Hắn híp mắt lại nói: “Hơn nữa, đối mặt với thầy Tần vượt cấp đại tông sư đây, không có ám vệ, lão phu nào dám ngồi võ bàn với thầy Tần chứ?”
Nói xong chính là một trận cười to.
Tân Phương Dương cũng ha ha cười theo, nhìn vị trí bên cạnh Mộng Thiên Nguyệt, rồi lại nhìn vị trí ở bên cạnh Ninh Tùy Phong, thở dài từ tận đáy lòng: “Có sự tồn tại của vệ sĩ như vậy, bất kể ai muốn giết hai người đều không phải chuyện dễ dàng gì”
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đối diện cũng nhìn thoáng qua, lần lật lớn giọng cười to.
Không bao lâu, Mộng Trầm Nhiên căm theo chiếc nhẫn không gian quay trở lại: “Thầy Tân, tiền đã được chuyển vào tấm thẻ này của ngươi, mật khẩu là.... Còn Tính Hồn Ngọc, linh dược và cả đan dược, toàn bộ đều cất ở trong chiếc nhẫn không gian, linh dược cũng đã dùng hộp ôn ngọc cất giữ rồi”
“Khá lắm khá lắm, tiểu tử ngươi thật sự khá lắm!"
Tân Phương Dương khen ngợi nói: “Vậy, hôm nay cứ như vậy đi? Ninh gia chủ, ngươi cũng đừng quên lá trà, ta thực sự thích loại trà này”
Lời còn chưa dứt, hẳn đã đứng thẳng người dậy, nghênh ngang bỏ đi.
Mộng Thiên Nguyệt ở phía sau cười nói một câu: “Thầy Tần, có thời gian thì ta gọi điện cho ngươi, chúng ta cùng ngồi uống trà, đảm bảo sẽ là trà ngon vừa ý thầy Tân."
“Được”
Tiếng nói của Tân Phương Dương ở xa xôi truyền đến, đoạn ấy dường như đã là ngàn trượng bên ngoài rồi.
“Thật lỗ vốn!” Thật lâu sau, xác định Tân Phương Dương đã đi xa rồi, Ninh Tùy Phong mới thở dài nói.
"Quả thực là thua lỗ một chút” Mộng Thiên Nguyệt mặc nhiên nói
“Chúng ta dự định sương sương, dùng một khoản tiền thu mua hẳn, để hẳn thiếu nợ chúng ta một ân tình, sau đó giúp chúng ta làm việc, nhưng tình hình vừa thay đổi lại thay đổi, việc muốn để cho hắn làm lại hoàn toàn không có cơ hội nói ra”
“Có cơ hội cũng sẽ không thành công. Hôm nay nếu như không phải Trầm Nhiên đi ra giảng hòa ổn thỏa như vậy, sợ rằng quan hệ đôi bên đã thực sự căng thẳng”
Mộng Thiên Nguyệt thở dài: “Đối với tính cách làm người của họ Tần này chúng ta phán đoán sai rồi, vốn dĩ cho rằng tính tình của hẳn trung gian ở giữa, quân tử có thể lừa dối, nhưng không ngờ được từ trong xương cốt hẳn căn bản chính là một tên lưu manh tiêu chuẩn.
“Ta đoán rằng, thậm chí việc Thẩm Thiết Nam con trai Thẩm Ngọc Thư gặp nạn, cũng có thể là do hắn làm, dựa vào chuyện này dẫn đến ý định giết người của Thẩm Ngọc Thự, lại bị hắn phản giết, dẫn đến khoản tài sản to lớn về tay, nếu không phải như vậy, hắn chưa hẳn dám kêu la ầm ĩ với chúng ta”
“Từ nguồn gốc chuyện này xem ra, chúng ta quả thực là đoạt thức ăn trước miệng cọp, nếu không ngươi cho rằng ta vì cái gì mà chịu cho hẳn nhiều tiền như vậy, chính là vì để hân xóa đi cái oán khí kia, chúng ta nhà đông sự nghiệp lớn, có thể cùng hẳn hao hụt không nổi. Nếu như hẳn quyết tâm chơi ám sát, chắc chắn đây là việc đau đầu, tổn thất cũng là lẽ tất nhiên”
Mộng Trầm Nhiên ở một bên lẳng lặng nói ra: “Có điều hôm nay có khai cuộc, vẫn như cũ đều là chuyện tốt. Sau này từ từ liên lạc là được rồi, giao tình từ trước đến nay cũng không phải xây dựng chỉ trong một ngày
được, một ngày đã có thể xây dựng tình cảm bạn bè, đó không phải là tình cảm bạn bè, đó là vờ vịt”
“Nói không sai!" Ninh Tùy Phong gật đầu đồng ý.
Mộng Thiên Nguyệt nói: “Sự việc Tân Phương Dương, có thể từ từ mưu toan. Thực sự không được chúng ta có thể gây ra áp lực đối với Nhị Trung, thậm chí còn có thể tiết lộ chuyện ngày hôm nay cho bên Nhị Trung, vạch trần cái chết của Thẩm Thiết Nam, thậm chí cả trù tính phản sát lúc sau, đều định rõ là một âm mưu, chính là âm mưu mượn đao giết người hoàn chỉnh, lại giống như năm đó, làm việc một sáng một tối, một chính một tà một chút... Để Hà Viên Nguyệt gây áp lực lên Tân Phương Dương. Có chuyện gì là không dễ xử lý đây?"
“Nói đúng lắm”
Ninh Tùy Phong nói: “Đúng là dự đoán sai. Không ngờ Tần Phương Dương này lại không đi theo lẽ thường ra bài lưu manh... Quả nhiên là nằm ngoài dự đoán."
Mộng Trầm Thiên cau mày nói: “Cha, Ninh gia chủ, đối với phán định nhân phẩm của Tân Phương Dương chỉ sợ không thể như thế mà đưa ra kết luận cuối cùng, lúc hẳn vừa mới bước vào, thậm chí lúc hắn đối mặt tiếp xúc cùng ta, tính cách lúc sau hoàn toàn không giống, đại khái là đột nhiên nói muốn gọi điện thoại, thậm chí sau khi gọi điện thoại xong thì lập tức thay đổi... Ta cảm thấy cuộc điện thoại này mới là mấu chốt.”
Mộng Thiên Nguyệt bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng rồi, đi điều tra một chút, vừa rồi Tân Phương Dương gọi điện thoại cho ai?"
“Vô dụng thôi”
Mộng Trầm Thiên nói: “Vừa nãy khi ra ngoài ta cũng đã điều tra rồi, số điện thoại đăng kí của Tần Phương Dương ở Nhị Trung, hiển thị không có cuộc gọi nào khi nãy. Số vừa rồi hẳn gọi hắn là số bí mật khác của hắn, không có cách nào tra ra được”
“Vậy sau này chú ý mật thiết đi."
Ninh Tùy Phong có chút mệt môi đứng dậy: "Lão phu hôm nay thế là đủ rồi... Thật sự là đã rất lâu chưa trải qua cảm giác như thế này, vậy mà hôm nạy tất cả đều phải nếm thử một lần, quay về nghỉ ngơi thôi... Ngày mai lại còn phải mang lá trà sang cho hắn, thật là bực bội!"
Mộng Thiên Nguyệt cười khổ: “Đây cũng là việc không còn cách nào khác... À, đúng rồi, lão Ninh, ngươi xem, hôn sự của Trầm Thiên nhà chúng ta với Khuynh Thành, ngươi rốt cuộc là suy nghĩ thế nào rồi?”
Ninh Tùy Phong dừng lại một chút thở dài nói: “Ta đã nói qua với nha đầu kia rồi, nhưng nha đầu kia bây giờ rất phản nghịch, căn bản không nghe lời của ta... Trầm Thiên à, ngươi xem ngươi có phải là nên chủ động tiếp xúc nhiều hơn với nàng không, trước sau gì cũng là chuyện giữa hai người trẻ tuổi các ngươi, vẫn không thành công mà muốn ta với cha người trực tiếp quyết định, vậy thì không thoải mái biết bao!”
Mộng Trầm Thiên cười nói: “Được ạ, bác Ninh, có điều Khuynh Thành bên kia,vẫn nên xem là ý của nàng như thế nào. Ta tôn trọng lựa chọn của nàng”
Ninh Tùy Phong lắc đầu thở dài, dẫn người rời đi.
Mộng Trầm Thiên với Mộng Thiên Nguyệt hai cha con đối diện nhau đều không nói gì.
"Lại đây bàn bạc lại một chút."
“Vâng."
.....
Tần Phương Dương rời khỏi tập đoàn Mộng Thị thì lập tức quay về thẳng Nhị Trung, sau đó vòng quanh Nhị Trung đi dạo một vòng, thay quần áo khá, soàn soạt lập tức xông thẳng đến chân trời, ẩn thân ở trong tầng tầng mây mù.
Nói xong chính là một trận cười to.
Tân Phương Dương cũng ha ha cười theo, nhìn vị trí bên cạnh Mộng Thiên Nguyệt, rồi lại nhìn vị trí ở bên cạnh Ninh Tùy Phong, thở dài từ tận đáy lòng: “Có sự tồn tại của vệ sĩ như vậy, bất kể ai muốn giết hai người đều không phải chuyện dễ dàng gì”
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đối diện cũng nhìn thoáng qua, lần lật lớn giọng cười to.
Không bao lâu, Mộng Trầm Nhiên căm theo chiếc nhẫn không gian quay trở lại: “Thầy Tân, tiền đã được chuyển vào tấm thẻ này của ngươi, mật khẩu là.... Còn Tính Hồn Ngọc, linh dược và cả đan dược, toàn bộ đều cất ở trong chiếc nhẫn không gian, linh dược cũng đã dùng hộp ôn ngọc cất giữ rồi”
“Khá lắm khá lắm, tiểu tử ngươi thật sự khá lắm!"
Tân Phương Dương khen ngợi nói: “Vậy, hôm nay cứ như vậy đi? Ninh gia chủ, ngươi cũng đừng quên lá trà, ta thực sự thích loại trà này”
Lời còn chưa dứt, hẳn đã đứng thẳng người dậy, nghênh ngang bỏ đi.
Mộng Thiên Nguyệt ở phía sau cười nói một câu: “Thầy Tần, có thời gian thì ta gọi điện cho ngươi, chúng ta cùng ngồi uống trà, đảm bảo sẽ là trà ngon vừa ý thầy Tân."
“Được”
Tiếng nói của Tân Phương Dương ở xa xôi truyền đến, đoạn ấy dường như đã là ngàn trượng bên ngoài rồi.
“Thật lỗ vốn!” Thật lâu sau, xác định Tân Phương Dương đã đi xa rồi, Ninh Tùy Phong mới thở dài nói.
"Quả thực là thua lỗ một chút” Mộng Thiên Nguyệt mặc nhiên nói
“Chúng ta dự định sương sương, dùng một khoản tiền thu mua hẳn, để hẳn thiếu nợ chúng ta một ân tình, sau đó giúp chúng ta làm việc, nhưng tình hình vừa thay đổi lại thay đổi, việc muốn để cho hắn làm lại hoàn toàn không có cơ hội nói ra”
“Có cơ hội cũng sẽ không thành công. Hôm nay nếu như không phải Trầm Nhiên đi ra giảng hòa ổn thỏa như vậy, sợ rằng quan hệ đôi bên đã thực sự căng thẳng”
Mộng Thiên Nguyệt thở dài: “Đối với tính cách làm người của họ Tần này chúng ta phán đoán sai rồi, vốn dĩ cho rằng tính tình của hẳn trung gian ở giữa, quân tử có thể lừa dối, nhưng không ngờ được từ trong xương cốt hẳn căn bản chính là một tên lưu manh tiêu chuẩn.
“Ta đoán rằng, thậm chí việc Thẩm Thiết Nam con trai Thẩm Ngọc Thư gặp nạn, cũng có thể là do hắn làm, dựa vào chuyện này dẫn đến ý định giết người của Thẩm Ngọc Thự, lại bị hắn phản giết, dẫn đến khoản tài sản to lớn về tay, nếu không phải như vậy, hắn chưa hẳn dám kêu la ầm ĩ với chúng ta”
“Từ nguồn gốc chuyện này xem ra, chúng ta quả thực là đoạt thức ăn trước miệng cọp, nếu không ngươi cho rằng ta vì cái gì mà chịu cho hẳn nhiều tiền như vậy, chính là vì để hân xóa đi cái oán khí kia, chúng ta nhà đông sự nghiệp lớn, có thể cùng hẳn hao hụt không nổi. Nếu như hẳn quyết tâm chơi ám sát, chắc chắn đây là việc đau đầu, tổn thất cũng là lẽ tất nhiên”
Mộng Trầm Nhiên ở một bên lẳng lặng nói ra: “Có điều hôm nay có khai cuộc, vẫn như cũ đều là chuyện tốt. Sau này từ từ liên lạc là được rồi, giao tình từ trước đến nay cũng không phải xây dựng chỉ trong một ngày
được, một ngày đã có thể xây dựng tình cảm bạn bè, đó không phải là tình cảm bạn bè, đó là vờ vịt”
“Nói không sai!" Ninh Tùy Phong gật đầu đồng ý.
Mộng Thiên Nguyệt nói: “Sự việc Tân Phương Dương, có thể từ từ mưu toan. Thực sự không được chúng ta có thể gây ra áp lực đối với Nhị Trung, thậm chí còn có thể tiết lộ chuyện ngày hôm nay cho bên Nhị Trung, vạch trần cái chết của Thẩm Thiết Nam, thậm chí cả trù tính phản sát lúc sau, đều định rõ là một âm mưu, chính là âm mưu mượn đao giết người hoàn chỉnh, lại giống như năm đó, làm việc một sáng một tối, một chính một tà một chút... Để Hà Viên Nguyệt gây áp lực lên Tân Phương Dương. Có chuyện gì là không dễ xử lý đây?"
“Nói đúng lắm”
Ninh Tùy Phong nói: “Đúng là dự đoán sai. Không ngờ Tần Phương Dương này lại không đi theo lẽ thường ra bài lưu manh... Quả nhiên là nằm ngoài dự đoán."
Mộng Trầm Thiên cau mày nói: “Cha, Ninh gia chủ, đối với phán định nhân phẩm của Tân Phương Dương chỉ sợ không thể như thế mà đưa ra kết luận cuối cùng, lúc hẳn vừa mới bước vào, thậm chí lúc hắn đối mặt tiếp xúc cùng ta, tính cách lúc sau hoàn toàn không giống, đại khái là đột nhiên nói muốn gọi điện thoại, thậm chí sau khi gọi điện thoại xong thì lập tức thay đổi... Ta cảm thấy cuộc điện thoại này mới là mấu chốt.”
Mộng Thiên Nguyệt bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng rồi, đi điều tra một chút, vừa rồi Tân Phương Dương gọi điện thoại cho ai?"
“Vô dụng thôi”
Mộng Trầm Thiên nói: “Vừa nãy khi ra ngoài ta cũng đã điều tra rồi, số điện thoại đăng kí của Tần Phương Dương ở Nhị Trung, hiển thị không có cuộc gọi nào khi nãy. Số vừa rồi hẳn gọi hắn là số bí mật khác của hắn, không có cách nào tra ra được”
“Vậy sau này chú ý mật thiết đi."
Ninh Tùy Phong có chút mệt môi đứng dậy: "Lão phu hôm nay thế là đủ rồi... Thật sự là đã rất lâu chưa trải qua cảm giác như thế này, vậy mà hôm nạy tất cả đều phải nếm thử một lần, quay về nghỉ ngơi thôi... Ngày mai lại còn phải mang lá trà sang cho hắn, thật là bực bội!"
Mộng Thiên Nguyệt cười khổ: “Đây cũng là việc không còn cách nào khác... À, đúng rồi, lão Ninh, ngươi xem, hôn sự của Trầm Thiên nhà chúng ta với Khuynh Thành, ngươi rốt cuộc là suy nghĩ thế nào rồi?”
Ninh Tùy Phong dừng lại một chút thở dài nói: “Ta đã nói qua với nha đầu kia rồi, nhưng nha đầu kia bây giờ rất phản nghịch, căn bản không nghe lời của ta... Trầm Thiên à, ngươi xem ngươi có phải là nên chủ động tiếp xúc nhiều hơn với nàng không, trước sau gì cũng là chuyện giữa hai người trẻ tuổi các ngươi, vẫn không thành công mà muốn ta với cha người trực tiếp quyết định, vậy thì không thoải mái biết bao!”
Mộng Trầm Thiên cười nói: “Được ạ, bác Ninh, có điều Khuynh Thành bên kia,vẫn nên xem là ý của nàng như thế nào. Ta tôn trọng lựa chọn của nàng”
Ninh Tùy Phong lắc đầu thở dài, dẫn người rời đi.
Mộng Trầm Thiên với Mộng Thiên Nguyệt hai cha con đối diện nhau đều không nói gì.
"Lại đây bàn bạc lại một chút."
“Vâng."
.....
Tần Phương Dương rời khỏi tập đoàn Mộng Thị thì lập tức quay về thẳng Nhị Trung, sau đó vòng quanh Nhị Trung đi dạo một vòng, thay quần áo khá, soàn soạt lập tức xông thẳng đến chân trời, ẩn thân ở trong tầng tầng mây mù.
/510
|