Căn cứ vào suy nghĩ ấy, Tả Tiểu Đa đã chuẩn bị tốt tâm lý là sinh nhật Vạn Lý Tú sẽ bị hủy bỏ.
Chỉ tiếc rất nhiều kế hoạch định ra bị hủy, nhưng riêng tiệc sinh nhật lại không bị hủy!
Bữa tiệc vốn dự định làm lớn đã biến thành bữa tiệc nhỏ, làm cho con gái và nhóm bạn tự chơi, ngoài ra còn có những người thân trong gia đình và họ hàng của họ đã đến trước vài ngày.
Vẽ phần người ngoài thì không có ai cả, cho dù là đã phát thiệp mời cũng được báo đã hủy bỏ.
Hiện tại thành Phương Hoàng đang lặng lẽ chờ mưa giông đến.
Tổng bộ tập đoàn Mộng Thị đang ngày càng nghiêng hơn, mọi người càng quan tâm, hoặc là nói cùng chờ đợi khoảnh khắc nó ầm ầm ngã xuống!
Buổi tiệc sinh nhật của một cô gái nhỏ, hủy bỏ thì hủy bỏ, bây giờ xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, hủy bỏ mới là hợp lý.
Tả Tiểu Ta tỏ vẻ rất tiếc nuối điều này, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao buổi tiệc lớn biến thành buổi tiệc nhỏ, đối tượng mình cần đối mặt khi biểu diễn cũng giảm bớt thật nhiều, phạm vị mất mặt thu nhỏ không ít, đương nhiên đáng giả thở phào một hơi.
“Nhất định sẽ đến!”
Chuyện lớn để cho người lớn quan tâm đi, nội tâm chúng ta chính là mấy đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể cởi mở vui vẻ!
Tả Tiểu Đa khẽ hát, dương dương tự đắc gõ vang cửa phòng Tả Tiểu Niệm.
“Niệm Niệm... mèo, mở cửa!”
Tả Tiểu Đa hừng hực khí thế,
Hắn ở trong nhà mở miệng ngậm miệng đều tràn đầy là Niệm Niệm mèo, cái này không phải bàn cãi.
Hiện tại sau khi Tả Tiểu Đa đột phát, hẳn cảm thấy rất tự tin, hắn lại không muốn gọi ba chữ 'chị Niệm Niệm' nữa!
Như vậy chẳng phải tỏ vẻ Tả đại sư ta nhỏ à?
Không được!
Cho nên Tả Tiểu Đa mạnh mẽ sửa miệng, trực tiếp chuyển sang gọi Niệm Niệm mèo.
Tả Tiểu Niệm giận sôi, đến mức muốn đánh người nào đó một trận, lại phát hiện người này bị đánh nhưng vẫn sống chết không chịu thay đổi, y như lưu manh, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Dăn dăn... Nàng dăn quen bị gọi là Niệm Niệm mèo, trong lòng Tả Tiểu Niệm cực kỳ khó chịu, thế mại lại như là cam chịu.
Kết quả là, Tả đại sư bắt đầu không hề thỏa mãn việc gọi Niệm Niệm mèo.
Bây giờ trong lòng hẳn thường suy nghĩ, có phải có thể bỏ luôn từ “mèo” phía sau kia đi không, gọi thắng là “Niệm Niệm” luôn.
Đương nhiên, từng bước từng bước, đạt tới bước. có thể gọi là “Niệm Nhi” thì càng tốt.
Nhưng trong lòng cân nhắc bảy tám mươi lần, cuối cùng vẫn ủ rũ từ bỏ ý đồ.
Bắt đầu với Niệm Niệm mèo trước, sau đó tiến hành từng bước thử xem.
Ít nhất cái này có cơ sở, cha mẹ gọi Đa Đa Cẩu.
Niệm Niệm mèo từ nhỏ tới giờ, thật ra Tả Tiểu Niệm cũng không phản cảm gì cả.
Nhưng nếu mình trực tiếp gọi Niệm Niệm, không chừng Tả Tiểu Niệm sẽ nối điên ngay!
Trình độ nổi điên kia, Tả Tiểu Đa nghĩ là thấy sợ, hắn bắt buộc mình không cần nghĩ nữa.
“Ta tiến từng bước, công hãm độ cứng của ngươi; ta tiến từng bước biến ngươi hoàn toàn thành tù binh, ta tiến từng bước đúc thành hồ tình yêu, ta tiến từng bước làm cho ta tiến vào ngươi... Tiến vào sâu trong nội tâm ngươi..."
Tả Tiểu Đa đứng tựa ngoài cửa, đắc ý dào hát
Ừ, tên bài hát này là 'Từng bước một'.
Vị tác giả nổi tiếng nào đó không muốn lộ danh tính, đồng thời là nhạc sĩ nội tiếng, nhà thư pháp nổi tiếng, mỹ nam tử nổi tiếng sáng tác.
Cửa mở, một bàn tay ngọc tức giận vươn ra, nằm lấy da đầu của Tả Tiểu Đa, cứ thô lỗ kéo hắn vào như. vậy.
Rầm!
Tả Tiểu Đa bị đầy xuống sô pha, Tả Tiểu Niệm mặt mày lạnh băng hỏi: “Tới làm gì?”
“Ngươi chưa xem tin tức à?”
Tả Tiểu Đa nói với giọng điệu đương nhiên: “Bên ngoài trời long đất lở, ta đến đây chẳng qua là để xem tướng cho ngươi, xác nhận tình huống một chút!"
“Sao ngươi không xem lúc ăn cơm?”
“Lúc ăn cơm... Có cha mẹ ăn cùng, không tiện mà..” Tả Tiểu Đa cười ha ha, mùi lưu manh tỏa ra bốn phía.
Tả Tiểu Đa tức giận cho hắn một ánh mắt xem thường, hiển nhiên là hoàn toàn không tin lời bịa chuyện của hắn.
Từ khi phần mộ phần tổ tiên tiên Ninh Thị bị sụt lún xuống, Tả Tiểu Đa bắt đầu xem tướng ngày hai lần.
Sau đó tòa cao ốc tập đoàn Mộng Thị bắt đầu nghiêng, lịch xem tướng thường ngày của Tả Tiểu Đa lại chuyển thành một ngày bốn năm lần!
Sáng sớm rời giường bị hẳn xem một lần.
Cơm nước xong bị hắn xem một lần.
Buổi chiều về nhà xem một lần.
Ăn xong cơm chiều lại xem một lần.
Buổi đêm 0 giờ còn muốn xem lại một lần!
Mỗi lăn xem đều muốn muốn Tả Tiểu Nam ngồi nghiêm chỉnh, hoặc là ngoan ngoãn đứng thắng...
Sau đó hắn trừng mất nhìn, cái gì cũng xem, cũng không chỉ giới hạn khuôn mặt.
Mỗi lần xem, Tả Tiểu Niệm đều muốn đánh người này một trận.
Cứ cảm thấy người này lấy danh nghĩa xem tướng để nhân cơ hội thỏa thích ngắm nàng.
Mà mỗi khi nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt cùng khát vọng sáng rỡ trong mắt tên ranh con này, trong lòng Tả Tiểu Niệm lại hoang mang hỗn loạn, rồi lại xấu hổ khó hiểu.
Sau vài lần như vậy, nàng cung không né tránh nữa, ngươi muốn xem thì xem đi, ngoài xem ngươi còn làm được gì?
Bị nhìn cũng không bớt đi miếng thịt nào, ta sợ. ngươi chắc?
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, Tả Tiểu Niệm lại trở nên phối hợp hơn.
Nàng thậm chí căn bản không nghĩ đến mình đã bị Tả Tiểu Đa từng bước tiếp cận rất nhiều, đã đột phá phòng tuyến, cùng với... Giới hạn!
Ví dụ như... Ban đầu hắn chỉ cần gọi một tiếng Niệm Niệm mèo sẽ bị mình đánh một trận, đến mấy ngày này, rõ ràng nàng đã lười đánh hẳn rồi, mặc kệ hẳn, cũng cam chịu cách gọi này.
Ví dụ như... Vốn đĩ hẳn mà nhìn mình, mình sẽ mãng hắn theo bản năng, bây giờ cũng không mảng hắn nữa.
Biết rõ tên này đang lợi dụng mình, thế mà cũng không cảm thấy có vấn đề gì
Đây thật đúng là một sự thay đổi tâm lý kỳ diệu.
Thói quen của con người thực sự là một loại quán tính thật thần kỳ!
Đến nay nàng còn nhớ rõ đêm đó hắn gọi nàng Niệm Niệm mèo vài lần liên tục, mỗi một lần Tả Tiểu Niệm đều nổi giận, bất lấy người nào đó là đánh điên cuồng một trận, sau đó lại đá hẳn lên trời hơn chục lần...
Sau khi đi xuống, tên này vẫn một mặt bại hoại, hì hì ha ha trơ mặt gọi: “Niệm Niệm mèo, Niệm Niệm mèo..."
Chỉ tiếc rất nhiều kế hoạch định ra bị hủy, nhưng riêng tiệc sinh nhật lại không bị hủy!
Bữa tiệc vốn dự định làm lớn đã biến thành bữa tiệc nhỏ, làm cho con gái và nhóm bạn tự chơi, ngoài ra còn có những người thân trong gia đình và họ hàng của họ đã đến trước vài ngày.
Vẽ phần người ngoài thì không có ai cả, cho dù là đã phát thiệp mời cũng được báo đã hủy bỏ.
Hiện tại thành Phương Hoàng đang lặng lẽ chờ mưa giông đến.
Tổng bộ tập đoàn Mộng Thị đang ngày càng nghiêng hơn, mọi người càng quan tâm, hoặc là nói cùng chờ đợi khoảnh khắc nó ầm ầm ngã xuống!
Buổi tiệc sinh nhật của một cô gái nhỏ, hủy bỏ thì hủy bỏ, bây giờ xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, hủy bỏ mới là hợp lý.
Tả Tiểu Ta tỏ vẻ rất tiếc nuối điều này, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao buổi tiệc lớn biến thành buổi tiệc nhỏ, đối tượng mình cần đối mặt khi biểu diễn cũng giảm bớt thật nhiều, phạm vị mất mặt thu nhỏ không ít, đương nhiên đáng giả thở phào một hơi.
“Nhất định sẽ đến!”
Chuyện lớn để cho người lớn quan tâm đi, nội tâm chúng ta chính là mấy đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể cởi mở vui vẻ!
Tả Tiểu Đa khẽ hát, dương dương tự đắc gõ vang cửa phòng Tả Tiểu Niệm.
“Niệm Niệm... mèo, mở cửa!”
Tả Tiểu Đa hừng hực khí thế,
Hắn ở trong nhà mở miệng ngậm miệng đều tràn đầy là Niệm Niệm mèo, cái này không phải bàn cãi.
Hiện tại sau khi Tả Tiểu Đa đột phát, hẳn cảm thấy rất tự tin, hắn lại không muốn gọi ba chữ 'chị Niệm Niệm' nữa!
Như vậy chẳng phải tỏ vẻ Tả đại sư ta nhỏ à?
Không được!
Cho nên Tả Tiểu Đa mạnh mẽ sửa miệng, trực tiếp chuyển sang gọi Niệm Niệm mèo.
Tả Tiểu Niệm giận sôi, đến mức muốn đánh người nào đó một trận, lại phát hiện người này bị đánh nhưng vẫn sống chết không chịu thay đổi, y như lưu manh, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Dăn dăn... Nàng dăn quen bị gọi là Niệm Niệm mèo, trong lòng Tả Tiểu Niệm cực kỳ khó chịu, thế mại lại như là cam chịu.
Kết quả là, Tả đại sư bắt đầu không hề thỏa mãn việc gọi Niệm Niệm mèo.
Bây giờ trong lòng hẳn thường suy nghĩ, có phải có thể bỏ luôn từ “mèo” phía sau kia đi không, gọi thắng là “Niệm Niệm” luôn.
Đương nhiên, từng bước từng bước, đạt tới bước. có thể gọi là “Niệm Nhi” thì càng tốt.
Nhưng trong lòng cân nhắc bảy tám mươi lần, cuối cùng vẫn ủ rũ từ bỏ ý đồ.
Bắt đầu với Niệm Niệm mèo trước, sau đó tiến hành từng bước thử xem.
Ít nhất cái này có cơ sở, cha mẹ gọi Đa Đa Cẩu.
Niệm Niệm mèo từ nhỏ tới giờ, thật ra Tả Tiểu Niệm cũng không phản cảm gì cả.
Nhưng nếu mình trực tiếp gọi Niệm Niệm, không chừng Tả Tiểu Niệm sẽ nối điên ngay!
Trình độ nổi điên kia, Tả Tiểu Đa nghĩ là thấy sợ, hắn bắt buộc mình không cần nghĩ nữa.
“Ta tiến từng bước, công hãm độ cứng của ngươi; ta tiến từng bước biến ngươi hoàn toàn thành tù binh, ta tiến từng bước đúc thành hồ tình yêu, ta tiến từng bước làm cho ta tiến vào ngươi... Tiến vào sâu trong nội tâm ngươi..."
Tả Tiểu Đa đứng tựa ngoài cửa, đắc ý dào hát
Ừ, tên bài hát này là 'Từng bước một'.
Vị tác giả nổi tiếng nào đó không muốn lộ danh tính, đồng thời là nhạc sĩ nội tiếng, nhà thư pháp nổi tiếng, mỹ nam tử nổi tiếng sáng tác.
Cửa mở, một bàn tay ngọc tức giận vươn ra, nằm lấy da đầu của Tả Tiểu Đa, cứ thô lỗ kéo hắn vào như. vậy.
Rầm!
Tả Tiểu Đa bị đầy xuống sô pha, Tả Tiểu Niệm mặt mày lạnh băng hỏi: “Tới làm gì?”
“Ngươi chưa xem tin tức à?”
Tả Tiểu Đa nói với giọng điệu đương nhiên: “Bên ngoài trời long đất lở, ta đến đây chẳng qua là để xem tướng cho ngươi, xác nhận tình huống một chút!"
“Sao ngươi không xem lúc ăn cơm?”
“Lúc ăn cơm... Có cha mẹ ăn cùng, không tiện mà..” Tả Tiểu Đa cười ha ha, mùi lưu manh tỏa ra bốn phía.
Tả Tiểu Đa tức giận cho hắn một ánh mắt xem thường, hiển nhiên là hoàn toàn không tin lời bịa chuyện của hắn.
Từ khi phần mộ phần tổ tiên tiên Ninh Thị bị sụt lún xuống, Tả Tiểu Đa bắt đầu xem tướng ngày hai lần.
Sau đó tòa cao ốc tập đoàn Mộng Thị bắt đầu nghiêng, lịch xem tướng thường ngày của Tả Tiểu Đa lại chuyển thành một ngày bốn năm lần!
Sáng sớm rời giường bị hẳn xem một lần.
Cơm nước xong bị hắn xem một lần.
Buổi chiều về nhà xem một lần.
Ăn xong cơm chiều lại xem một lần.
Buổi đêm 0 giờ còn muốn xem lại một lần!
Mỗi lăn xem đều muốn muốn Tả Tiểu Nam ngồi nghiêm chỉnh, hoặc là ngoan ngoãn đứng thắng...
Sau đó hắn trừng mất nhìn, cái gì cũng xem, cũng không chỉ giới hạn khuôn mặt.
Mỗi lần xem, Tả Tiểu Niệm đều muốn đánh người này một trận.
Cứ cảm thấy người này lấy danh nghĩa xem tướng để nhân cơ hội thỏa thích ngắm nàng.
Mà mỗi khi nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt cùng khát vọng sáng rỡ trong mắt tên ranh con này, trong lòng Tả Tiểu Niệm lại hoang mang hỗn loạn, rồi lại xấu hổ khó hiểu.
Sau vài lần như vậy, nàng cung không né tránh nữa, ngươi muốn xem thì xem đi, ngoài xem ngươi còn làm được gì?
Bị nhìn cũng không bớt đi miếng thịt nào, ta sợ. ngươi chắc?
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, Tả Tiểu Niệm lại trở nên phối hợp hơn.
Nàng thậm chí căn bản không nghĩ đến mình đã bị Tả Tiểu Đa từng bước tiếp cận rất nhiều, đã đột phá phòng tuyến, cùng với... Giới hạn!
Ví dụ như... Ban đầu hắn chỉ cần gọi một tiếng Niệm Niệm mèo sẽ bị mình đánh một trận, đến mấy ngày này, rõ ràng nàng đã lười đánh hẳn rồi, mặc kệ hẳn, cũng cam chịu cách gọi này.
Ví dụ như... Vốn đĩ hẳn mà nhìn mình, mình sẽ mãng hắn theo bản năng, bây giờ cũng không mảng hắn nữa.
Biết rõ tên này đang lợi dụng mình, thế mà cũng không cảm thấy có vấn đề gì
Đây thật đúng là một sự thay đổi tâm lý kỳ diệu.
Thói quen của con người thực sự là một loại quán tính thật thần kỳ!
Đến nay nàng còn nhớ rõ đêm đó hắn gọi nàng Niệm Niệm mèo vài lần liên tục, mỗi một lần Tả Tiểu Niệm đều nổi giận, bất lấy người nào đó là đánh điên cuồng một trận, sau đó lại đá hẳn lên trời hơn chục lần...
Sau khi đi xuống, tên này vẫn một mặt bại hoại, hì hì ha ha trơ mặt gọi: “Niệm Niệm mèo, Niệm Niệm mèo..."
/510
|