Cho dù lại trả giá nhiều hơn cũng là đáng giá!
Bây giờ điều còn chưa xác định duy nhất chính là... Sự giúp đỡ đột nhiên đến đây là ở đâu ra?
Mình phải tìm bằng cách nào?
Lấy tướng mạo mà nói, đó là một sự giúp đỡ bị động, chỉ có mình tự tìm mới có thể có được sự giúp đỡ này, nếu mình không tìm được, không nhận được sự giúp đỡ thì tỷ lệ của ván cờ này sẽ dừng lại ở tình thế 5-5!
Nói cách khác, Niệm Niệm Niệm vẫn còn rất nguy hiểm, ít nhất có nửa khả năng vẫn sẽ ngã xuống!
“Phải tìm được, phải đưa đưa tỷ lệ lên cao nhất!
Tả Tiểu Đa thăm quyết tâm: “Không buông ta bất cứ cơ hội tìm kiếm nào!"
Mặt mày Tả Tiểu Niệm cong cong, nàng lắng lặng nhìn Tả Tiểu Đa, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, vẻ tức giận vừa rồi đã biến mất từ lúc nào không hay.
Nhìn Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở, vui mừng từ tận đáy lòng, trong lòng nàng chỉ có mềm mại vô ngần chứ không còn gì khác.
Nghĩ đến Tả Tiểu Đa giấu giếm tự làm, lại thêm những đấu tranh hỗn độn bất lực cùng tuyệt vọng trong nhật ký..
Trong lòng Tả Tiểu Niệm càng mềm mại hơn, cảm thấy càng ngày càng nhu hòa, càng ngày càng là ấm áp ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng thậm chí không nghe Tả Tiểu Đa nói gì nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Cầu Đát, dưới sự bảo vệ của ngươi, rốt cuộc ta có qua được một cửa này không?
Có lẽ người khác không biết, nhưng Tả Tiểu Niệm lại biết rõ từng việc Tả Tiểu Đa làm.
Không đề cập tới việc hẳn liều mạng tu luyện, bời vì tu vị của hẳn thật sự rất thấp, có tu luyện thế nào thì từ sao đại chiến hẳn cũng là có tâm không có lực, không thay đổi được gì, thậm chí không có tư cách tham gia hộ pháp, hay là chiến đấu.
Nhưng mà hắn rất nỗ lực ở những phương diện khác, vì sự nỗ lực này, hân đã đạt được kết quả khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải kinh sợ!
Từ khi tình cờ gặp Tham Lang, sau đó không để tâm chuyện có xác định hay không, hắn dựa vào một viên Tham Lang Chỉ Tâm nhấc lên một hồi phong ba lớn ở Nhị Trung, trực tiếp lấy một loại phương pháp thô bạo khó nói để châm ngòi cho toàn bộ sự việc, lật tẩy hết mọi thứ!
Ta quản ngươi phải hay không, phải, chính là may mắn của ta; không phải, cũng là cục diện hỗn loạn!
Sau đó từng bước một...
Người khác đều cảm thấy kỳ quái
'Vì sao phần mộ phần tổ tiên tiên của Ninh gia đột nhiên bị lún? Vì sao cao ốc tổng bộ của Mộng gia đột nhiên bị nghiêng? Vì sao trên dưới Ninh gia đột nhiên phát rồ, vì sao tin tức xấu của Mộng gia đột nhiên truyền tới không ngừng từ khắp nơi trong nước...
Vì sao các cao thủ Vu Minh ẩn núp vài chục năm trong phủ Tổng đốc lại đột nhiên bị bại lộ dấu vết?
Vì sao tổng cục Tinh Thuẫn đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện ở thành Phượng Hoàng?
Làm cho không ai trong thành Phượng Hoàng dám hành động thiếu suy nghĩ?
Đối với thành Phượng Hoàng, mỗi một sự kiện này đều là chuyện lớn kinh thiên động địa, mà đắng sau những chuyện này gần như đều là kết quả từ hành động của thiếu niên mệt mỏi lười biếng trước mặt này!
Là hẳn, lấy phương thức trực tiếp hoặc gián tiếp bày nên rồi khống chế toàn cục!
Sau đó từng bước từng bước đưa mọi chuyện đến hiện tại.
Người khác không biết, cũng sẽ không biết, nhưng Tả Tiểu Niệm hiểu rõ hơn bất cứ ai khác!
Đây là Tiểu Đa của nàng, vì nàng mà từng bước liều mạng, giấy dụa đi đến kết quả này!
"Đa Đa..." Tả Tiểu Niệm thì thào nói, ngay cả nàng cũng không phát hiện trong giọng nói ấy mang theo dịu dàng như thế, thâm tình chân thành như thế.
Trong mắt nàng như cất dấu sóng biển lấp lánh, gợn sóng không ngừng.
Mắt thấy cảnh này, Tả Tiểu Đa lập tức mềm nhũn, trong phút chốc cảm giác mình như muốn bay lên trời, không khỏi nhếch môi, cảm thấy mỹ mãn, đắc ý dạt dào thì thào nói: “Đây là vợ của ta..
“Cút đi!"
Nhu tình chứa chan đột nhiên biến thành ngượng ngùng không thôi chỉ vì câu nói của người này!
Tả Tiểu Niệm xông lên là đấm đá một hồi.
Tả Tiểu Đa ôm đầu kêu cứu.
“Reng reng reng...”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Của ta à?"
“Của ta."
“Hôm nào ngươi đối tiếng chuông điện thoại đi”
"Hừ."
Tả Tiểu Đa nghe điện thoại.
“Tiểu Đa, 0 giờ đêm nay thầy Tân của ngươi sẽ đón ngươi đi đến Phượng Hồi Đầu, xác nhận lại tình huống” Tiếng nói của Lam Thư truyền đến.
“Dạ”
“Nhớ gọi cả Tiểu Niệm”
“Dạ”
“Nếu tiện thì nói Tiểu Niệm gọi luôn Mục sư phụ”
"Dạ”
Kết thúc cuộc gọi.
Tả Tiểu Niệm cười không thở nổi
Từ khi kết nối cuộc gọi, từ đầu đến cuối Tả Tiểu Đa chỉ nói ba câu.
Hơn nữa ba câu hoàn toàn giống nhau.
Dạ, dạ, dạ.
Vậy là xong việc.
...
Ngay trong tối m đó.
Gần mười một giờ, một đoàn xe thật dài lặng yên tiến vào thành Phượng Hoàng, sau đó một đường đi đến phủ Tổng đốc.
Cổng phủ Tổng đốc mở rộng, Vạn Bình Nguyên tự mình đi ra nghênh đón.
Một người dáng thân hình thướt tha yểu điệu bước xuống khỏi chiếc xe thứ hai của đoàn xe, nàng đội khăn che mặt, nhưng dáng người tinh xảo, cao gầy, như liễu rũ trong gió, uyển chuyển ưu nhã.
Chẳng qua chỉ bước xuống khỏi xe cũng đã tự nhiên hiện ra ngàn loại phong tình, tất cả thanh tao.
“Cuối cùng cũng đến đây, đi đường vất vả chứ” Vạn tổng đốc cười ha ha, xem chừng vui vẻ vô cùng.
Cô gái hơi chúi người, giọng điệu mang theo sự bướng binh của thiếu nữ: “Chào dượng bảy mươi ba”
Mặt Vạn Bình Nguyên tức khắc hơi vặn vẹo, khóe miệng run rẩy, nửa ngày mới nói: "Nha đầu, ngươi gọi dượng là được rồi, bảy mươi ba phía sau... Ta cảm thấy không cần phải có”
Cô gái cười hì hì nói: “Dì ở bên nhà bà ngoại ta chẳng phải đúng là xếp thứ bảy mươi ba trong số con gái của gia tộc à, xưng hô như vậy cũng đúng mà”
Vạn Bình Nguyên cười khổ.
Có ai nói sai đâu? Nhưng cái danh xưng dượng bảy mươi ba này... trời ạ... Nghe rất khó chịu đấy.
“Nhạn Nhi à...”
'Vạn Bình Nguyên bất đắc dĩ ra mặt: "Có thế không căn quan tâm dượng thứ mấy được không, vào nhà rồi lại nói chuyện tiếp, em họ ngươi chờ ngươi hơn một năm, quả thật là trông mòn con mắt”
Một người phụ nữ xinh đẹp đi ra: “Chao ôi, tâm can bảo bối, ngươi đã đến rồi”
“Dì nhỏ” Cô gái này cung kính hành lễ.
Nàng bị người phụ nữ này ôm vào ngực, thân thiết vô cùng.
Vạn Bình Nguyên ở bên cạnh hơi ghen ty, trêu ghẹo nói: "Sao không gọi dì bảy mươi ba? Lễ nghĩa đâu?"
Cô gái cười ha ha, trả lại một cái mặt quỷ: "Nào dám gọi như vậy, dì út sẽ đánh ta thật đấy...”
Bây giờ điều còn chưa xác định duy nhất chính là... Sự giúp đỡ đột nhiên đến đây là ở đâu ra?
Mình phải tìm bằng cách nào?
Lấy tướng mạo mà nói, đó là một sự giúp đỡ bị động, chỉ có mình tự tìm mới có thể có được sự giúp đỡ này, nếu mình không tìm được, không nhận được sự giúp đỡ thì tỷ lệ của ván cờ này sẽ dừng lại ở tình thế 5-5!
Nói cách khác, Niệm Niệm Niệm vẫn còn rất nguy hiểm, ít nhất có nửa khả năng vẫn sẽ ngã xuống!
“Phải tìm được, phải đưa đưa tỷ lệ lên cao nhất!
Tả Tiểu Đa thăm quyết tâm: “Không buông ta bất cứ cơ hội tìm kiếm nào!"
Mặt mày Tả Tiểu Niệm cong cong, nàng lắng lặng nhìn Tả Tiểu Đa, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, vẻ tức giận vừa rồi đã biến mất từ lúc nào không hay.
Nhìn Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở, vui mừng từ tận đáy lòng, trong lòng nàng chỉ có mềm mại vô ngần chứ không còn gì khác.
Nghĩ đến Tả Tiểu Đa giấu giếm tự làm, lại thêm những đấu tranh hỗn độn bất lực cùng tuyệt vọng trong nhật ký..
Trong lòng Tả Tiểu Niệm càng mềm mại hơn, cảm thấy càng ngày càng nhu hòa, càng ngày càng là ấm áp ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng thậm chí không nghe Tả Tiểu Đa nói gì nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Cầu Đát, dưới sự bảo vệ của ngươi, rốt cuộc ta có qua được một cửa này không?
Có lẽ người khác không biết, nhưng Tả Tiểu Niệm lại biết rõ từng việc Tả Tiểu Đa làm.
Không đề cập tới việc hẳn liều mạng tu luyện, bời vì tu vị của hẳn thật sự rất thấp, có tu luyện thế nào thì từ sao đại chiến hẳn cũng là có tâm không có lực, không thay đổi được gì, thậm chí không có tư cách tham gia hộ pháp, hay là chiến đấu.
Nhưng mà hắn rất nỗ lực ở những phương diện khác, vì sự nỗ lực này, hân đã đạt được kết quả khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải kinh sợ!
Từ khi tình cờ gặp Tham Lang, sau đó không để tâm chuyện có xác định hay không, hắn dựa vào một viên Tham Lang Chỉ Tâm nhấc lên một hồi phong ba lớn ở Nhị Trung, trực tiếp lấy một loại phương pháp thô bạo khó nói để châm ngòi cho toàn bộ sự việc, lật tẩy hết mọi thứ!
Ta quản ngươi phải hay không, phải, chính là may mắn của ta; không phải, cũng là cục diện hỗn loạn!
Sau đó từng bước một...
Người khác đều cảm thấy kỳ quái
'Vì sao phần mộ phần tổ tiên tiên của Ninh gia đột nhiên bị lún? Vì sao cao ốc tổng bộ của Mộng gia đột nhiên bị nghiêng? Vì sao trên dưới Ninh gia đột nhiên phát rồ, vì sao tin tức xấu của Mộng gia đột nhiên truyền tới không ngừng từ khắp nơi trong nước...
Vì sao các cao thủ Vu Minh ẩn núp vài chục năm trong phủ Tổng đốc lại đột nhiên bị bại lộ dấu vết?
Vì sao tổng cục Tinh Thuẫn đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện ở thành Phượng Hoàng?
Làm cho không ai trong thành Phượng Hoàng dám hành động thiếu suy nghĩ?
Đối với thành Phượng Hoàng, mỗi một sự kiện này đều là chuyện lớn kinh thiên động địa, mà đắng sau những chuyện này gần như đều là kết quả từ hành động của thiếu niên mệt mỏi lười biếng trước mặt này!
Là hẳn, lấy phương thức trực tiếp hoặc gián tiếp bày nên rồi khống chế toàn cục!
Sau đó từng bước từng bước đưa mọi chuyện đến hiện tại.
Người khác không biết, cũng sẽ không biết, nhưng Tả Tiểu Niệm hiểu rõ hơn bất cứ ai khác!
Đây là Tiểu Đa của nàng, vì nàng mà từng bước liều mạng, giấy dụa đi đến kết quả này!
"Đa Đa..." Tả Tiểu Niệm thì thào nói, ngay cả nàng cũng không phát hiện trong giọng nói ấy mang theo dịu dàng như thế, thâm tình chân thành như thế.
Trong mắt nàng như cất dấu sóng biển lấp lánh, gợn sóng không ngừng.
Mắt thấy cảnh này, Tả Tiểu Đa lập tức mềm nhũn, trong phút chốc cảm giác mình như muốn bay lên trời, không khỏi nhếch môi, cảm thấy mỹ mãn, đắc ý dạt dào thì thào nói: “Đây là vợ của ta..
“Cút đi!"
Nhu tình chứa chan đột nhiên biến thành ngượng ngùng không thôi chỉ vì câu nói của người này!
Tả Tiểu Niệm xông lên là đấm đá một hồi.
Tả Tiểu Đa ôm đầu kêu cứu.
“Reng reng reng...”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Của ta à?"
“Của ta."
“Hôm nào ngươi đối tiếng chuông điện thoại đi”
"Hừ."
Tả Tiểu Đa nghe điện thoại.
“Tiểu Đa, 0 giờ đêm nay thầy Tân của ngươi sẽ đón ngươi đi đến Phượng Hồi Đầu, xác nhận lại tình huống” Tiếng nói của Lam Thư truyền đến.
“Dạ”
“Nhớ gọi cả Tiểu Niệm”
“Dạ”
“Nếu tiện thì nói Tiểu Niệm gọi luôn Mục sư phụ”
"Dạ”
Kết thúc cuộc gọi.
Tả Tiểu Niệm cười không thở nổi
Từ khi kết nối cuộc gọi, từ đầu đến cuối Tả Tiểu Đa chỉ nói ba câu.
Hơn nữa ba câu hoàn toàn giống nhau.
Dạ, dạ, dạ.
Vậy là xong việc.
...
Ngay trong tối m đó.
Gần mười một giờ, một đoàn xe thật dài lặng yên tiến vào thành Phượng Hoàng, sau đó một đường đi đến phủ Tổng đốc.
Cổng phủ Tổng đốc mở rộng, Vạn Bình Nguyên tự mình đi ra nghênh đón.
Một người dáng thân hình thướt tha yểu điệu bước xuống khỏi chiếc xe thứ hai của đoàn xe, nàng đội khăn che mặt, nhưng dáng người tinh xảo, cao gầy, như liễu rũ trong gió, uyển chuyển ưu nhã.
Chẳng qua chỉ bước xuống khỏi xe cũng đã tự nhiên hiện ra ngàn loại phong tình, tất cả thanh tao.
“Cuối cùng cũng đến đây, đi đường vất vả chứ” Vạn tổng đốc cười ha ha, xem chừng vui vẻ vô cùng.
Cô gái hơi chúi người, giọng điệu mang theo sự bướng binh của thiếu nữ: “Chào dượng bảy mươi ba”
Mặt Vạn Bình Nguyên tức khắc hơi vặn vẹo, khóe miệng run rẩy, nửa ngày mới nói: "Nha đầu, ngươi gọi dượng là được rồi, bảy mươi ba phía sau... Ta cảm thấy không cần phải có”
Cô gái cười hì hì nói: “Dì ở bên nhà bà ngoại ta chẳng phải đúng là xếp thứ bảy mươi ba trong số con gái của gia tộc à, xưng hô như vậy cũng đúng mà”
Vạn Bình Nguyên cười khổ.
Có ai nói sai đâu? Nhưng cái danh xưng dượng bảy mươi ba này... trời ạ... Nghe rất khó chịu đấy.
“Nhạn Nhi à...”
'Vạn Bình Nguyên bất đắc dĩ ra mặt: "Có thế không căn quan tâm dượng thứ mấy được không, vào nhà rồi lại nói chuyện tiếp, em họ ngươi chờ ngươi hơn một năm, quả thật là trông mòn con mắt”
Một người phụ nữ xinh đẹp đi ra: “Chao ôi, tâm can bảo bối, ngươi đã đến rồi”
“Dì nhỏ” Cô gái này cung kính hành lễ.
Nàng bị người phụ nữ này ôm vào ngực, thân thiết vô cùng.
Vạn Bình Nguyên ở bên cạnh hơi ghen ty, trêu ghẹo nói: "Sao không gọi dì bảy mươi ba? Lễ nghĩa đâu?"
Cô gái cười ha ha, trả lại một cái mặt quỷ: "Nào dám gọi như vậy, dì út sẽ đánh ta thật đấy...”
/510
|