Mục Yên Yên suy nghĩ mãi.
Đêm qua, sau khi gặp lại các sư huynh sư đệ cách biệt đã lâu, nàng cũng không phát hiện ra vấn đề gì và mọi thứ vẫn như trước.
Vẫn thân thiết, thoải mái như xưa.
“Mục sư phụ?”
Tưởng Trường Bân giục hỏi.
“Chuyện này...”
Mặt Mục Yên Yên lộ vẻ khó xử, nói: “Cục trưởng Tưởng, đáng lẽ ta không nên từ chối yêu cầu này của ngươi, nhưng hiện tại ta chỉ lo ngại một điều, đó là nếu như các sư huynh đệ của ta có sai sót gì đó, vậy có thể sẽ khiến kế hoạch sắp thành mà lại hỏng...”
“Haizzzz, ngươi nói đi đâu vậy”
Tưởng Trường Bân nói: “Đều là người cả đời tu luyện Côn Lôn Đạo Môn, sao có thể có sai sót gì chứ?”
Mục Yên Yên nghe thấy lời này thì thoáng kinh ngạc.
Thầm nghĩ trong lòng: "Đúng vậy, đều là người cả đời tu luyện Côn Lôn Đạo Môn, bản thân bọn họ sao có thể có sai sót?”
"Vậy Bạch Hổ Sát... Có thể không phải là chỉ sư huynh sư đệ bọn họ”
Nghĩ như vậy, chẳng hiểu sao lòng lại thoải mái hơn nhiều, cũng cảm thấy tốt hơn: “Hẳn là còn có kẻ địch khác... Phía đông nam, cũng chưa chắc chỉ có mình Côn Lôn Đạo Môn. Phía đông nam có khả năng lớn là..."
“Mục sư phụ!”
Tưởng Trường Bân nói: “Mọi người đều biết, Côn Lôn Đạo Môn và Vu Minh là kẻ thù không đội trời chung! Lăn này chúng ta đối phó với đại địch Vu Minh... Dù thế nào Mục sư phụ cũng phải giúp ta một tay."
Mục Yên Yên đang cân nhắc ở trong lòng.
Sau một hồi lâu, Mục Yên Yên mới cần răng, trầm giọng nói: “Được. Để ta nói với các sư huynh”
Cùng lúc đó, có một giọng nói khẽ vang lên trong lòng: “Đúng lúc có thể thông qua trận chiến này, xác nhận một chút, rốt cuộc có phải là bọn họ hay không. Dẫu trong lòng đã chắc chắn không phải là bọn họ, càng không hy vọng là bọn họ, nhưng mà... Tóm lại mình vẫn không thể yên tâm được”
“Nếu lộ ra sơ hở trong trận chiến này, vậy tới khi Tiểu Niệm đột phá, sẽ cần phòng bị nhiều hơn, như vậy cũng sẽ an toàn hơn”
“Hắn là việc đột phá của Tiểu Niệm vẫn quan trọng hơn”
“Đương nhiên, mọi người đều ổn, mới là kết quả tốt nhất”
Tưởng Trường Bân nghe vậy thì mừng lầm,
Hắn nói: "Cảm ơn Mục sư phụ, ta tin rằng từ nay về sau, hành động của chúng ta sẽ càng thêm chắc chẩn!"
Hắn bấm tay, tính toán, số người mà hãn tập hợp được trong hôm nay, rõ ràng đã lên tới mười ba vị cao thủ Anh Biến, đội hình lớn mạnh như vậy, dù thế nào cũng sẽ thành công.
"Được"
Tưởng Trường Bân nói: “Vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tối nay, bắt đầu hành động”
Không bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt tới, Tưởng Trường Bân giới thiệu sơ qua nội dung nhiệm vụ hôm nay.
Sau đó Tưởng Trường Bân tập trung mọi người lại cùng một chỗ rồi nói.
“Để chuyện lớn thuận lợi, mọi người đừng đi đâu nữa, cứ ở bên này chờ trời tối rồi hành động.”
"Được"
Tất cả mọi người đều là những người xem trọng đại cục, nên tất cả đều đồng ý một cách sảng khoái, cũng không có ý kiến khác.
Sau đó mọi người xúm lại cùng một chỗ, bắt đầu bàn về tình hình chiến sự. Mọi vị trí, mọi cách, mọi đội hình chiến đấu, đều được bàn bạc một lần.
“Vấn đề không lớn”
Hàn Tùng suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cần tin tức là thật, tu vi hiện tại của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Vân sơ kỳ, Hóa Vân trung kỳ đã là kỳ tích. Chúng ta bắt hắn, hẳn là không thành vấn đề”
"Được!"
Hoàng hôn.
Tưởng Trường Bân thay đồ, mặc thường phục, rời khỏi cục Tính Thuẫn, đi thắng tới Phủ Tổng đốc.
“Thượng đại sư có ở đây không?" Tưởng Trường Bân hỏi người gác cổng của Phủ Tổng đốc.
“Hình như là có ạ”
“Ta muốn tìm hẳn."
Tưởng Trường Bân cười to: “Hai anh em chúng đã lâu không uống rượu với nhau rồi, trong khoảng thời gian này thật sự rất mệt..."
Hắn vừa cười lớn vừa nghênh ngang bước vào.
Lúc này Thượng Thanh Vân đang chỉ huy một đám vệ binh sắp xếp mấy thứ linh tinh trong sân, thân hình gầy gò, tóc hoa râm, hốc mắt trũng sâu, cả người trông rất tiều tụy.
Chắp tay sau lưng, lạnh lùng đứng ở đó.
“Thượng huynh! Thượng đại sư!”
Tưởng Trường Bân chầm chậm đi tới, cười lớn rồi hỏi: “Ngươi đang bận à?”
Thượng Thanh Vân quay đầu, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười: "Cục trưởng Tưởng? sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
“Bận việc lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút”
Mặt Tưởng Trường Bân lộ vẻ phiền muộn, vừa gặp đã bắt đầu giải bày nỗi khổ tâm của mình: “Thượng đại sư, ngươi nói xem thành Phượng Hoàng - thành phố nhỏ giáp biên này, sao gần đây lại có nhiều chuyện như vậy... Mấy ngày hôm nay ta bận tới vỡ đầu rồi”
Thượng Thanh Vân cười nhạt, thoáng lộ rõ nếp nhăn trên mặt, vẫn để một tay sau lưng, nói: "Thành phố nào không nhiều chuyện? Cục trưởng Tưởng, đây là hồng trăn nhân gian, con người, chỉ cần là còn sống, sẽ có những chuyện làm không xong, không được như ý"
“Thượng lão nói đúng, lời lẽ chí lý!"
Tưởng Trường Bân cười ha hả, nói: “Cho nên, ta cũng chắng dễ gì mới có được thời gian rảnh như hôm nay, vừa rảnh một cái là ta vội vàng tới đây. Đặc biệt tới hỏi xem Tổng đốc đại nhân có rảnh không? Hắn là hôm nay cũng không có chuyện gì?”
“Hình như Tổng đốc đại nhân có chuyện nên đi ra ngoài rồi”
Thượng Thanh Vân thản nhiên nói: “Nghe nói... Là trang viên của nhà họ Long bên kia xảy ra chuyện."
“Nhưng mà không sao, mọi người đều nói là hiểu lãm, dù sao nhà họ Long vẫn là nhà có vai vế ở thành Phượng Hoàng chúng ta, làm sao có thể lọt vào mắt của tu giả Anh Biến”
Tưởng Trường Bân hơi thất vọng: "Nhưng dù gì “Tổng đốc đại nhân cũng là nhà thông gia với nhà họ Long, e là phải ở lại ăn cơm tối rồi mới về được.”
Thượng Thanh Vân mỉm cười: “Ta cũng đoán thế”
“Tối nay, ta khó khăn lắm mới có dịp uống rượu vậy mà Tổng đốc đại nhân lại không ở nhà, xem ra là ông trời cũng muốn cho Thượng huynh ngươi nghỉ ngơi thôi đi thôi, đi uống rượu với ta”
Thượng Thanh Vân nhíu mày nói: "Ta còn có chức trách sao có thể dễ dàng đi ra ngoài, Tổng đốc có ở nhà hay không cũng không phải là lý do để có thể, không làm việc”
“Ha ha ha...”
Tưởng Trường Bân cười ha hả, nói: “Thượng huynh, chức trách này của ngươi, chậc chậc, chúng ta không nói cũng được. Dù sao, hôm nay ngươi cũng phải cũng ta uống một bữa, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi”
“Thật sự là không được!”
Thượng Thanh Vân mặt không biến sắc, nói: “Ta phải canh giữ Phủ Tổng đốc; không ra ngoài được. Cục trưởng Tưởng, ngươi tìm người khác đi."
Đêm qua, sau khi gặp lại các sư huynh sư đệ cách biệt đã lâu, nàng cũng không phát hiện ra vấn đề gì và mọi thứ vẫn như trước.
Vẫn thân thiết, thoải mái như xưa.
“Mục sư phụ?”
Tưởng Trường Bân giục hỏi.
“Chuyện này...”
Mặt Mục Yên Yên lộ vẻ khó xử, nói: “Cục trưởng Tưởng, đáng lẽ ta không nên từ chối yêu cầu này của ngươi, nhưng hiện tại ta chỉ lo ngại một điều, đó là nếu như các sư huynh đệ của ta có sai sót gì đó, vậy có thể sẽ khiến kế hoạch sắp thành mà lại hỏng...”
“Haizzzz, ngươi nói đi đâu vậy”
Tưởng Trường Bân nói: “Đều là người cả đời tu luyện Côn Lôn Đạo Môn, sao có thể có sai sót gì chứ?”
Mục Yên Yên nghe thấy lời này thì thoáng kinh ngạc.
Thầm nghĩ trong lòng: "Đúng vậy, đều là người cả đời tu luyện Côn Lôn Đạo Môn, bản thân bọn họ sao có thể có sai sót?”
"Vậy Bạch Hổ Sát... Có thể không phải là chỉ sư huynh sư đệ bọn họ”
Nghĩ như vậy, chẳng hiểu sao lòng lại thoải mái hơn nhiều, cũng cảm thấy tốt hơn: “Hẳn là còn có kẻ địch khác... Phía đông nam, cũng chưa chắc chỉ có mình Côn Lôn Đạo Môn. Phía đông nam có khả năng lớn là..."
“Mục sư phụ!”
Tưởng Trường Bân nói: “Mọi người đều biết, Côn Lôn Đạo Môn và Vu Minh là kẻ thù không đội trời chung! Lăn này chúng ta đối phó với đại địch Vu Minh... Dù thế nào Mục sư phụ cũng phải giúp ta một tay."
Mục Yên Yên đang cân nhắc ở trong lòng.
Sau một hồi lâu, Mục Yên Yên mới cần răng, trầm giọng nói: “Được. Để ta nói với các sư huynh”
Cùng lúc đó, có một giọng nói khẽ vang lên trong lòng: “Đúng lúc có thể thông qua trận chiến này, xác nhận một chút, rốt cuộc có phải là bọn họ hay không. Dẫu trong lòng đã chắc chắn không phải là bọn họ, càng không hy vọng là bọn họ, nhưng mà... Tóm lại mình vẫn không thể yên tâm được”
“Nếu lộ ra sơ hở trong trận chiến này, vậy tới khi Tiểu Niệm đột phá, sẽ cần phòng bị nhiều hơn, như vậy cũng sẽ an toàn hơn”
“Hắn là việc đột phá của Tiểu Niệm vẫn quan trọng hơn”
“Đương nhiên, mọi người đều ổn, mới là kết quả tốt nhất”
Tưởng Trường Bân nghe vậy thì mừng lầm,
Hắn nói: "Cảm ơn Mục sư phụ, ta tin rằng từ nay về sau, hành động của chúng ta sẽ càng thêm chắc chẩn!"
Hắn bấm tay, tính toán, số người mà hãn tập hợp được trong hôm nay, rõ ràng đã lên tới mười ba vị cao thủ Anh Biến, đội hình lớn mạnh như vậy, dù thế nào cũng sẽ thành công.
"Được"
Tưởng Trường Bân nói: “Vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tối nay, bắt đầu hành động”
Không bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt tới, Tưởng Trường Bân giới thiệu sơ qua nội dung nhiệm vụ hôm nay.
Sau đó Tưởng Trường Bân tập trung mọi người lại cùng một chỗ rồi nói.
“Để chuyện lớn thuận lợi, mọi người đừng đi đâu nữa, cứ ở bên này chờ trời tối rồi hành động.”
"Được"
Tất cả mọi người đều là những người xem trọng đại cục, nên tất cả đều đồng ý một cách sảng khoái, cũng không có ý kiến khác.
Sau đó mọi người xúm lại cùng một chỗ, bắt đầu bàn về tình hình chiến sự. Mọi vị trí, mọi cách, mọi đội hình chiến đấu, đều được bàn bạc một lần.
“Vấn đề không lớn”
Hàn Tùng suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cần tin tức là thật, tu vi hiện tại của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là Hóa Vân sơ kỳ, Hóa Vân trung kỳ đã là kỳ tích. Chúng ta bắt hắn, hẳn là không thành vấn đề”
"Được!"
Hoàng hôn.
Tưởng Trường Bân thay đồ, mặc thường phục, rời khỏi cục Tính Thuẫn, đi thắng tới Phủ Tổng đốc.
“Thượng đại sư có ở đây không?" Tưởng Trường Bân hỏi người gác cổng của Phủ Tổng đốc.
“Hình như là có ạ”
“Ta muốn tìm hẳn."
Tưởng Trường Bân cười to: “Hai anh em chúng đã lâu không uống rượu với nhau rồi, trong khoảng thời gian này thật sự rất mệt..."
Hắn vừa cười lớn vừa nghênh ngang bước vào.
Lúc này Thượng Thanh Vân đang chỉ huy một đám vệ binh sắp xếp mấy thứ linh tinh trong sân, thân hình gầy gò, tóc hoa râm, hốc mắt trũng sâu, cả người trông rất tiều tụy.
Chắp tay sau lưng, lạnh lùng đứng ở đó.
“Thượng huynh! Thượng đại sư!”
Tưởng Trường Bân chầm chậm đi tới, cười lớn rồi hỏi: “Ngươi đang bận à?”
Thượng Thanh Vân quay đầu, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười: "Cục trưởng Tưởng? sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
“Bận việc lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút”
Mặt Tưởng Trường Bân lộ vẻ phiền muộn, vừa gặp đã bắt đầu giải bày nỗi khổ tâm của mình: “Thượng đại sư, ngươi nói xem thành Phượng Hoàng - thành phố nhỏ giáp biên này, sao gần đây lại có nhiều chuyện như vậy... Mấy ngày hôm nay ta bận tới vỡ đầu rồi”
Thượng Thanh Vân cười nhạt, thoáng lộ rõ nếp nhăn trên mặt, vẫn để một tay sau lưng, nói: "Thành phố nào không nhiều chuyện? Cục trưởng Tưởng, đây là hồng trăn nhân gian, con người, chỉ cần là còn sống, sẽ có những chuyện làm không xong, không được như ý"
“Thượng lão nói đúng, lời lẽ chí lý!"
Tưởng Trường Bân cười ha hả, nói: “Cho nên, ta cũng chắng dễ gì mới có được thời gian rảnh như hôm nay, vừa rảnh một cái là ta vội vàng tới đây. Đặc biệt tới hỏi xem Tổng đốc đại nhân có rảnh không? Hắn là hôm nay cũng không có chuyện gì?”
“Hình như Tổng đốc đại nhân có chuyện nên đi ra ngoài rồi”
Thượng Thanh Vân thản nhiên nói: “Nghe nói... Là trang viên của nhà họ Long bên kia xảy ra chuyện."
“Nhưng mà không sao, mọi người đều nói là hiểu lãm, dù sao nhà họ Long vẫn là nhà có vai vế ở thành Phượng Hoàng chúng ta, làm sao có thể lọt vào mắt của tu giả Anh Biến”
Tưởng Trường Bân hơi thất vọng: "Nhưng dù gì “Tổng đốc đại nhân cũng là nhà thông gia với nhà họ Long, e là phải ở lại ăn cơm tối rồi mới về được.”
Thượng Thanh Vân mỉm cười: “Ta cũng đoán thế”
“Tối nay, ta khó khăn lắm mới có dịp uống rượu vậy mà Tổng đốc đại nhân lại không ở nhà, xem ra là ông trời cũng muốn cho Thượng huynh ngươi nghỉ ngơi thôi đi thôi, đi uống rượu với ta”
Thượng Thanh Vân nhíu mày nói: "Ta còn có chức trách sao có thể dễ dàng đi ra ngoài, Tổng đốc có ở nhà hay không cũng không phải là lý do để có thể, không làm việc”
“Ha ha ha...”
Tưởng Trường Bân cười ha hả, nói: “Thượng huynh, chức trách này của ngươi, chậc chậc, chúng ta không nói cũng được. Dù sao, hôm nay ngươi cũng phải cũng ta uống một bữa, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi”
“Thật sự là không được!”
Thượng Thanh Vân mặt không biến sắc, nói: “Ta phải canh giữ Phủ Tổng đốc; không ra ngoài được. Cục trưởng Tưởng, ngươi tìm người khác đi."
/510
|