“Sao lại như thế?” Ngô Vũ Đình hỏi.
“Nói ra có thể ngươi không tin, tối nay khi ta ở trong thư phòng... Tiểu Đa tới tìm ta...”
Tả Trường Lộ chậm rãi, kể lại một lần, toàn bộ lời mà Tả Tiểu Đa đã nói với hắn, không bỏ sót một chữ nào.
Ngô Vũ Đình lằng nghe, đột nhiên bật cười: “Tên nhóc này đoán thật ra cũng không sai, có sai thì chính là sai phương hướng, còn cách xa chân tướng vạn dặm....”
Tả Trường Lộ kín đáo nói: “Thật ra hai lần chúng ta gọi tiểu Nam và lão Ngô tới đây, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý, Tiểu Niệm và Tiểu Đa đều là những đứa trẻ thông minh, nếu không nối lòng nghỉ ngờ mới là không bình thường”
“Mà hướng suy nghĩ của Tiểu Đa, thật không thể nói là sai được”
“Với tư cách là một người con, điều mà hắn lo lắng nhất chính là sự toàn vẹn, bình yên vui vẻ của gia đình. Liên hệ với chuyện xưa và cả sự xuất hiện của tiểu Nam, lão Ngô, nhất là thái độ của hai người bọn họ, khiến hắn nghỉ ngờ rằng chúng ta vì gặp chuyện ngoài ý muốn nên bị trọng thương mất hết tu vi do đó phải trốn tránh kẻ thù... Đây là phán đoán hợp tình hợp lý nhất, dù sao hẳn cũng chưa đạt tới trình độ uyên thâm như chúng ta, cũng không có sự hiểu biết hay sự từng trải ở phương diện này.”
“Mà trọng thương hoặc là bị phong ấn tu vi, cũng là suy đoán hết sức bình thường với những gì chúng ta thể hiện ra bên ngoài hiện nay”
Ngõ Vũ Đình vô cùng đồng ý: “Đúng vậy.”
“Cũng chính là nhờ vào cuộc trò chuyện ban nãy của hai cha con mà Đạo Tâm của ta bị kích động mãnh liệt”
Tả Trường Lộ nằm thoải mái ở trên giường, nói: “Ta kích động không phải vì sắp đột phá đại đạo phía trước, mà là cảm thấy hạnh phúc vì con cái đã lớn, đã hiểu chuyện rồi”
“Vậy, hai đứa có ổn với suy đoán này không?”
“Ổn.”
Tả Trường Lộ nói: “Cứ để hai đứa đi theo hướng suy đoán này đi; đường cũng đã trải xong rồi; sau này, chỉ có thể nhìn hai đứa nhóc này, xem xem bản thân chúng có thể đi được bao xa.”
Ngô Vũ Đình nép vào lòng Tả Trường Lộ, chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc, con trai con gái đều hiểu chuyện như vậy, hơn nữa hai đứa còn là thiên tài, chồng hiền lành ân căn, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này tới đây, đã là đỉnh cao của cuộc sống rồi, còn cầu gì nữa?!
Không khỏi nỉ non nói: “Thật tốt. Trường Lộ, đột. nhiên ta cảm thấy, nếu cứ như vậy cả đời, thì thật là tốt quá.”
Tả Trường Lộ cười cười, ôm chặt lấy cánh tay của nàng, bùi ngủi nói: “Chẳng phải là rất tốt sao. Có lẽ mấy chục năm này trong cuộc đời của hai chúng ta,.... Mới thật sự là tận hưởng, tận hưởng để sống và sống để tận hưởng!”
....
Mấy ngày nay Tả Tiểu Niệm cứ đi đi vê về, vô cùng bận rộn, vừa phải tới cục Tinh Thuẫn chăm sóc sư phụ; vừa phải phân tâm đối phó với anh em nhà họ Mộng, tới tối khuya mới trở về; một mỏi rã rời.
Lần này, Mục Yên Yên bị thương rất nặng.
Nhưng tốn thương thân thể chỉ là chuyện nhỏ, đau lòng mới là chuyện lớn, nhị sư huynh ~ người có giao tình thâm sâu, từng nhiều lần nhắc nhở nàng lại là gián điệp của Vu Minh, có thể xem chuyện này là một đòn đánh thắng đánh vào tâm hồn nàng, còn có ba vị sư huynh đệ khác của nàng, cũng đều trở nên trầm lặng ít nói, vẻ mặt buồn bã lo lắng,
Việc tới thăm liên tục của Mộng Trầm Ngư và Tả Tiểu Niệm càng khiến lòng Mục Yên Yên phức tạp khó tả, một mặt cảm thấy được an ủi trong lòng khi nhìn thấy Tả Tiểu Niệm; mặt khác lại cảm thấy chán ghét và thất vọng khi nhìn thấy Mộng Trầm Ngư.
Mỗi lần nhìn thấy Mộng Trăm Ngư, Mục Yên Yên lại không kìm lòng được mà nhớ tới nhị sư huynh của mình.
Giống nhau... Thật giỏi ngụy trang!
Mục Yên Yên thật sự không muốn gặp Mộng Trầm Ngư nên dứt khoát ra lệnh, bảo Mộng Trầm Ngư trở về tiềm tu, không có việc gì thì đừng tới thăm.
Mà chuyện lần này, đã càn quét cả thành Phượng Hoàng chỉ trong nháy mắt, bao gồm cả nhà họ Mộng và nhà họ Ninh, đều phải trải qua cuộc điều tra của cục Tinh Thuẫn như thường lệ.
Tả Tiểu Đa vốn dĩ định đi thăm Tân Phương Dương, nhưng bị Tân Phương Dương dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối: “Ta không chết được, hiện tại việc duy nhất mà tiểu tử ngươi có thể làm đó là luyện công cho tốt! Áp chế tích lũy! Sau khi trở về nếu như ta không thấy ngươi có sự tiến bộ vượt bậc, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Khi Tả Tiểu Niệm về nhà và thuật lại lời của Tân Phương Dương, nàng không giấu giếm sự hả hê, vui sướng khi Tiểu Đa gặp họa.
“Cẩu Đát, chú ý cái chân của ngươi, nếu ngươi không có sự tiến bộ vượt bậc, thầy Tăn sẽ đánh gãy chân của ngươi đấy!”
Tả Tiểu Đa mạnh miệng: “Hứ, ta đã tiến bộ vượt bậc rồi nha. Ngươi cũng không biết ta đã tiến bộ cỡ nào, việc tiến bộ vượt bậc, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Thật ra, ở sâu trong lòng hân cũng đã bắt đầu hoảng sợ rồi, hai ngày liên tiếp đều không có cảm giác đột phá bạo mãn, chẳng lẽ hiệu quả của ba giọt thanh lương chỉ lực thật sự chỉ được có vậy sao?
Biến hóa kia... Về cơ bản là mở rộng hồ thành biển lớn, cho dù có liều mạng hấp thu linh khí như thế nào, vẫn không lấp đầy được, hẳn là tình hình này khác xa tình hình trước đây, chẳng có điểm nào giống.
“Hiện tại ta mới tích lũy được hai mươi lăm lần...
còn kém Niệm Niệm mèo hẳn mười mấy lần, tiến bộ như vậy, thật sự không thể xem là vượt bậc...”
Tả Tiểu Đa lo lắng trong lòng.
Chuyện này phải làm sao mới tốt?
Chiều nay, Tả Tiểu Đa một hơi hấp thu hơn bốn mươi viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, nhưng chỗ chứa của đan điền, vẫn thừa vẫn chưa hết!
Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.
Trong bản ghi chép của Tạ Tiểu Đa.
Một bản ghi chép nào đó lặng lẽ biến thành: Còn hai mươi bảy ngày nữa là tới ngày Niệm Niệm mèo đột phá!
Mấy ngày nay, việc xem tướng của Tả Tiểu Đa ngày càng phát đạt, người tới xem đông nghìn nghịt.
Đặc biệt là, sau khi có mấy người được xem tướng mấy ngày trước tới cảm ơn, càng khiến cho danh tiếng của Tả đại sư càng thêm lan xa, giống như mặt trời ban trưa!
Thật sự là rất đúng!
Sau bảy ngày liên tiếp, thu nhập từ việc xem tướng của Tả Tiểu Đa đã đạt đến con số năm triệu, một con số rất đáng kinh ngạc!
Vào lúc này, Tả đại sư vô cùng thoải mái.
Về đến nhà, lại bắt đầu phát tiền lương cho gia đình một cách trắng trợn.
“Cha, đây là tiền lương mấy ngày nay của ngươi, hai triệu!”
“Mẹ, đây là tiền lương mấy ngày nay của ngươi, hai triệu!”
“Nói ra có thể ngươi không tin, tối nay khi ta ở trong thư phòng... Tiểu Đa tới tìm ta...”
Tả Trường Lộ chậm rãi, kể lại một lần, toàn bộ lời mà Tả Tiểu Đa đã nói với hắn, không bỏ sót một chữ nào.
Ngô Vũ Đình lằng nghe, đột nhiên bật cười: “Tên nhóc này đoán thật ra cũng không sai, có sai thì chính là sai phương hướng, còn cách xa chân tướng vạn dặm....”
Tả Trường Lộ kín đáo nói: “Thật ra hai lần chúng ta gọi tiểu Nam và lão Ngô tới đây, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý, Tiểu Niệm và Tiểu Đa đều là những đứa trẻ thông minh, nếu không nối lòng nghỉ ngờ mới là không bình thường”
“Mà hướng suy nghĩ của Tiểu Đa, thật không thể nói là sai được”
“Với tư cách là một người con, điều mà hắn lo lắng nhất chính là sự toàn vẹn, bình yên vui vẻ của gia đình. Liên hệ với chuyện xưa và cả sự xuất hiện của tiểu Nam, lão Ngô, nhất là thái độ của hai người bọn họ, khiến hắn nghỉ ngờ rằng chúng ta vì gặp chuyện ngoài ý muốn nên bị trọng thương mất hết tu vi do đó phải trốn tránh kẻ thù... Đây là phán đoán hợp tình hợp lý nhất, dù sao hẳn cũng chưa đạt tới trình độ uyên thâm như chúng ta, cũng không có sự hiểu biết hay sự từng trải ở phương diện này.”
“Mà trọng thương hoặc là bị phong ấn tu vi, cũng là suy đoán hết sức bình thường với những gì chúng ta thể hiện ra bên ngoài hiện nay”
Ngõ Vũ Đình vô cùng đồng ý: “Đúng vậy.”
“Cũng chính là nhờ vào cuộc trò chuyện ban nãy của hai cha con mà Đạo Tâm của ta bị kích động mãnh liệt”
Tả Trường Lộ nằm thoải mái ở trên giường, nói: “Ta kích động không phải vì sắp đột phá đại đạo phía trước, mà là cảm thấy hạnh phúc vì con cái đã lớn, đã hiểu chuyện rồi”
“Vậy, hai đứa có ổn với suy đoán này không?”
“Ổn.”
Tả Trường Lộ nói: “Cứ để hai đứa đi theo hướng suy đoán này đi; đường cũng đã trải xong rồi; sau này, chỉ có thể nhìn hai đứa nhóc này, xem xem bản thân chúng có thể đi được bao xa.”
Ngô Vũ Đình nép vào lòng Tả Trường Lộ, chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc, con trai con gái đều hiểu chuyện như vậy, hơn nữa hai đứa còn là thiên tài, chồng hiền lành ân căn, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này tới đây, đã là đỉnh cao của cuộc sống rồi, còn cầu gì nữa?!
Không khỏi nỉ non nói: “Thật tốt. Trường Lộ, đột. nhiên ta cảm thấy, nếu cứ như vậy cả đời, thì thật là tốt quá.”
Tả Trường Lộ cười cười, ôm chặt lấy cánh tay của nàng, bùi ngủi nói: “Chẳng phải là rất tốt sao. Có lẽ mấy chục năm này trong cuộc đời của hai chúng ta,.... Mới thật sự là tận hưởng, tận hưởng để sống và sống để tận hưởng!”
....
Mấy ngày nay Tả Tiểu Niệm cứ đi đi vê về, vô cùng bận rộn, vừa phải tới cục Tinh Thuẫn chăm sóc sư phụ; vừa phải phân tâm đối phó với anh em nhà họ Mộng, tới tối khuya mới trở về; một mỏi rã rời.
Lần này, Mục Yên Yên bị thương rất nặng.
Nhưng tốn thương thân thể chỉ là chuyện nhỏ, đau lòng mới là chuyện lớn, nhị sư huynh ~ người có giao tình thâm sâu, từng nhiều lần nhắc nhở nàng lại là gián điệp của Vu Minh, có thể xem chuyện này là một đòn đánh thắng đánh vào tâm hồn nàng, còn có ba vị sư huynh đệ khác của nàng, cũng đều trở nên trầm lặng ít nói, vẻ mặt buồn bã lo lắng,
Việc tới thăm liên tục của Mộng Trầm Ngư và Tả Tiểu Niệm càng khiến lòng Mục Yên Yên phức tạp khó tả, một mặt cảm thấy được an ủi trong lòng khi nhìn thấy Tả Tiểu Niệm; mặt khác lại cảm thấy chán ghét và thất vọng khi nhìn thấy Mộng Trầm Ngư.
Mỗi lần nhìn thấy Mộng Trăm Ngư, Mục Yên Yên lại không kìm lòng được mà nhớ tới nhị sư huynh của mình.
Giống nhau... Thật giỏi ngụy trang!
Mục Yên Yên thật sự không muốn gặp Mộng Trầm Ngư nên dứt khoát ra lệnh, bảo Mộng Trầm Ngư trở về tiềm tu, không có việc gì thì đừng tới thăm.
Mà chuyện lần này, đã càn quét cả thành Phượng Hoàng chỉ trong nháy mắt, bao gồm cả nhà họ Mộng và nhà họ Ninh, đều phải trải qua cuộc điều tra của cục Tinh Thuẫn như thường lệ.
Tả Tiểu Đa vốn dĩ định đi thăm Tân Phương Dương, nhưng bị Tân Phương Dương dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối: “Ta không chết được, hiện tại việc duy nhất mà tiểu tử ngươi có thể làm đó là luyện công cho tốt! Áp chế tích lũy! Sau khi trở về nếu như ta không thấy ngươi có sự tiến bộ vượt bậc, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Khi Tả Tiểu Niệm về nhà và thuật lại lời của Tân Phương Dương, nàng không giấu giếm sự hả hê, vui sướng khi Tiểu Đa gặp họa.
“Cẩu Đát, chú ý cái chân của ngươi, nếu ngươi không có sự tiến bộ vượt bậc, thầy Tăn sẽ đánh gãy chân của ngươi đấy!”
Tả Tiểu Đa mạnh miệng: “Hứ, ta đã tiến bộ vượt bậc rồi nha. Ngươi cũng không biết ta đã tiến bộ cỡ nào, việc tiến bộ vượt bậc, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”
Thật ra, ở sâu trong lòng hân cũng đã bắt đầu hoảng sợ rồi, hai ngày liên tiếp đều không có cảm giác đột phá bạo mãn, chẳng lẽ hiệu quả của ba giọt thanh lương chỉ lực thật sự chỉ được có vậy sao?
Biến hóa kia... Về cơ bản là mở rộng hồ thành biển lớn, cho dù có liều mạng hấp thu linh khí như thế nào, vẫn không lấp đầy được, hẳn là tình hình này khác xa tình hình trước đây, chẳng có điểm nào giống.
“Hiện tại ta mới tích lũy được hai mươi lăm lần...
còn kém Niệm Niệm mèo hẳn mười mấy lần, tiến bộ như vậy, thật sự không thể xem là vượt bậc...”
Tả Tiểu Đa lo lắng trong lòng.
Chuyện này phải làm sao mới tốt?
Chiều nay, Tả Tiểu Đa một hơi hấp thu hơn bốn mươi viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, nhưng chỗ chứa của đan điền, vẫn thừa vẫn chưa hết!
Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.
Trong bản ghi chép của Tạ Tiểu Đa.
Một bản ghi chép nào đó lặng lẽ biến thành: Còn hai mươi bảy ngày nữa là tới ngày Niệm Niệm mèo đột phá!
Mấy ngày nay, việc xem tướng của Tả Tiểu Đa ngày càng phát đạt, người tới xem đông nghìn nghịt.
Đặc biệt là, sau khi có mấy người được xem tướng mấy ngày trước tới cảm ơn, càng khiến cho danh tiếng của Tả đại sư càng thêm lan xa, giống như mặt trời ban trưa!
Thật sự là rất đúng!
Sau bảy ngày liên tiếp, thu nhập từ việc xem tướng của Tả Tiểu Đa đã đạt đến con số năm triệu, một con số rất đáng kinh ngạc!
Vào lúc này, Tả đại sư vô cùng thoải mái.
Về đến nhà, lại bắt đầu phát tiền lương cho gia đình một cách trắng trợn.
“Cha, đây là tiền lương mấy ngày nay của ngươi, hai triệu!”
“Mẹ, đây là tiền lương mấy ngày nay của ngươi, hai triệu!”
/510
|