Ánh mắt nghiêm nghị: “Đồ vật biến hóa, dòng nước êm dịu chuyển biến xấu, nên tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với cách cục phong thuỷ vốn có, nhưng tại sao nhìn bề ngoài lại không xảy ra bất cứ ảnh hưởng gì, thật sự kì lạ quát"
"Ừ, phía nam... bỗng nhiên có lửa, thế lửa vô cùng mạnh mẽ, truyền sinh khí liên tục cho Phượng mạch, cái gọi là Phượng Hoàng tắm trong lửa rồi chết đi sau đó sống lại... Nhưng sao phía nam lại nổi lửa bất thình lình vậy? Bên kia chính là vị trí đuôi Phượng!”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt của đám con cháu thế hệ sau đang ẩn giấu trong mây mù lại có vẻ khó coi.
Nói tới trận lửa này, thật sự là quá ngoài ý muốn, đến nhà bất ngờ.
Ai có thể ngờ, cũng chỉ là mấy học sinh thí luyện bỏ mình lại tạo ra phản ứng dây chuyền liên tiếp, cuối cùng gây ra chuyện lớn như vậy?
Vốn đến giai đoạn này cũng đã là rất hiếm thấy, không phải “năng lực của đồng tiền" là có thế làm được.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Ngọc Thư thật sự không biết trong đầu có dây thần kinh nào bị chập hay không, cứ như vậy phóng một trận hỏa hoạn lớn mà không có dấu hiệu nào, găng gượng dùng sức người thiêu đốt núi Phượng Vĩ, mà chuyện này cũng là nguyên nhân căn bản của sự thay đổi dữ dội trước mặt!
“Không biết gì thật sự rất đáng sợ!”
Phóng hỏa... Đối với cường giả cấp số Anh Biến mà nói, có tác dụng quái gì?!
Mà đối với chuyện bất ngờ này, cảm giác duy nhất của người phía Vu Minh cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng!
Tất cả cao thủ Vu Minh ở Thành Phượng Hoàng, sau khi xác nhận thông tin này, gần như là vỡ tổ tập thể rồi, đang chờ để đi tìm Thẩm Ngọc Thư để trút cơn thịnh nộ trong lòng, nhưng lại kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư ngu ngốc tự đưa đầu mình và cả người nhà đến cho nhà họ Mộng... Bị người khác áp đặt.
Theo sau chính là cả gia tộc tất cả đều bị nhổ tận gốc, cả nhà bị tiêu diệt, thắng tay chém giết, không sót lại một tấc rơm rạ!
Cách làm việc của nhà họ Mộng và nhà họ Ninh là tốc độ nhanh chóng như thế, tàn nhẫn ra tay cực kì độc ác, quả thực so với rơi vào tay Vu Minh càng cực đoan hơn!
Mẹ nó, chuyện này thật sự ngốn ngang, ngay cá xả giận cũng không tìm được đối tượng.
“Chuyện này, khụ khụ, thật sự chỉ do trùng hợp, chỉ là bất trắc, tuyệt đối không phải làm việc có chủ đích” Trong mây mù, một giọng nói bất đắc dĩ cất lên.
“May mà chúng ta bố trí chu đáo các loại bố cục trước đó, mà bây giờ xem ra, ảnh hưởng tới Phượng mạch cũng không coi là rất lớn, kế hoạch nhẫm vào Phượng Mạch Xung Hồn lúc trước vẫn có thể dựa theo tiết tấu ban đầu đi đến”
Cát lão lạnh nhạt nói: “Nhưng do trận hỏa hoạn này khiến Phượng mạch được tăng thêm sức mạnh bên trong ở một trình độ nhất định, cho nên... vốn là không thể bay lên được, bây giờ, cũng đã biến thành còn hi vọng bay cao hơn một chút, mọi người không thể sơ sẩy bất cẩn.”
Tất cả mọi người đều không nói gì.
Bố cục không biết bố trí bao nhiêu năm, nếu phá huỷ dưới một trận hỏa hoạn khốn kiếp này, chôn vùi bên trong chuyện bất ngờ ngoài ý muốn này, đó mới thực sự là tức chết, muốn uất ức đến nôn ra máu mà chết!
“Nhưng một chút hi vọng có thể bay cao này, chỉ với... nghịch chuyển hai ngọn núi một chút, cuối cùng cũng không thể xuất hiện bất kì thay đổi lớn nào, không liên can đến ý chính, nhưng thời gian tiếp theo cần phải phòng bị chặt chẽ, xem đối phương còn có ám chiêu nào nữa hay không”
"Ám chiêu? Là sao?"
Cát lão nhìn núi sông trước mặt nặng trĩu, nói: “Vọng Khí Sĩ bố trí phong thuỷ, ngoại trừ lợi dụng xu thế rời đất chung... Còn sẽ dùng một vài đạo cụ, không cẩn thận vẫn có khả năng bị đối phương lật bàn”
“Cho nên, nhất định không thể xem thường. Dù sao đa số các loại đạo cụ này đều là vật rất nhỏ, không dễ dàng bị phát hiện”
Câu nói này của Cát Lão làm cho tất cả mọi người đều trở nên trầm tư.
“Cát lão ngươi có thể tìm ra những đạo cụ này không?”
“Ta không thể”
Cát lão lắc đầu thành thật: “Hổ thẹn, lão già cổ hủ này còn chưa đạt đến mức độ này”
“Như vậy, ai có thể?”
Có người hỏi: “Nếu chỉ dựa vào việc chúng ta đi tìm, một là phạm vi quá rộng, hai là chúng ta không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, càng không biết mục tiêu là đồ gì, rất có thể vật đó đang ở trước mắt văn sẽ không để ý."
Cát lão cân nhắc một chút, nói: “Theo ta được biết, trên thế giới này có ba người có thể tìm được, một trong số đó là Đông Phương đại soái của Nhật Nguyệt Quan; Thứ hai là Đại sư đạo căn của Kinh Thành, ba là... Chính là vị kia của Vu Minh..”
Những người khác cùng nhau cười gượng một trận
Ba người này đều không có khả năng đến.
Cát lão thở dài, nói: "Đáng tiếc lão Hồng mù rồi... Nếu hai mắt còn khoẻ mạnh, hẳn đến cũng có thể tìm ra, chỉ là trăm phần trăm sẽ ném hoàn toàn tính mệnh tần vào”
“Lão Hồng?”
Có người lặp lại một tiếng một cách nhẹ nhà hàng, đăm chiêu.
....
Tối hôm đó, khoảng chừng ba giờ sáng.
Một luồng kiếm phóng lên trời, một quỹ đạo kỳ lạ xẹt qua bầu trời, nhanh chóng đi tới trang viên nhà họ Long.
Lúc trực đêm nhất là vào lúc yên tĩnh, vốn cũng không có người chú ý đến một chút tình hình khác thường này.
Mà sau lưỡng kiếm này chính là một người toàn thân mặt áo quần màu đen.
Cũng chỉ có một đôi mắt ở bên ngoài, lập loè rạng rỡ bóng loáng.
“Chính là chỗ này”
Trong nháy mắt, ánh kiếm bỗng nhiên hiện ra vẻ rực rỡ, từ trên trời giáng xuống giống như dải lụa, không gì chống đỡ nổi.
Rầm rầm...
Kiếm chui thắng vào dưới nền đất, sau đó lại từ mặt khác vọt lên, Chân Nguyên Khí äm äm bùng nổ.
Trang viên nhà họ Long diện tích không quá mấy chục mẫu, rất nhiều căn nhà lập tức bay lên, bay đến độ cao bảy, tám mét, lúc này mới ầm một tiếng rơi xuống.
Trong chớp mắt.
Chia năm xé bảy...
Kiến trúc vốn kiên cố, trong phút chốc hóa thành một đống đổ nát.
"Ai!"
" Vô liêm sỉ!"
Tiếng hét phẫn nộ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, mấy chục vệt sáng từ trong đống đổ nát trang viên nhà họ Long bay vút lên trời, vẻ mặt mọi người đều vô cùng tức giận.
Người áo đen trên bầu trời hừ một tiếng, trường kiếm vẫn liên tục, liên tiếp tùy ý chém xuống, ánh kiếm nhiều đến hơn trăm luồng có hình quạt hạ xuống, hung hăng chém sâu vào bên trong đống đổ nát, mấy căn nhà hoàn chỉnh vốn còn sớt lai, cũng bi hủy hoại.
"Ừ, phía nam... bỗng nhiên có lửa, thế lửa vô cùng mạnh mẽ, truyền sinh khí liên tục cho Phượng mạch, cái gọi là Phượng Hoàng tắm trong lửa rồi chết đi sau đó sống lại... Nhưng sao phía nam lại nổi lửa bất thình lình vậy? Bên kia chính là vị trí đuôi Phượng!”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt của đám con cháu thế hệ sau đang ẩn giấu trong mây mù lại có vẻ khó coi.
Nói tới trận lửa này, thật sự là quá ngoài ý muốn, đến nhà bất ngờ.
Ai có thể ngờ, cũng chỉ là mấy học sinh thí luyện bỏ mình lại tạo ra phản ứng dây chuyền liên tiếp, cuối cùng gây ra chuyện lớn như vậy?
Vốn đến giai đoạn này cũng đã là rất hiếm thấy, không phải “năng lực của đồng tiền" là có thế làm được.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Ngọc Thư thật sự không biết trong đầu có dây thần kinh nào bị chập hay không, cứ như vậy phóng một trận hỏa hoạn lớn mà không có dấu hiệu nào, găng gượng dùng sức người thiêu đốt núi Phượng Vĩ, mà chuyện này cũng là nguyên nhân căn bản của sự thay đổi dữ dội trước mặt!
“Không biết gì thật sự rất đáng sợ!”
Phóng hỏa... Đối với cường giả cấp số Anh Biến mà nói, có tác dụng quái gì?!
Mà đối với chuyện bất ngờ này, cảm giác duy nhất của người phía Vu Minh cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng!
Tất cả cao thủ Vu Minh ở Thành Phượng Hoàng, sau khi xác nhận thông tin này, gần như là vỡ tổ tập thể rồi, đang chờ để đi tìm Thẩm Ngọc Thư để trút cơn thịnh nộ trong lòng, nhưng lại kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư ngu ngốc tự đưa đầu mình và cả người nhà đến cho nhà họ Mộng... Bị người khác áp đặt.
Theo sau chính là cả gia tộc tất cả đều bị nhổ tận gốc, cả nhà bị tiêu diệt, thắng tay chém giết, không sót lại một tấc rơm rạ!
Cách làm việc của nhà họ Mộng và nhà họ Ninh là tốc độ nhanh chóng như thế, tàn nhẫn ra tay cực kì độc ác, quả thực so với rơi vào tay Vu Minh càng cực đoan hơn!
Mẹ nó, chuyện này thật sự ngốn ngang, ngay cá xả giận cũng không tìm được đối tượng.
“Chuyện này, khụ khụ, thật sự chỉ do trùng hợp, chỉ là bất trắc, tuyệt đối không phải làm việc có chủ đích” Trong mây mù, một giọng nói bất đắc dĩ cất lên.
“May mà chúng ta bố trí chu đáo các loại bố cục trước đó, mà bây giờ xem ra, ảnh hưởng tới Phượng mạch cũng không coi là rất lớn, kế hoạch nhẫm vào Phượng Mạch Xung Hồn lúc trước vẫn có thể dựa theo tiết tấu ban đầu đi đến”
Cát lão lạnh nhạt nói: “Nhưng do trận hỏa hoạn này khiến Phượng mạch được tăng thêm sức mạnh bên trong ở một trình độ nhất định, cho nên... vốn là không thể bay lên được, bây giờ, cũng đã biến thành còn hi vọng bay cao hơn một chút, mọi người không thể sơ sẩy bất cẩn.”
Tất cả mọi người đều không nói gì.
Bố cục không biết bố trí bao nhiêu năm, nếu phá huỷ dưới một trận hỏa hoạn khốn kiếp này, chôn vùi bên trong chuyện bất ngờ ngoài ý muốn này, đó mới thực sự là tức chết, muốn uất ức đến nôn ra máu mà chết!
“Nhưng một chút hi vọng có thể bay cao này, chỉ với... nghịch chuyển hai ngọn núi một chút, cuối cùng cũng không thể xuất hiện bất kì thay đổi lớn nào, không liên can đến ý chính, nhưng thời gian tiếp theo cần phải phòng bị chặt chẽ, xem đối phương còn có ám chiêu nào nữa hay không”
"Ám chiêu? Là sao?"
Cát lão nhìn núi sông trước mặt nặng trĩu, nói: “Vọng Khí Sĩ bố trí phong thuỷ, ngoại trừ lợi dụng xu thế rời đất chung... Còn sẽ dùng một vài đạo cụ, không cẩn thận vẫn có khả năng bị đối phương lật bàn”
“Cho nên, nhất định không thể xem thường. Dù sao đa số các loại đạo cụ này đều là vật rất nhỏ, không dễ dàng bị phát hiện”
Câu nói này của Cát Lão làm cho tất cả mọi người đều trở nên trầm tư.
“Cát lão ngươi có thể tìm ra những đạo cụ này không?”
“Ta không thể”
Cát lão lắc đầu thành thật: “Hổ thẹn, lão già cổ hủ này còn chưa đạt đến mức độ này”
“Như vậy, ai có thể?”
Có người hỏi: “Nếu chỉ dựa vào việc chúng ta đi tìm, một là phạm vi quá rộng, hai là chúng ta không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, càng không biết mục tiêu là đồ gì, rất có thể vật đó đang ở trước mắt văn sẽ không để ý."
Cát lão cân nhắc một chút, nói: “Theo ta được biết, trên thế giới này có ba người có thể tìm được, một trong số đó là Đông Phương đại soái của Nhật Nguyệt Quan; Thứ hai là Đại sư đạo căn của Kinh Thành, ba là... Chính là vị kia của Vu Minh..”
Những người khác cùng nhau cười gượng một trận
Ba người này đều không có khả năng đến.
Cát lão thở dài, nói: "Đáng tiếc lão Hồng mù rồi... Nếu hai mắt còn khoẻ mạnh, hẳn đến cũng có thể tìm ra, chỉ là trăm phần trăm sẽ ném hoàn toàn tính mệnh tần vào”
“Lão Hồng?”
Có người lặp lại một tiếng một cách nhẹ nhà hàng, đăm chiêu.
....
Tối hôm đó, khoảng chừng ba giờ sáng.
Một luồng kiếm phóng lên trời, một quỹ đạo kỳ lạ xẹt qua bầu trời, nhanh chóng đi tới trang viên nhà họ Long.
Lúc trực đêm nhất là vào lúc yên tĩnh, vốn cũng không có người chú ý đến một chút tình hình khác thường này.
Mà sau lưỡng kiếm này chính là một người toàn thân mặt áo quần màu đen.
Cũng chỉ có một đôi mắt ở bên ngoài, lập loè rạng rỡ bóng loáng.
“Chính là chỗ này”
Trong nháy mắt, ánh kiếm bỗng nhiên hiện ra vẻ rực rỡ, từ trên trời giáng xuống giống như dải lụa, không gì chống đỡ nổi.
Rầm rầm...
Kiếm chui thắng vào dưới nền đất, sau đó lại từ mặt khác vọt lên, Chân Nguyên Khí äm äm bùng nổ.
Trang viên nhà họ Long diện tích không quá mấy chục mẫu, rất nhiều căn nhà lập tức bay lên, bay đến độ cao bảy, tám mét, lúc này mới ầm một tiếng rơi xuống.
Trong chớp mắt.
Chia năm xé bảy...
Kiến trúc vốn kiên cố, trong phút chốc hóa thành một đống đổ nát.
"Ai!"
" Vô liêm sỉ!"
Tiếng hét phẫn nộ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, mấy chục vệt sáng từ trong đống đổ nát trang viên nhà họ Long bay vút lên trời, vẻ mặt mọi người đều vô cùng tức giận.
Người áo đen trên bầu trời hừ một tiếng, trường kiếm vẫn liên tục, liên tiếp tùy ý chém xuống, ánh kiếm nhiều đến hơn trăm luồng có hình quạt hạ xuống, hung hăng chém sâu vào bên trong đống đổ nát, mấy căn nhà hoàn chỉnh vốn còn sớt lai, cũng bi hủy hoại.
/510
|