“Ngươi đã lĩnh giáo qua chùy của hắn hay chưa?” Rõ ràng là Tả Trường Lộ hơi mất tập trung.
“Tả ca, ngươi thật xem trọng ta quá...” Ngô Thiết Giang bĩu môi, nói: “Nếu ta lĩnh giáo qua chùy của hắn, hiện tại ta còn có thể ở nơi này làm thợ rèn cho ngươi?”
“Thiết Giang” Tả Trường Lộ im lặng suy nghĩ rồi nói: “Ngươi thật sự phải làm một lần nữa”
“Làm!.. Làm gì?” Mặt Ngô Thiết Giang xanh mét Sao phải làm một lần nữa?
“Chùy pháp!”
Tả Trường Lộ nhíu mày nói: “Ta không giỏi dùng chùy, hơn nữa còn cực kỳ ghét. Cho nên, ta không có chùy pháp. Nhưng mà Tiểu Đa luyện chùy, không thể không có chùy pháp”
“Chẳng phải chùy pháp đã có sẵn rồi sao?” Ngô Thiết Giang chỉ chỉ thi thể Hồng Hạt Tử: “Đó chính là chùy pháp đã được công nhận là thiên hạ đệ nhất từ xưa tới nay”
“Ngươi dùng bộ não nát kia của ngươi suy nghĩ một chút đi, chùy pháp này, có thể lộ ra ngoài sao?”
Tả Trường Lộ cả giận nói: “Một khi bị nhận ra, kẻ thù của Tiểu Đa, sẽ chính là cả thế giới này! Khắp đại lục Tinh Hồn, tổ tiên dòng họ nhà nào mà chẳng có ít nhất một người bị tên vô liêm sỉ này đập chết?”
“À ờ ha...”
Ngô Thiết Giang tỉnh ngộ: “Đây đúng là một vấn đề.”
“Cho nên, chùy pháp của Tiểu Đa, không thể chỉ có một nhà. Hơn nữa chùy pháp này của Hạt Tử rất ngoan độc, từ xưa tới nay những người giao đấu với hắn, đều bị chủy pháp này làm cho hình thần câu diệt, tan thành tro bụi... Sát nghiệp quá nặng”
Tả Trường Lộ trầm ngâm nói: “Ngươi thu thập một vài chùy pháp mà ta có thể vừa ý lại, bảy tám loại là được”
“Bảy tám loại?!”
Tròng mắt của Ngô Thiết Giang muốn rớt ra ngoài, giọng cũng đổi, nói: “Bảy tám loại chùy pháp mà ngươi vừa ý? Ngươi giết ta đi! Cả thế giới này, chùy pháp mà ngươi vừa ý, bao gồm cả Thiên Hồn Mộng Yểm chùy, cũng không vượt quá sáu loại, ngươi muốn bảy tám loại?”
“Ngươi xem rồi làm đi” Tả Trường Lộ bâng quơ nói: “Thu thập rồi đưa tới là được, tạm thời chưa thu thập được, thì cứ dùng Đả Thiết chùy pháp của ngươi luyện tập trước vậy.”
Ngô Thiết Giang làm cao: “Đây là Bát Phương Phong Vũ chùy! Không phải là Đả Thiết chủy!”
“Dám làm cao ở trước mặt ta?” Tả Trường Lộ liếc. mắt nhìn.
Ngô Thiết Giang lập tức cúi đầu cười làm lành: “Tả ca thật là đẹp trai..”
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi” Tả Trường Lộ dặn dò nói: “Việc này, trời biết đất biết...
“Ngươi biết ta biết! Ta hiểu, Tả ca!”Ngô Thiết Giang liên tục gật đầu.
“Ờ, lướt đi để ta nói chuyện với lão Hồng”
“Được thôi...”
....
Ngô Thiết Giang đi ra ngoài.
Tả Trường Lộ chắp tay đứng trước thi thể của Hồng Hạt Tử, khẽ thì thầm: “Hạt Tử, lão Hồng, có lẽ người khác nhìn thấy ta nói chuyện, sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ta biết ngươi sẽ không như thế, ngươi nghe thấy được.”
“Thật ra cả đời này, ta chỉ là Tả Trường Lộ, ngươi chỉ là Hồng Hạt Tử, có lẽ ta biết nhiều hơn ngươi một chút, lòng cũng có chút toan tính. Nhưng mà làm bạn nhiều năm như vậy, ta tin ngươi cũng biết, lại càng có thể cảm nhận được. Tình bạn của ta không phải là giả”
“Ta muốn ngăn cản ngươi, muốn ngươi sống thêm vài năm, tuy là có chút toan tính, nhưng hơn hết, †a vẫn hy vọng bạn của ta kiếp này có thể sống thêm vài ngày. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngươi vẫn sớm ra đi... Ngươi biết không, ngươi nhắm mắt xuôi tay, khiến ta càng thêm cô đơn”
“Vào lúc này ta muốn tìm một người nói chuyện phiếm, cũng chẳng có ai...”
“Muốn tìm một đối thủ, lại càng chẳng có ai”
“Thậm chí, muốn dùng mưu trí tính kế một người, cũng không có đối tượng.”
“Hạt Tử, ngươi ra đi quá sớm, quá nhanh!”
“Ý định ban đầu của ta là ngăn cản ngươi, nhưng ngăn cản không thành công, ngược lại, lại để ngươi giam chân ta ở đây, không thể hành động, lão Hồng.... Ngươi nên thấy tự hào.”
“Bước cuối cùng này... Ta để Tiểu Đa nhận ngươi làm cha nuôi, nói là ta tính kế ngươi một lần cũng được, nói là thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ngươi cũng được... Ta thêm một tầng nhân quả cho ngươi... Lão Hồng, tương lai, nói không chừng ngươi phải cảm ơn ta đấy!”
“Người anh em, hãy yên nghỉ đi. Chúng ta lại là kẻ thù của nhau ở kiếp sau.”
Tả Trường Lộ rót một chén rượu, rưới nhẹ xuống đất, ánh mắt chăm chú: “Đời đời kiếp kiếp, lại làm... Kẻ thù không đội trời chung của nhau!”
Rót một chén rượu đầy, tự mình căm lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi Mộng Trầm Thiên tới Nhị Trung, Tả Tiểu Đa đã không xem tướng nữa, mà đi vào phòng trọng lực để bù tiến độ ngày hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không hề do dự, lập tức chuyển hướng, đi về một hướng mới
“Cũng không biết Hồng Hạt Tử... Còn có thế xuất sơn một lần nữa hay không”
Nhưng khi tới nhà Hồng Hạt Tứ, thấy cửa đóng then cài, mùi mục nát truyền ra từ bên trong.
Nhất thời tâm trạng của Mộng Trăm Thiên bị chùng xuống, hắn bối rối không biết làm gì, sau đó hán dứt khoát ngồi ở cửa chờ.
Chờ thật lâu thật lâu.
Một người đàn ông trung niên phong thần tuấn lãng từ từ xuất hiện ở đầu hẻm, đang đi về phía bên này, nhìn thấy Mộng Trầm Thiên ở cửa, không hề do dự, vẫn bước nhanh tới đây.
Khi đi tới cửa, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin nhường một chút, ta tới lấy chút đồ.”
Nối xong, rút chìa khóa và mở cửa phòng của Hồng Hạt Tử.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Mộng Trầm Thiên kinh nghỉ bất định.
Bản thân đã rèn luyện rất nhiều năm, mới có được phong độ khí thế tu dưỡng như bây giờ, nhưng thoạt nhìn người này cũng không nhiều tuổi lầm, vậy mà lại có phong nghỉ phong độ phong phạm khí chất như vậy... Cái nào cũng hoàn mỹ tự nhiên, như là lẽ tự nhiên!
Phóng khoáng tự nhiên, thoải mái tự nhiên, bất cứ mặt nào bản thân mình cũng đều không bằng.
“Ta họ Tả, bạn thân nhất của Hồng Hạt Tử.”
Tả Trường Lộ thản nhiên liếc mắt nhìn hẳn một cái, hỏi: “Ngươi tìm Hồng Hạt Tử có chuyện gì sao?”
“Phải... ta có chút chuyện”
Không hiểu sao khi ở trước mặt người đàn ông trung niên này, Mộng Trầm Thiên lại cảm thấy mình hơi cà lăm, hơi mất tự nhiên. Thậm chí còn có chút lo lắng, chỗ nào cũng cảm thấy bất an, khó chịu tới cực điểm.
“Uhm, ngươi đã tới muộn rồi, Hồng Hạt Tử đã chết rồi”
Tả Trường Lộ đẩy cửa, két một tiếng, cánh cửa mở ra, lạnh nhạt nói: “Ở đây không có người giúp ngươi đâu, ta tới đây tìm mấy thứ tùy thân của Hạt Tử, để chôn cùng với hắn”
“Chết... Chết rồi?”
Trong giây phút này Mộng Trầm Thiên chỉ cảm thấy cuộc đời giống như một giấc mộng.
Người duy nhất có thể vượt qua Tả Tiểu Đa và Tả quyết chuyện này, vậy mà chết rồi?
Có cần đen đủi như vậy không?!
“Tả ca, ngươi thật xem trọng ta quá...” Ngô Thiết Giang bĩu môi, nói: “Nếu ta lĩnh giáo qua chùy của hắn, hiện tại ta còn có thể ở nơi này làm thợ rèn cho ngươi?”
“Thiết Giang” Tả Trường Lộ im lặng suy nghĩ rồi nói: “Ngươi thật sự phải làm một lần nữa”
“Làm!.. Làm gì?” Mặt Ngô Thiết Giang xanh mét Sao phải làm một lần nữa?
“Chùy pháp!”
Tả Trường Lộ nhíu mày nói: “Ta không giỏi dùng chùy, hơn nữa còn cực kỳ ghét. Cho nên, ta không có chùy pháp. Nhưng mà Tiểu Đa luyện chùy, không thể không có chùy pháp”
“Chẳng phải chùy pháp đã có sẵn rồi sao?” Ngô Thiết Giang chỉ chỉ thi thể Hồng Hạt Tử: “Đó chính là chùy pháp đã được công nhận là thiên hạ đệ nhất từ xưa tới nay”
“Ngươi dùng bộ não nát kia của ngươi suy nghĩ một chút đi, chùy pháp này, có thể lộ ra ngoài sao?”
Tả Trường Lộ cả giận nói: “Một khi bị nhận ra, kẻ thù của Tiểu Đa, sẽ chính là cả thế giới này! Khắp đại lục Tinh Hồn, tổ tiên dòng họ nhà nào mà chẳng có ít nhất một người bị tên vô liêm sỉ này đập chết?”
“À ờ ha...”
Ngô Thiết Giang tỉnh ngộ: “Đây đúng là một vấn đề.”
“Cho nên, chùy pháp của Tiểu Đa, không thể chỉ có một nhà. Hơn nữa chùy pháp này của Hạt Tử rất ngoan độc, từ xưa tới nay những người giao đấu với hắn, đều bị chủy pháp này làm cho hình thần câu diệt, tan thành tro bụi... Sát nghiệp quá nặng”
Tả Trường Lộ trầm ngâm nói: “Ngươi thu thập một vài chùy pháp mà ta có thể vừa ý lại, bảy tám loại là được”
“Bảy tám loại?!”
Tròng mắt của Ngô Thiết Giang muốn rớt ra ngoài, giọng cũng đổi, nói: “Bảy tám loại chùy pháp mà ngươi vừa ý? Ngươi giết ta đi! Cả thế giới này, chùy pháp mà ngươi vừa ý, bao gồm cả Thiên Hồn Mộng Yểm chùy, cũng không vượt quá sáu loại, ngươi muốn bảy tám loại?”
“Ngươi xem rồi làm đi” Tả Trường Lộ bâng quơ nói: “Thu thập rồi đưa tới là được, tạm thời chưa thu thập được, thì cứ dùng Đả Thiết chùy pháp của ngươi luyện tập trước vậy.”
Ngô Thiết Giang làm cao: “Đây là Bát Phương Phong Vũ chùy! Không phải là Đả Thiết chủy!”
“Dám làm cao ở trước mặt ta?” Tả Trường Lộ liếc. mắt nhìn.
Ngô Thiết Giang lập tức cúi đầu cười làm lành: “Tả ca thật là đẹp trai..”
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi” Tả Trường Lộ dặn dò nói: “Việc này, trời biết đất biết...
“Ngươi biết ta biết! Ta hiểu, Tả ca!”Ngô Thiết Giang liên tục gật đầu.
“Ờ, lướt đi để ta nói chuyện với lão Hồng”
“Được thôi...”
....
Ngô Thiết Giang đi ra ngoài.
Tả Trường Lộ chắp tay đứng trước thi thể của Hồng Hạt Tử, khẽ thì thầm: “Hạt Tử, lão Hồng, có lẽ người khác nhìn thấy ta nói chuyện, sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ta biết ngươi sẽ không như thế, ngươi nghe thấy được.”
“Thật ra cả đời này, ta chỉ là Tả Trường Lộ, ngươi chỉ là Hồng Hạt Tử, có lẽ ta biết nhiều hơn ngươi một chút, lòng cũng có chút toan tính. Nhưng mà làm bạn nhiều năm như vậy, ta tin ngươi cũng biết, lại càng có thể cảm nhận được. Tình bạn của ta không phải là giả”
“Ta muốn ngăn cản ngươi, muốn ngươi sống thêm vài năm, tuy là có chút toan tính, nhưng hơn hết, †a vẫn hy vọng bạn của ta kiếp này có thể sống thêm vài ngày. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngươi vẫn sớm ra đi... Ngươi biết không, ngươi nhắm mắt xuôi tay, khiến ta càng thêm cô đơn”
“Vào lúc này ta muốn tìm một người nói chuyện phiếm, cũng chẳng có ai...”
“Muốn tìm một đối thủ, lại càng chẳng có ai”
“Thậm chí, muốn dùng mưu trí tính kế một người, cũng không có đối tượng.”
“Hạt Tử, ngươi ra đi quá sớm, quá nhanh!”
“Ý định ban đầu của ta là ngăn cản ngươi, nhưng ngăn cản không thành công, ngược lại, lại để ngươi giam chân ta ở đây, không thể hành động, lão Hồng.... Ngươi nên thấy tự hào.”
“Bước cuối cùng này... Ta để Tiểu Đa nhận ngươi làm cha nuôi, nói là ta tính kế ngươi một lần cũng được, nói là thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ngươi cũng được... Ta thêm một tầng nhân quả cho ngươi... Lão Hồng, tương lai, nói không chừng ngươi phải cảm ơn ta đấy!”
“Người anh em, hãy yên nghỉ đi. Chúng ta lại là kẻ thù của nhau ở kiếp sau.”
Tả Trường Lộ rót một chén rượu, rưới nhẹ xuống đất, ánh mắt chăm chú: “Đời đời kiếp kiếp, lại làm... Kẻ thù không đội trời chung của nhau!”
Rót một chén rượu đầy, tự mình căm lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi Mộng Trầm Thiên tới Nhị Trung, Tả Tiểu Đa đã không xem tướng nữa, mà đi vào phòng trọng lực để bù tiến độ ngày hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không hề do dự, lập tức chuyển hướng, đi về một hướng mới
“Cũng không biết Hồng Hạt Tử... Còn có thế xuất sơn một lần nữa hay không”
Nhưng khi tới nhà Hồng Hạt Tứ, thấy cửa đóng then cài, mùi mục nát truyền ra từ bên trong.
Nhất thời tâm trạng của Mộng Trăm Thiên bị chùng xuống, hắn bối rối không biết làm gì, sau đó hán dứt khoát ngồi ở cửa chờ.
Chờ thật lâu thật lâu.
Một người đàn ông trung niên phong thần tuấn lãng từ từ xuất hiện ở đầu hẻm, đang đi về phía bên này, nhìn thấy Mộng Trầm Thiên ở cửa, không hề do dự, vẫn bước nhanh tới đây.
Khi đi tới cửa, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin nhường một chút, ta tới lấy chút đồ.”
Nối xong, rút chìa khóa và mở cửa phòng của Hồng Hạt Tử.
“Ngươi... Ngươi là ai?”
Mộng Trầm Thiên kinh nghỉ bất định.
Bản thân đã rèn luyện rất nhiều năm, mới có được phong độ khí thế tu dưỡng như bây giờ, nhưng thoạt nhìn người này cũng không nhiều tuổi lầm, vậy mà lại có phong nghỉ phong độ phong phạm khí chất như vậy... Cái nào cũng hoàn mỹ tự nhiên, như là lẽ tự nhiên!
Phóng khoáng tự nhiên, thoải mái tự nhiên, bất cứ mặt nào bản thân mình cũng đều không bằng.
“Ta họ Tả, bạn thân nhất của Hồng Hạt Tử.”
Tả Trường Lộ thản nhiên liếc mắt nhìn hẳn một cái, hỏi: “Ngươi tìm Hồng Hạt Tử có chuyện gì sao?”
“Phải... ta có chút chuyện”
Không hiểu sao khi ở trước mặt người đàn ông trung niên này, Mộng Trầm Thiên lại cảm thấy mình hơi cà lăm, hơi mất tự nhiên. Thậm chí còn có chút lo lắng, chỗ nào cũng cảm thấy bất an, khó chịu tới cực điểm.
“Uhm, ngươi đã tới muộn rồi, Hồng Hạt Tử đã chết rồi”
Tả Trường Lộ đẩy cửa, két một tiếng, cánh cửa mở ra, lạnh nhạt nói: “Ở đây không có người giúp ngươi đâu, ta tới đây tìm mấy thứ tùy thân của Hạt Tử, để chôn cùng với hắn”
“Chết... Chết rồi?”
Trong giây phút này Mộng Trầm Thiên chỉ cảm thấy cuộc đời giống như một giấc mộng.
Người duy nhất có thể vượt qua Tả Tiểu Đa và Tả quyết chuyện này, vậy mà chết rồi?
Có cần đen đủi như vậy không?!
/510
|