Ông lão bên cạnh im lặng, lấy một túi tiền cũ ra từ trong ngực, lấy tất cả tiền trong túi tiền ra, nhưng tổng cộng cũng chí có mấy trăm, chẵn có, lẻ có, nhưng rõ ràng đã trút hết trong túi ra rồi.
Tả Tiểu Đa im lặng một chốc, lấy một đồng tiền tròn đống tiền, rồi đẩy cả đống tiền thừa trở lại, nhẹ giọng nói: "Có duyên gặp nhau, duyên phận gửi gầm, cốt yếu là thành tâm, một đồng là đủ. Còn lại xin hãy nhận về!”
Hắn chăm chú nhìn tướng mạo bà cụ, thấp giọng nói: “Thím này, ta có thể nói một cách chắc chản với người... Con gái người vẫn còn sống. Vả lại sắp tới đây, các người có thế gặp nhau, cả nhà đoàn tụ!”
Bỗng dưng bà cụ mở to đôi mắt: "Thật ư?”
“Thật!"
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Lúc đó các người lạc mất con ở đâu?"
“Nói ra là một câu chuyện dài, năm đó chúng ta đến rừng Hổ Tiểu sát Nhật Nguyệt quan thí luyện, lại lạc đường nên sống trong đó mười năm... Mà lúc đó ta và hắn ở cùng nhau..."
Bà cụ khẽ thở dài: "Con bé từ lúc sinh thì sống ở rừng Hổ Tiếu... chưa từng thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.. Chúng ta cố gắng mấy làn, khó khăn lắm mới tìm được đường ra, ra khỏi rừng Hổ Tiếu lại bất ngờ gặp phải kẻ địch, hai người chúng ta bị thương nặng suy kiệt, con gái cũng bị cướp đi..."
“Thì ra là vậy”
Tả Tiểu Đa bấm ngón tay tính tính rồi nói: "Tạm thời các người tìm một nơi ổn định đi, thời gian này không cần ra ngoài bôn ba, nếu ta tính không sai thì con gái ngươi.. đang trên đường tìm người thân”
“Cảm ơn đại sư chỉ điểm!”
Hai vợ chồng vui mừng đến nỗi khóc thút thít.
“Đời này kiếp này còn có thể thấy được con bé... dù chết ngay cũng cam lòng..."
Hai vợ chồng dìu nhau đi, mà dường như tâm trạng những người ở hiện trường cũng nặng nề khác lạ.
Đều vì cảnh ngộ thê lương của đôi vợ chồng này.
Tả Tiểu Đa nhìn bóng lưng hai vợ chồng, trong mắt càng ánh lên vẻ nặng rề.
Tiếp theo đó, Tả Tiểu Đan xem cho mười mấy người, người xung quanh không những không giảm bớt mà còn càng ngày càng đông.
“Tả đại sư thật siêu."
“Đúng vậy, nghe nói xem cho nhà họ Long, dự đoán rằng lập tức gặp phải xui xẻo, ngươi đoán xem thế nào?”
“Còn đoán gì nữa? Khắp cả thành đều truyền ra rồi... nhà họ Long lập tức gặp xui xẻo?”
“Sai! Nhà họ Long không những gặp xui xẻo, mà còn gặp xui xẻo hai lần; Tối ngày hôm trước, trang viên nhà họ Long thì bị hủy sạch sẽ thành đống đổ nát, Cái này đã đủ xui xẻo rồi chứ? Nhưng đến tối ngày thứ hai, đến cả đống đổ nát cũng không còn... mà biến thành hồ luôn...”
“Không nhờ Tả đại sư người ta... Nếu không phải Tả đại sư đoán chắc trước, e rằng tập thể cá nhà họ Long từ trên xuống dưới đã biến thành cá tôm luôn rồi..”
“Đúng vậy, đúng vậy..”
“Bởi vì thần kỳ như vậy nên chắc chắn ta phải đến xem thử xem sao, dạo này luôn cảm thấy không thoải mái..."
Tả Tiểu Đa xem bói không biết chán, càng nhiều
càng tốt, trước đây ghét bỏ vì không ai đến tìm mình, bây giờ có người đến đương nhiên quan tâm chết đi được.
Tạm thời ở khoản điểm khí vận vẫn không thấy được, nhưng trong một đoạn thời gian ngắn, bỗng chốc thu nhập đạt đến con số bốn trăm nghìn, quá khủng khiếp!
Mấy người này thật gián dị tốt bụng, ta thật sự rất thích bọn họ.
Tả Tiểu Đa vui đến nỗi không khép được miệng.
Dẫu sao thì số thu nhập này đối với Tả Tiểu Đa mà nói đã rất khủng khiếp, rất khủng khiếp rồi!
Đang lúc bận bịu sục sôi ngất trời, hết sức phấn khởi thì Hồ Nhược Vân đến.
“Tả Tiểu Đa" Hồ Nhược Vân nhìn cổng trường như chợ bán thức ăn, nổi giận: “Ngươi còn muốn đi học không? Bày sạp hành nghề ở đây? Lợi tức như vậy chậm hơn nhiều, còn không nhanh chóng đi thuê một căn phòng làm ăn xem bói đi.”
Nhìn cả trường học, không, phải nói là cả thành Phượng Hoàng, thậm chí là cả đại lục Tinh Hồn, có thể nói Hồ Nhược Vân là người thứ ba trong số nhưng người Tả Tiểu Đa sợ nhất, chỉ sau mẹ và chị.
Ở điểm này, Tân Phương Dương và Hà Viên Nguyệt đều phải xếp sau.
Bây giờ Hồ Nhược Vân đã đứng ra, Tả Tiểu Đa vô thức đứng nghiêm, cười làm lành: “Cô Hồ, ha ha ha... đi học, đi học, ta lên lớp ngay đây”
Sau đó nói: "Giải tán, giải tán, có cần thì có thể đến vào buổi trưa, buổi trưa ta có thời gian nghỉ một tiếng... chiều cũng có thời gian nghỉ một tiếng, à ở, mọi người đừng vội, mọi chuyện đều sẽ giải quyết”
Tả Tiểu đa sắp xếp thu dọn một chút, cầm tờ giấy viết số thẻ ngân hàng vội vã đi vào trường dưới ánh. mắt tiếc nuối của mọi người.
Trong lớp đã không có ai, phải đi rèn luyện rồi, có điểm cống hiến trữ sẵn trong tay thì dùng điểm cống hiến đổi tài nguyên tu luyện, Tân Phương Dương đang năm ở cục Tỉnh Thuẫn, vì thương tích của hẳn nên trong thời gian ngắn chắc chắn không quay lại.
Đương nhiên Tả Tiểu Đa chỉ có đi phòng trọng lực rèn luyện.
“Tả Tiểu Đa” Phía sau có người gọi.
Tả Tiểu Đa quay đầu, chính là Bạch Băng Băng duyên dáng yêu kiều.
“Gì vậy?”
Hình như Bạch Băng Băng hơi mất tự nhiên, không giống dáng vẻ vui tươi mấy ngày trước, thậm chí mặt còn hơi hốc hác, nói: “Ngươi ăn bữa sáng chưa? Ta mang bánh bao ngươi thích ăn nhất đến cho ngươi này... tổng cộng hai mươi cái”
Nói xong lấy ra một túi bánh bao thịt to.
Bạch Băng Băng đã mang bữa sáng cho Tả Tiểu 'Đa liên tục mấy ngày rồi, lăn nào Tả Tiểu Đa cũng từ chối, nhưng rõ ràng Bạch Băng Băng chưa từ bỏ, hôm sau lại kiên trì tiếp tục đưa đến.
“Bạch Băng Băng”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt nói: "Ta nghiêm túc nói lại lần nữa, thật sự ta không thể thích người, vì... ta là người đã có vợ rồi."
“Người có vợ rồi?”
Bạch Băng Băng nhìn gương mặt non nớt của Tả Tiểu Đa, dù cho tâm trạng nặng nề cũng không nhịn được muốn cười: "Ăn đi, ta chỉ là tiện thể đem bánh bao cho ngươi thôi, cũng không muốn làm vợ ngươi đâu”
“Vậy."
Tả Tiểu Đa xoay người vội vàng đi đến phòng trọng lực: “Biết rồi thì sau này đừng mang nữa, nếu bị vợ ta thấy được ta sẽ toang đấy!”
Tay Bạch Băng Băng dừng giữa không trung.
Nhìn bóng lưng Tả Tiểu Đa đi xa xa, ánh mắt đần trở nên phức tạp.
Nàng nắm chặt giỏ bánh bao trong tay, lúc lâu cùng không nhúc nhích.
Cả buổi trời mới nhẹ thở dài một hơi quay về.
Đi được một nửa thì tiện tay ném giỏ bánh bao vào thùng rác ven đường, tâm sự chất chồng mà đi.
Rất lâu, rất lâu sau.
Hồ Nhược Vân xuất hiện bên cạnh thùng rác, thò tay vào lấy bánh bao ra, tùy tiên xách bánh bao đi.
Tả Tiểu Đa im lặng một chốc, lấy một đồng tiền tròn đống tiền, rồi đẩy cả đống tiền thừa trở lại, nhẹ giọng nói: "Có duyên gặp nhau, duyên phận gửi gầm, cốt yếu là thành tâm, một đồng là đủ. Còn lại xin hãy nhận về!”
Hắn chăm chú nhìn tướng mạo bà cụ, thấp giọng nói: “Thím này, ta có thể nói một cách chắc chản với người... Con gái người vẫn còn sống. Vả lại sắp tới đây, các người có thế gặp nhau, cả nhà đoàn tụ!”
Bỗng dưng bà cụ mở to đôi mắt: "Thật ư?”
“Thật!"
Tả Tiểu Đa nhẹ giọng nói: “Lúc đó các người lạc mất con ở đâu?"
“Nói ra là một câu chuyện dài, năm đó chúng ta đến rừng Hổ Tiểu sát Nhật Nguyệt quan thí luyện, lại lạc đường nên sống trong đó mười năm... Mà lúc đó ta và hắn ở cùng nhau..."
Bà cụ khẽ thở dài: "Con bé từ lúc sinh thì sống ở rừng Hổ Tiếu... chưa từng thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.. Chúng ta cố gắng mấy làn, khó khăn lắm mới tìm được đường ra, ra khỏi rừng Hổ Tiếu lại bất ngờ gặp phải kẻ địch, hai người chúng ta bị thương nặng suy kiệt, con gái cũng bị cướp đi..."
“Thì ra là vậy”
Tả Tiểu Đa bấm ngón tay tính tính rồi nói: "Tạm thời các người tìm một nơi ổn định đi, thời gian này không cần ra ngoài bôn ba, nếu ta tính không sai thì con gái ngươi.. đang trên đường tìm người thân”
“Cảm ơn đại sư chỉ điểm!”
Hai vợ chồng vui mừng đến nỗi khóc thút thít.
“Đời này kiếp này còn có thể thấy được con bé... dù chết ngay cũng cam lòng..."
Hai vợ chồng dìu nhau đi, mà dường như tâm trạng những người ở hiện trường cũng nặng nề khác lạ.
Đều vì cảnh ngộ thê lương của đôi vợ chồng này.
Tả Tiểu Đa nhìn bóng lưng hai vợ chồng, trong mắt càng ánh lên vẻ nặng rề.
Tiếp theo đó, Tả Tiểu Đan xem cho mười mấy người, người xung quanh không những không giảm bớt mà còn càng ngày càng đông.
“Tả đại sư thật siêu."
“Đúng vậy, nghe nói xem cho nhà họ Long, dự đoán rằng lập tức gặp phải xui xẻo, ngươi đoán xem thế nào?”
“Còn đoán gì nữa? Khắp cả thành đều truyền ra rồi... nhà họ Long lập tức gặp xui xẻo?”
“Sai! Nhà họ Long không những gặp xui xẻo, mà còn gặp xui xẻo hai lần; Tối ngày hôm trước, trang viên nhà họ Long thì bị hủy sạch sẽ thành đống đổ nát, Cái này đã đủ xui xẻo rồi chứ? Nhưng đến tối ngày thứ hai, đến cả đống đổ nát cũng không còn... mà biến thành hồ luôn...”
“Không nhờ Tả đại sư người ta... Nếu không phải Tả đại sư đoán chắc trước, e rằng tập thể cá nhà họ Long từ trên xuống dưới đã biến thành cá tôm luôn rồi..”
“Đúng vậy, đúng vậy..”
“Bởi vì thần kỳ như vậy nên chắc chắn ta phải đến xem thử xem sao, dạo này luôn cảm thấy không thoải mái..."
Tả Tiểu Đa xem bói không biết chán, càng nhiều
càng tốt, trước đây ghét bỏ vì không ai đến tìm mình, bây giờ có người đến đương nhiên quan tâm chết đi được.
Tạm thời ở khoản điểm khí vận vẫn không thấy được, nhưng trong một đoạn thời gian ngắn, bỗng chốc thu nhập đạt đến con số bốn trăm nghìn, quá khủng khiếp!
Mấy người này thật gián dị tốt bụng, ta thật sự rất thích bọn họ.
Tả Tiểu Đa vui đến nỗi không khép được miệng.
Dẫu sao thì số thu nhập này đối với Tả Tiểu Đa mà nói đã rất khủng khiếp, rất khủng khiếp rồi!
Đang lúc bận bịu sục sôi ngất trời, hết sức phấn khởi thì Hồ Nhược Vân đến.
“Tả Tiểu Đa" Hồ Nhược Vân nhìn cổng trường như chợ bán thức ăn, nổi giận: “Ngươi còn muốn đi học không? Bày sạp hành nghề ở đây? Lợi tức như vậy chậm hơn nhiều, còn không nhanh chóng đi thuê một căn phòng làm ăn xem bói đi.”
Nhìn cả trường học, không, phải nói là cả thành Phượng Hoàng, thậm chí là cả đại lục Tinh Hồn, có thể nói Hồ Nhược Vân là người thứ ba trong số nhưng người Tả Tiểu Đa sợ nhất, chỉ sau mẹ và chị.
Ở điểm này, Tân Phương Dương và Hà Viên Nguyệt đều phải xếp sau.
Bây giờ Hồ Nhược Vân đã đứng ra, Tả Tiểu Đa vô thức đứng nghiêm, cười làm lành: “Cô Hồ, ha ha ha... đi học, đi học, ta lên lớp ngay đây”
Sau đó nói: "Giải tán, giải tán, có cần thì có thể đến vào buổi trưa, buổi trưa ta có thời gian nghỉ một tiếng... chiều cũng có thời gian nghỉ một tiếng, à ở, mọi người đừng vội, mọi chuyện đều sẽ giải quyết”
Tả Tiểu đa sắp xếp thu dọn một chút, cầm tờ giấy viết số thẻ ngân hàng vội vã đi vào trường dưới ánh. mắt tiếc nuối của mọi người.
Trong lớp đã không có ai, phải đi rèn luyện rồi, có điểm cống hiến trữ sẵn trong tay thì dùng điểm cống hiến đổi tài nguyên tu luyện, Tân Phương Dương đang năm ở cục Tỉnh Thuẫn, vì thương tích của hẳn nên trong thời gian ngắn chắc chắn không quay lại.
Đương nhiên Tả Tiểu Đa chỉ có đi phòng trọng lực rèn luyện.
“Tả Tiểu Đa” Phía sau có người gọi.
Tả Tiểu Đa quay đầu, chính là Bạch Băng Băng duyên dáng yêu kiều.
“Gì vậy?”
Hình như Bạch Băng Băng hơi mất tự nhiên, không giống dáng vẻ vui tươi mấy ngày trước, thậm chí mặt còn hơi hốc hác, nói: “Ngươi ăn bữa sáng chưa? Ta mang bánh bao ngươi thích ăn nhất đến cho ngươi này... tổng cộng hai mươi cái”
Nói xong lấy ra một túi bánh bao thịt to.
Bạch Băng Băng đã mang bữa sáng cho Tả Tiểu 'Đa liên tục mấy ngày rồi, lăn nào Tả Tiểu Đa cũng từ chối, nhưng rõ ràng Bạch Băng Băng chưa từ bỏ, hôm sau lại kiên trì tiếp tục đưa đến.
“Bạch Băng Băng”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt nói: "Ta nghiêm túc nói lại lần nữa, thật sự ta không thể thích người, vì... ta là người đã có vợ rồi."
“Người có vợ rồi?”
Bạch Băng Băng nhìn gương mặt non nớt của Tả Tiểu Đa, dù cho tâm trạng nặng nề cũng không nhịn được muốn cười: "Ăn đi, ta chỉ là tiện thể đem bánh bao cho ngươi thôi, cũng không muốn làm vợ ngươi đâu”
“Vậy."
Tả Tiểu Đa xoay người vội vàng đi đến phòng trọng lực: “Biết rồi thì sau này đừng mang nữa, nếu bị vợ ta thấy được ta sẽ toang đấy!”
Tay Bạch Băng Băng dừng giữa không trung.
Nhìn bóng lưng Tả Tiểu Đa đi xa xa, ánh mắt đần trở nên phức tạp.
Nàng nắm chặt giỏ bánh bao trong tay, lúc lâu cùng không nhúc nhích.
Cả buổi trời mới nhẹ thở dài một hơi quay về.
Đi được một nửa thì tiện tay ném giỏ bánh bao vào thùng rác ven đường, tâm sự chất chồng mà đi.
Rất lâu, rất lâu sau.
Hồ Nhược Vân xuất hiện bên cạnh thùng rác, thò tay vào lấy bánh bao ra, tùy tiên xách bánh bao đi.
/510
|