sẵn tư thế chuẩn bị đánh nhau, rất bình tĩnh rất dịu dàng nói: “Cô Lạc Nhạn kia thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách thuận lợi như vậy.”
Tả Tiểu Đa gật đầu đồng tình: “Đúng vậy đúng vậy, mặt mũi thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp”
Nói ra câu nói ấy, Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng của mình từ mùa hè nóng bức đột nhiên hạ xuống dưới 0 độ.
Tả Tiểu Niệm rất 'có hứng thú' nói: “Ta thấy tối nay nàng nhìn ngươi rất nhiều lần, có lẽ có chút ấn tượng tốt với ngươi đó Cẩu Đát, may mắn của ngươi đến rồi đấy, nếu như cố gắng không chừng còn có thể lấy người nối tiếng làm vợ nữa... Như vậy thì tuyệt vời quá còn gì, cuộc đời coi như viên mãn luôn!”
Tả Tiểu Đa cảm thấy cơn ớn lạnh trong cơ thể càng lúc càng nặng, nhưng vẫn vờ như không có cảm giác gì, cười cười làm ra vẻ bình tính tự nhiên, nói: “Chị Niệm Niệm, không biết có phải ngươi đánh giá sai về vẻ ngoài của mình hay không, hoặc có lẻ là đã quen với dáng vẻ của mình từ lâu nên đã không xem trọng nó.”
“Ha ha... Bản thân ngươi có thể cảm thấy Cô Lạc Nhạn kia xinh đẹp, nhưng khi ngươi và nàng ta đứng cùng nhau sẽ khiến cho người khác sinh ra cảm giác chênh lệch rất rõ ràng... ừm, so với ngươi chỉ khiến cho người khác lập tức có cảm giác đại minh tỉnh kia trực tiếp trở thành người hầu ở nông thôn...”
Tả Tiểu Niệm vừa muốn lên cơn điên nhưng nghe thấy câu nói đấy thì đôi mắt lập tức phát sáng: “Ừm, hửm?”
- Tả Tiểu Đa vẫn không quay đầu nhìn nàng, giống như đang nói bản thân mình, làm ra vẻ đang nhớ lại nói: “Lúc đó ta đã nhìn vào mắt Mục sư phụ, rõ rằng đấy chính là ánh mắt là tự hào; Hừm, nói như nào nhỉ... Đại khái chính là đệ tử của mình đẹp hơn người nổi tiếng rất rất nhiều, có khí chất hơn nhiều... Kiểu đấy?”
Tả Tiểu Đa không chắc chắn nói: “Có lẽ là dáng vẻ đó đấy.”
“Chỉ cần có mắt nhìn là có thể nhìn ra ngay, khi Cô Lạc Nhạn kia đứng cùng với ngươi, bất luận là chiều cao, dáng người, làn da, tướng mạo, ngũ quan, mái tóc, khí chất... Đều kém xa ngươi! Ừm, phải nói là kém rất rất xa, có thể có hơi khoác lác nhưng nói kém xa thì không hề thổi phồng chút nào.”
Nhiệt độ trong phòng đã bình thường lại rồi, trở nên rất dễ chịu.
Tả Tiểu Niệm nở nụ cười, có chút đắc ý nói: “Thật ra Cô Lạc Nhạn cũng rất xinh đẹp, không đến mức kém xa ta nhiều như vậy đâu”
“Cũng sắp tới lúc đèn cạn dầu rồi.”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy nói: “Thầy Tần, sau này ngươi có dự tính gì không? Vẫn ở lại dạy học tại Nhị Trung? Hay là?”
Tần Phương Dương chỉ cảm thấy nhói đau trong lòng.
Sau này có dự định gì?
Đây rõ ràng là đang hỏi, sau khi ta chết thì ngươi định làm gì?
Rất lâu rất lâu sau đó mới đau khổ nói: “Ta muốn tiếp tục đi tìm vợ của ta, cho dù nàng đã không còn trên đời này nữa, cuối cùng chuyển kiếp làm người thì ta cũng muốn đợi nàng lớn lên, hỏi nàng một câu: Có bằng lòng gả cho ta một lăn nữa không?”
Đột nhiên ánh mắt của Hà Viên Nguyệt lấp lánh một lúc.
Lập tức chán nản nói: “Thầy Tân quả là một người si tình, chỉ có điều chuyện luân hồi chuyển thế này quá hão huyền. Thật ra đời người khi còn sống cần phải học cách buông bỏ, nhất là nên học cách buông bỏ lúc cần phải buông bỏ, như vậy mới có hy vọng, mới có tương lai.”
Nàng thong thả nói: “Khi phải cầm lên thì đa số mọi người đều lựa chọn cầm lên; Nhưng khi phải buông xuống, có thể dứt khoát buông xuống mới là anh hùng hào kiệt.”
Tần Phương Dương thản nhiên nói: “Có lẽ đến ngày mà ta chết đi thì ta mới đặt được tất cả xuống.”
Đây giống như là nói rõ cho Hà Viên Nguyệt.
Đến chết mới thôi, không chết không ngừng!
Hà Viên Nguyệt khẽ thở dài
Sau đó, mọi người chia tay giữa không trung, ai về nhà nấy.
Lam Thư, Tân Phương Dương, Hà Viên Nguyệt về Nhị Trung, còn Mục Yên Yên hộ tống hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm về nhà.
...
Khi hai người về đến nhà đã là 3 giờ sáng, chính là khoảng thời gian tối tăm nhất sau nửa đêm.
“Cầu Đát, ngươi thấy chuyện này như thế nào?”
Tả Tiểu Niệm ngồi trong phòng Tả Tiểu Đa, hai mắt lấp lánh.
“Lão hiệu trưởng nói không sai chút nào, hai tên Vọng Khí Sĩ kia thật sự là người trong Vu Minh; Ít nhất thì cũng là người có cấu kết với Vu Minh”
Tả Tiểu Đa nói nhẻ, nhưng rất chắc chắn nói: “Vẽ điểm này, khẳng định không còn gì nghĩ ngờ nữa, tuyệt đối không sai.”
“Hai người bọn họ thì ta biết rồi, còn những người khác thì sao?” Tả Tiểu Niệm hỏi.
“Những người khác đều không có vấn đề gì”
Tả Tiểu Đa hồi tưởng lại gương mặt của tất cả mọi người lăn nữa trong lòng, nói: “Những người khác đều không khiến ta cảm thấy bất thường, Cô Lạc Nhạn là người của một trong những gia tộc lớn nhất Thượng Kinh, xem ra những gia tộc này rất giỏi trong việc lựa chọn hộ vệ”
“Vậy bản thân Cô Lạc Nhạn thì sao?“
“Khí chất của Cô Lạc Nhạn cực kỳ đứng đản, có thể nói là một người quang minh chính đại hiếm thấy.”
Tả Tiểu Đa có chút không hiểu sao Tả Tiểu Niệm phải bối rối vì vấn đề này.
“Đứng đắn? Người quang minh chính đại? Đánh giá cao dữ vậy”
Tả Tiểu Niệm vẫn không vừa ý, tiếp tục truy hỏi. Chiếc răng khểnh đã khế lộ ra.
“Đúng vậy, người con gái này, trung thành với đất nước; thân thiết với người nhà; căm hận Vu Minh đến xương tủy. Tư tưởng trong sạch, thanh cao thoát tục; Gọi là một người trung thành hiếm thấy cũng không sai...”
Tả Tiểu Đa nói: “Thật sự là rất ổn”
Trong lòng Tả Tiểu Niệm gióng lên hồi chuông báo động, cười mỉm nói: “Tư tưởng trong sạch, thanh cao thoát tục... Cẩu Đát, ngươi đánh giá nàng cao quá ha.”
“Nói thật thì ta cũng rất bất ngờ ấy, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, trước khi gặp nàng, ta đã từng thấy nàng rất nhiều lần trên tỉ vị, không chỉ một lăn nghi ngờ nàng chỉ mượn quân đội để quảng cáo bản thân; Nhưng sau lần gặp mặt này lại khiến ta xóa bỏ hoài nghi ấy, có thể nói là trăm nghe không bằng một thấy.”
Tả Tiểu Đa nói: “Một cô gái như vậy, tuyệt đối không phải là người mua danh cầu lợi, tất cả những thứ nàng đang làm đều là công chính liêm minh, xuất phát từ chủ tâm, có thể gọi là hiếm thấy”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, vặn vặn eo, làm sẵn tư thế chuẩn bị đánh nhau, rất bình tĩnh rất dịu dàng nói: “Cô Lạc Nhạn kia thật sự rất xinh đẹp, chẳng trách thuận lợi như vậy.”
Tả Tiểu Đa gật đầu đồng tình: “Đúng vậy đúng vậy, mặt mũi thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp”
Nói ra câu nói ấy, Tả Tiểu Đa lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng của mình từ mùa hè nóng bức đột nhiên hạ xuống dưới 0 độ.
Tả Tiểu Niệm rất 'có hứng thú' nói: “Ta thấy tối nay nàng nhìn ngươi rất nhiều lần, có lẽ có chút ấn tượng tốt với ngươi đó Cẩu Đát, may mắn của ngươi đến rồi đấy, nếu như cố gắng không chừng còn có thể lấy người nối tiếng làm vợ nữa... Như vậy thì tuyệt vời quá còn gì, cuộc đời coi như viên mãn luôn!”
Tả Tiểu Đa cảm thấy cơn ớn lạnh trong cơ thể càng lúc càng nặng, nhưng vẫn vờ như không có cảm giác gì, cười cười làm ra vẻ bình tính tự nhiên, nói: “Chị Niệm Niệm, không biết có phải ngươi đánh giá sai về vẻ ngoài của mình hay không, hoặc có lẻ là đã quen với dáng vẻ của mình từ lâu nên đã không xem trọng nó.”
“Ha ha... Bản thân ngươi có thể cảm thấy Cô Lạc Nhạn kia xinh đẹp, nhưng khi ngươi và nàng ta đứng cùng nhau sẽ khiến cho người khác sinh ra cảm giác chênh lệch rất rõ ràng... ừm, so với ngươi chỉ khiến cho người khác lập tức có cảm giác đại minh tỉnh kia trực tiếp trở thành người hầu ở nông thôn...”
Tả Tiểu Niệm vừa muốn lên cơn điên nhưng nghe thấy câu nói đấy thì đôi mắt lập tức phát sáng: “Ừm, hửm?”
- Tả Tiểu Đa vẫn không quay đầu nhìn nàng, giống như đang nói bản thân mình, làm ra vẻ đang nhớ lại nói: “Lúc đó ta đã nhìn vào mắt Mục sư phụ, rõ rằng đấy chính là ánh mắt là tự hào; Hừm, nói như nào nhỉ... Đại khái chính là đệ tử của mình đẹp hơn người nổi tiếng rất rất nhiều, có khí chất hơn nhiều... Kiểu đấy?”
Tả Tiểu Đa không chắc chắn nói: “Có lẽ là dáng vẻ đó đấy.”
“Chỉ cần có mắt nhìn là có thể nhìn ra ngay, khi Cô Lạc Nhạn kia đứng cùng với ngươi, bất luận là chiều cao, dáng người, làn da, tướng mạo, ngũ quan, mái tóc, khí chất... Đều kém xa ngươi! Ừm, phải nói là kém rất rất xa, có thể có hơi khoác lác nhưng nói kém xa thì không hề thổi phồng chút nào.”
Nhiệt độ trong phòng đã bình thường lại rồi, trở nên rất dễ chịu.
Tả Tiểu Niệm nở nụ cười, có chút đắc ý nói: “Thật ra Cô Lạc Nhạn cũng rất xinh đẹp, không đến mức kém xa ta nhiều như vậy đâu”
/510
|