“Có thể làm!” Ngô Thiết Giang cắn rằng nói. Bây giờ hắn có thể cảm giác được, hai cái chùy này, vô cùng có khả năng là cái chùy cao quý nhất xa xi nhất mà cả đời mình để chế tạo.
“Có thể làm là tốt rồi.”
“Tả Tiểu Đa vui vẻ ra mặt, cảm thấy thợ rèn này vẫn có chút tài năng, gảng gượng có thể tính là một thợ rèn xứng đáng với chức vụ.
“Hai cái chùy này ngươi bước đầu đoán chừng là bao nhiêu cân? Trọng lượng nhất định phải chính xác.”
Ngô Thiết Giang càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề rất lớn.
Nhanh chóng hỏi: “Nếu thể tích quá nhỏ chắc chẩn không thế lắp rấp nhiều đõ như vậy, nhưng nếu lớn hơn lại quá nặng”
“Dùng chùy loại vũ khí này, không phải chỉ có thể nhấc lên đập tới đơn giản như vậy. Cho dù chùy rất nặng, người đang sử dụng trên tay đều phải nhẹ như không có gì như khiêu tìm đèn, chuyện này thật sự nhất định phải có thần lực toàn thân mới được. Đặc biệt là vật liệu của ngươi, càng thêm yêu cầu cao về phương diện này”
Ngô Thiết Giang nói: “Thiên Huyễn Kim độ dày cực cao, Bất Diệt Kim tinh luyện ra càng cao hơn, cho dù thẵng nhóc ngươi là tu giả loại sức mạnh cũng chưa chắc gánh vác nổi, đặc biệt là những thiết kế này của ngươi là dạng vác vật nặng nhưng trông vẫn nhẹ nhà hàng, rèn đúc qua loa các mặt, độ khó cực cao!”
“Đây đúng là vấn đề”
Tả Tiểu Đa suy tính trong chốc lát, nói:: “Nếu bây giờ ta dùng hết toàn lực, đại khái có thể đưa ra trọng lượng sấp sỉ 10 nghìn cân...”
Hai mắt Ngô Thiết Giang lồi ra: “Cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ?”
“Không đúng không đúng” Tả Tiểu Đa không nhịn được bắt đầu xem thường người thợ rèn này lại nhìn không thấu tu vi của bản thân, xem ra cũng là một người mới tu hành: “Vũ Sư, đỉnh cao!”
Ngô Thiết Giang hẳng giọng một cái, dùng ánh mắt chấn động nhìn Tả Trường Lộ.
“Ngươi không phải đã nhìn ra cái tên này là tu giả loại sức mạnh à, có chút thần lực trời sinh cũng dễ hiểu thôi, không đáng nhắc tới” Tả Trường Lộ cười rất rụt rè.
“... Quả là rất bình thường, không đáng nhắc tới”
Ngô Thiết Giang co rút khóe miệng, nói một câu qua loa.
“Vũ khí này, ta dự định là bắt đầu sử dụng ở Đan Nguyên Cảnh hoặc là cảnh giới Thai Tức cao giai. Hơn nữa muốn sử dụng liên tục, ước đoán sẽ sử dụng trong thời gian rất lâu...
Tá Tiểu Đa tính toán một chút, nói: “Ngươi thấy nếu một cái chùy 8000 cân, có quá nhẹ không?”
Ngô Thiết Giang lập tức sợ hết hồn: “Không nhẹ không nhẹ.”
“Vậy thì 8000 cân?” Tả Tiểu Đa tự hỏi bản thân rồi nhanh chóng phủ định: “Thậm chí 8000 cân, vẫn thiếu hai ngàn cân?”
Ngô Thiết Giang hãi hùng khiếp vía, nói: “10 ngàn cân? Hai cái chùy là 20 ngàn cân?”
Tả Tiểu Đa mắt trợn trắng, nói: “9999 cân đi.”
Ngô Thiết Giang đã đau răng rồi.
Ngươi còn 9999 cân, thiếu một cân? Ta phải khống chế chính xác như vậy cho ngươi?
“Phải đập phá tốt, lắp ráp tốt, làm việc tốt, trôi chảy, bao gồm cơ quan bên trong ám khí, không thể, dùng mấy lăn đã hỏng rồi... dây xích kia, ngươi nghĩ cách dùng vật liệu gì, tính dai, độ kiên cố phải đầy đủ...”
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng nói ra một yêu cầu cuối cùng: “Đúng rồi, ở vị trí đầu chuôi chùy làm cho ta một vật trang sức phối hợp mèo con, là loại dễ thương...”
Tả Tiểu Niệm giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”
Lần này, Tả Tiểu Đa có khí phách hiếm thấy: “Vẫn muốn có! Đánh chết ta, cũng phải cớ!”
“Sau này chùy của ta, lúc uy chấn đại lục, sẽ gọi là Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!”
Tả Tiểu Niệm giận sôi lên, sắp phát tác tại chỗ.
Vẫn là Tả Trường Lộ ngăn lại: “Cái này cũng được, Niệm Niệm, đừng náo loạn”
Tả Tiểu Niệm dừng động tác, tức giận nói: “Cha, ngươi bênh vực con ruột ngươi!”
Tả Trường Lộ giải thích: “Lúc nãy lúc ngươi muốn khắc Cẩu Đát, ta cũng không nói không được? Rõ ràng là một chén nước cuối cùng cũng nhẳn nhụi, sao mà bênh vực con ruột, ngươi vẫn là con gái ruột của ta hả!”
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Ngô Thiết Giang bên kia lại chỉ cảm thấy mình bị Thiên Lôi đánh, là loại bổ liên tục.
Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy?
Đây là cái tên rẻ rách gì?
Hơn nữa... Một cái chùy lớn vô cùng uy mãnh cũng đã có thể nghĩ ra, ngươi vẫn khăng khăng khắc một con mèo con, mèo con dễ thương?!
Quả thực là sấm sét không dứt?!
Hướng về vẻ mặt của Tả Tiểu Đa, trong mắt tất cả đều là suy nghĩ xa xôi: “Nghĩ lại xem... Đến lúc đó ta đối mặt với thiên quân vạn mã, vừa tuốt mèo vừa múa búa, lúc hưng phấn tóm chặt đuôi mèo, quãng chùy bay ra ngoài, quét sạch thiên quân, bên này tuốt mèo con, bên kia đánh người, thật sự nghĩ thôi cũng thấy hăng hái.”
Tả Tiểu Niệm giận sôi lên, chà đạp hắn từng cước, từng cước, Tả Tiểu Đa linh hoạt né tránh dưới chân, hai mắt phát sáng: “Trời ơi, cái tên này thât sự quá tuyệt vời!”
Sấm sét trên đầu Ngô Thiết Giang cuồn cuộn.
Vừa tuốt mèo con vừa múa búa?
Hình ảnh này quá đẹp...
Nhưng mèo này...
“Hai cái chủy này, cộng thêm thiết kế rỗng ruột... Cho dù là dùng kim loại có độ dày cao nhất chế tạo, tất cả đều dùng vật liệu tốt...”
Ngô Thiết Giang không nói nên lời: “E là đường kính 1 mét cũng không thiếu được...”
“Búa như vậy trừ phi không khua, một khi đã khua, ở trên chiến trường... Tuyệt đối là hung khí tuyệt thế!”
Ngô Thiết Giang suy nghĩ một chút về tình cảnh này, cả người đều có xu hướng run rẩy, chỉ cảm thấy tóc dựng lên; Run rẩy nói: “Hung khí chiến đấu như vậy, ngươi nhất định phải khắc một con mèo con ở phía trên?”
Tả Tiểu Đa nói một cách kiên định: “Cái này là điều kiện tiên quyết, không thương lượng, thiếu cái gì cũng không thể thiếu cái này!”
Bồng nhiên bị nhắc nhở gì đó, nói: “Đúng rồi, thiết kế mặt chủy phải có hoa văn chứ? Tốt nhất là làm một vân hình con Phượng Hoàng... Vậy thì càng tuyệt vời”
“Phượng Hoàng?”
Giọng nói của Ngô Thiết Giang cũng đã thay đối, nói: “Ngươi một người con trai muốn trên chủy sắt vũ khí đang sử dụng, khắc hoa văn một con Phượng Hoàng??”
Tả Tiểu Đa liếc mắt nhìn hẳn một cách khó hiểu: “Sao ngươi ngạc nhiên như vậy? Chuyện này rất không bình thường à?”
Ta ngạc nhiên?
Ngô Thiết Giang chịu thua hoàn toàn.
“Được, ta làm cho ngươi. Vật liệu đâu?”
Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy... Chẳng lẽ là Ngô Thiết Giang ta thật sự đã quá lạc hậu, sắp bị đào thải? Những người trẻ tuổi kia, trong đầu đều nghĩ đến những thứ cao siêu.
Thật sự là nhìn không hiểu nổi.
“Vật liệu ở đây, cho ngươi hết”
Tả Tiểu Niệm đưa chiếc nhẫn trong tay ra.
Ngô Thiết Giang tiếp nhận rồi xem xét, cau mày nói: “Thiên Huyễn Kim và Thiên Vu Đồng đã đầy đủ Nhưng ngoài ra...”
“Có thể làm là tốt rồi.”
“Tả Tiểu Đa vui vẻ ra mặt, cảm thấy thợ rèn này vẫn có chút tài năng, gảng gượng có thể tính là một thợ rèn xứng đáng với chức vụ.
“Hai cái chùy này ngươi bước đầu đoán chừng là bao nhiêu cân? Trọng lượng nhất định phải chính xác.”
Ngô Thiết Giang càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề rất lớn.
Nhanh chóng hỏi: “Nếu thể tích quá nhỏ chắc chẩn không thế lắp rấp nhiều đõ như vậy, nhưng nếu lớn hơn lại quá nặng”
“Dùng chùy loại vũ khí này, không phải chỉ có thể nhấc lên đập tới đơn giản như vậy. Cho dù chùy rất nặng, người đang sử dụng trên tay đều phải nhẹ như không có gì như khiêu tìm đèn, chuyện này thật sự nhất định phải có thần lực toàn thân mới được. Đặc biệt là vật liệu của ngươi, càng thêm yêu cầu cao về phương diện này”
Ngô Thiết Giang nói: “Thiên Huyễn Kim độ dày cực cao, Bất Diệt Kim tinh luyện ra càng cao hơn, cho dù thẵng nhóc ngươi là tu giả loại sức mạnh cũng chưa chắc gánh vác nổi, đặc biệt là những thiết kế này của ngươi là dạng vác vật nặng nhưng trông vẫn nhẹ nhà hàng, rèn đúc qua loa các mặt, độ khó cực cao!”
“Đây đúng là vấn đề”
Tả Tiểu Đa suy tính trong chốc lát, nói:: “Nếu bây giờ ta dùng hết toàn lực, đại khái có thể đưa ra trọng lượng sấp sỉ 10 nghìn cân...”
Hai mắt Ngô Thiết Giang lồi ra: “Cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ?”
“Không đúng không đúng” Tả Tiểu Đa không nhịn được bắt đầu xem thường người thợ rèn này lại nhìn không thấu tu vi của bản thân, xem ra cũng là một người mới tu hành: “Vũ Sư, đỉnh cao!”
Ngô Thiết Giang hẳng giọng một cái, dùng ánh mắt chấn động nhìn Tả Trường Lộ.
“Ngươi không phải đã nhìn ra cái tên này là tu giả loại sức mạnh à, có chút thần lực trời sinh cũng dễ hiểu thôi, không đáng nhắc tới” Tả Trường Lộ cười rất rụt rè.
“... Quả là rất bình thường, không đáng nhắc tới”
Ngô Thiết Giang co rút khóe miệng, nói một câu qua loa.
“Vũ khí này, ta dự định là bắt đầu sử dụng ở Đan Nguyên Cảnh hoặc là cảnh giới Thai Tức cao giai. Hơn nữa muốn sử dụng liên tục, ước đoán sẽ sử dụng trong thời gian rất lâu...
Tá Tiểu Đa tính toán một chút, nói: “Ngươi thấy nếu một cái chùy 8000 cân, có quá nhẹ không?”
Ngô Thiết Giang lập tức sợ hết hồn: “Không nhẹ không nhẹ.”
“Vậy thì 8000 cân?” Tả Tiểu Đa tự hỏi bản thân rồi nhanh chóng phủ định: “Thậm chí 8000 cân, vẫn thiếu hai ngàn cân?”
Ngô Thiết Giang hãi hùng khiếp vía, nói: “10 ngàn cân? Hai cái chùy là 20 ngàn cân?”
Tả Tiểu Đa mắt trợn trắng, nói: “9999 cân đi.”
Ngô Thiết Giang đã đau răng rồi.
Ngươi còn 9999 cân, thiếu một cân? Ta phải khống chế chính xác như vậy cho ngươi?
“Phải đập phá tốt, lắp ráp tốt, làm việc tốt, trôi chảy, bao gồm cơ quan bên trong ám khí, không thể, dùng mấy lăn đã hỏng rồi... dây xích kia, ngươi nghĩ cách dùng vật liệu gì, tính dai, độ kiên cố phải đầy đủ...”
Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng nói ra một yêu cầu cuối cùng: “Đúng rồi, ở vị trí đầu chuôi chùy làm cho ta một vật trang sức phối hợp mèo con, là loại dễ thương...”
Tả Tiểu Niệm giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”
Lần này, Tả Tiểu Đa có khí phách hiếm thấy: “Vẫn muốn có! Đánh chết ta, cũng phải cớ!”
“Sau này chùy của ta, lúc uy chấn đại lục, sẽ gọi là Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy!”
Tả Tiểu Niệm giận sôi lên, sắp phát tác tại chỗ.
Vẫn là Tả Trường Lộ ngăn lại: “Cái này cũng được, Niệm Niệm, đừng náo loạn”
Tả Tiểu Niệm dừng động tác, tức giận nói: “Cha, ngươi bênh vực con ruột ngươi!”
Tả Trường Lộ giải thích: “Lúc nãy lúc ngươi muốn khắc Cẩu Đát, ta cũng không nói không được? Rõ ràng là một chén nước cuối cùng cũng nhẳn nhụi, sao mà bênh vực con ruột, ngươi vẫn là con gái ruột của ta hả!”
Bọn họ ở bên này nói chuyện, Ngô Thiết Giang bên kia lại chỉ cảm thấy mình bị Thiên Lôi đánh, là loại bổ liên tục.
Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy?
Đây là cái tên rẻ rách gì?
Hơn nữa... Một cái chùy lớn vô cùng uy mãnh cũng đã có thể nghĩ ra, ngươi vẫn khăng khăng khắc một con mèo con, mèo con dễ thương?!
Quả thực là sấm sét không dứt?!
Hướng về vẻ mặt của Tả Tiểu Đa, trong mắt tất cả đều là suy nghĩ xa xôi: “Nghĩ lại xem... Đến lúc đó ta đối mặt với thiên quân vạn mã, vừa tuốt mèo vừa múa búa, lúc hưng phấn tóm chặt đuôi mèo, quãng chùy bay ra ngoài, quét sạch thiên quân, bên này tuốt mèo con, bên kia đánh người, thật sự nghĩ thôi cũng thấy hăng hái.”
Tả Tiểu Niệm giận sôi lên, chà đạp hắn từng cước, từng cước, Tả Tiểu Đa linh hoạt né tránh dưới chân, hai mắt phát sáng: “Trời ơi, cái tên này thât sự quá tuyệt vời!”
Sấm sét trên đầu Ngô Thiết Giang cuồn cuộn.
Vừa tuốt mèo con vừa múa búa?
Hình ảnh này quá đẹp...
Nhưng mèo này...
“Hai cái chủy này, cộng thêm thiết kế rỗng ruột... Cho dù là dùng kim loại có độ dày cao nhất chế tạo, tất cả đều dùng vật liệu tốt...”
Ngô Thiết Giang không nói nên lời: “E là đường kính 1 mét cũng không thiếu được...”
“Búa như vậy trừ phi không khua, một khi đã khua, ở trên chiến trường... Tuyệt đối là hung khí tuyệt thế!”
Ngô Thiết Giang suy nghĩ một chút về tình cảnh này, cả người đều có xu hướng run rẩy, chỉ cảm thấy tóc dựng lên; Run rẩy nói: “Hung khí chiến đấu như vậy, ngươi nhất định phải khắc một con mèo con ở phía trên?”
Tả Tiểu Đa nói một cách kiên định: “Cái này là điều kiện tiên quyết, không thương lượng, thiếu cái gì cũng không thể thiếu cái này!”
Bồng nhiên bị nhắc nhở gì đó, nói: “Đúng rồi, thiết kế mặt chủy phải có hoa văn chứ? Tốt nhất là làm một vân hình con Phượng Hoàng... Vậy thì càng tuyệt vời”
“Phượng Hoàng?”
Giọng nói của Ngô Thiết Giang cũng đã thay đối, nói: “Ngươi một người con trai muốn trên chủy sắt vũ khí đang sử dụng, khắc hoa văn một con Phượng Hoàng??”
Tả Tiểu Đa liếc mắt nhìn hẳn một cách khó hiểu: “Sao ngươi ngạc nhiên như vậy? Chuyện này rất không bình thường à?”
Ta ngạc nhiên?
Ngô Thiết Giang chịu thua hoàn toàn.
“Được, ta làm cho ngươi. Vật liệu đâu?”
Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy... Chẳng lẽ là Ngô Thiết Giang ta thật sự đã quá lạc hậu, sắp bị đào thải? Những người trẻ tuổi kia, trong đầu đều nghĩ đến những thứ cao siêu.
Thật sự là nhìn không hiểu nổi.
“Vật liệu ở đây, cho ngươi hết”
Tả Tiểu Niệm đưa chiếc nhẫn trong tay ra.
Ngô Thiết Giang tiếp nhận rồi xem xét, cau mày nói: “Thiên Huyễn Kim và Thiên Vu Đồng đã đầy đủ Nhưng ngoài ra...”
/510
|