Biểu cảm của Tả Tiểu Đa rối loạn, ánh mắt lấp lánh nói: “Cảm ơn thầy Tân. Có điều chuyện này mặc dù ta đã nằm chắc 70% - 80% nhưng trong lòng vẫn có chút bất ổn; Hay là chiều ngày mai khi gặp mặt bà Hà, mời nàng đứng ra xem lại khí thế của Đông Sơn, Tây Sơn, Văn Thủy, Lưỡng Hồ và thành Phượng Hoàng một lần nữa được không?”
“Cái này...”
Trong lòng Tân Phương Dương lại không thể hạ quyết tâm.
Vọng Khí Thuật huyền diệu ra sao, chính là cách thức xem xét sự thay đối số mệnh của trời đất, nhiều nhất là làm tiêu hao nguyên khí của người sử dụng, với mức độ yếu ớt của cơ thể Hà Viên Nguyệt vào lúc này thì đó thật sự là một trách nhiệm rất lớn, động một tí sẽ giảm mất thọ nguyên.
Với lại bôn ba như vậy liệu nàng có thể chịu nổi không?
“Thật ra nếu như bà Hà không xem thì bản thân ta cũng có thể chắc chắn, chỉ là trong lòng có hơi bất an mà thôi.."
Tả Tiểu Đa cau mày nói.
“Nếu như có thể chắc chắn, vậy còn bảo nàng xem gì nữa?”
Tân Phương Dương lập tức nổi giận: “Hiện tại cơ thể của nàng đã là dáng vẻ gì rồi? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nàng mệt đến chết sao?"
“Chuyện này..."
“Chuyện này chuyện kia cái gì chứ!” Tần Phương Dương kiên quyết nói: “Ta hỏi ngươi, kế hoạch này của ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”
“Ít nhất cũng có 80% - 90%...”
“Chắc chẩn chứ?”
“Ngươi đang chất vấn ta à... Từ khi chúng ta quen biết nhau đến giờ, ta có nói sai chuyện gì chưa?"
“Cũng đúng."
Tần Phương Dương nhanh nhẹn dứt khoát đưa ra quyết định: “Cứ làm vậy đi! Không cần bảo bà Hà của ngươi ra tay đâu; Nhiều nhất là sau khi xong chuyện nhờ nàng xem qua để bố sung khuyết điểm... Nhưng trong quá trình đó đừng để nàng phải hao tâm tốn sức.
"Chuyện Sát Phá Lang kia đã khiến bà Hà của ngươi lao lực quá độ rồi, chuyện nhỏ này không cần nàng lại làm giúp nữa”
Tần Phương Dương khó chịu nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa bất lực thở dài: "Vậy được rồi. Có đi thầy Tần, chuyện này chỉ dựa vào bản thân ngươi thì không thể thành công được, nếu buộc phải chỉ có một mình ngươi thì sẽ mất rất nhiều thời gian, động tĩnh cũng lớn!"
“Ngươi nói thẳng cần bao nhiêu người đi được. không?” Tần Phương Dương liếc mắt,
"Ít nhất cũng cần năm hoặc sáu cao thủ cùng nhau hành động mới có thể nhanh chóng hoàn thành mà không sợ bên kia phát hiện...” Tả Tiểu Đa nói.
“Vậy thì đơn giản thôi! Ta sẽ lõi kéo Lý Trường Giang và La Liệt, xem xem Lam Thư có thể giúp đỡ hay không, phương diện nhân lực nên đầy đủ. Nếu như ngươi có thể thuyết phục Mục Yên Yên thông qua người chị bại não của mình, cộng thêm chị của ngươi thì có thể nhanh chóng xong việc không?!"
Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu nói: "Có lý, ta sẽ nói với chị Niệm Niệm của ta.”
Biểu hiện tâm trạng Tả Tiểu Đa vẫn luôn nặng nề, đợi đến khi đã kết thúc trao đổi ba giây mới có vẻ như phản ứng trở lại, đỏ mặt tía tai dặn dò: “Thầy Tần, chuyện người chị bại não này... chúng ta có thể không nhắc đến được không?”
Tâm trạng Tân Phương Dương đang rất tốt nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, quyết định rồi thì phải nhanh chóng hành động”
“Vâng.”
“Vậy bây giờ trở về đúng không?”
“Thầy Tân, đường về nhờ ngươi đưa ta đi đường cao ốc Trầm Ngư bên kia, ta muốn xem thử Mục sư phụ có ở đó không.”
“Được.”
Bay thẳng đến bầu trời bên trên cao ốc Trầm Ngư, Tân Phương Dương và Tả Tiểu Đa nhìn sang bên đấy.
Chỉ nhìn thấy Mục Yên Yên đang ở trước cửa sổ, giống như có cảm giác ngẩng đầu lên nhìn
Tả Tiểu Đa dùng tay ra hiệu “9”, Mục Yên Yên có hơi gật đầu.
Tân Phương Dương ngay lập tức bay cao lên trời cùng Tả Tiểu Đa, quá trình trước đó chỉ mất chút ít thời gian.
....
Tần Phương Dương hạ xuống, thả Tả Tiểu Đa trước cổng tiểu khu.
Sau đó lại một mình rời đi.
“Ngươi nên cẩn thận một chút, tối nay còn phải làm việc đó.” Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng.
Tần Phương Dương không hề quay đầu, chỉ vẫy vẫy tay sau lưng rồi đi khỏi.
“Về nhà ăn cơm thôi.”
Tả Tiểu Đa xoa xoa bụng đi về nhà, lúc này đang là giờ ăn cơm chiều, ven đường không ngừng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lan tỏa từ xung quanh, hắn lập tức cảm thấy bụng mình kêu ột ột, sinh ra một loại cảm giác giống như bị chóng mặt.
“Ta như vậy là tuột huyết áp sao? Đói quá..."
Tả Tiểu Đa chạy vào nhà giống như con ngựa: “Mẹ! Đã nấu cơm chưa ạ. Cha đã về nhà chưa? Mấy ngày này còn cần phải dỡ hàng không? Sao lại không tìm con... Niệm Niệm Mèo vẫn chưa về nhà à..."
Hai câu hỏi trước không ai trả lời nên Tả Tiểu Đa lập tức biết được Tả Tiểu Niệm không có ở nhà, vậy là ba chữ Niệm Niệm Mèo cũng buộc miệng nói ra
Ngô Vũ Đình bước ra từ nhà bếp như cười như:
không: “Cẩu Đát, bây giờ gan đã to ra rồi nhỉ? Ngươi cũng có chút tự nhiên rồi đó. Có điều đã thông minh. lên rất nhiều, biết quan sát thăm dò, khoảng đôi câu vài lời đã đoán được chị Niệm Niệm của ngươi không có ở nhà, bản lĩnh thần côn tăng cao rồi!”
“Chỉ số IQ này của ngươi thật sự cũng cao đấy” Ngô Vũ Đình gõ gõ lên đầu con trai.
“Mẹ, ngươi xem ngươi nói này, ta không phải là con ruột của ngươi hay sao, chỉ số IQ có thể thấp được sao, he he he..."
- Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên làm ra dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại nói: "Mẹ, đàn ông ấy khi ở nhà thì phải có khí phách, nói miệng không thôi thì không tính, một ngày cũng không làm! Con trai của ngươi, vẫn có địa vị trong gia đình này đó nha.”
Ngô Vũ Đình liếc mắt khinh thường, thở dài nói: “Con trai à”
“Dạ?”
“Thật ra sau này nếu ngươi thực sự tìm vợ ấy à, có thể giữ được vị trí thứ hai trong nhà thì người mẹ già như ta vừa lòng thỏa ý rồi, đủ an nhàn rồi”
“Ha ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa cười như điên:" Mẹ, ngươi thật sự quá bi quan rồi, ngươi yên tâm đi, con trai của ngươi là ta rất được con gái hoan nghênh, ngươi không biết mấy cô gái nhỏ ở trong trường theo đuổi ta như thế nào đâu. Nếu như Niệm Niệm Mèo muốn vào nhà của chúng ta vậy phải theo đuổi ta cho tốt mới được, nếu không thì, với ta...”
Hắn còn chưa nói xong đột nhiên trợn mắt há mồm, mở to miệng không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy rất rõ Tả Tiểu Niệm như cười như không đang chậm rãi ung dung bước ra từ nhà bếp; Rõ ràng cảm xúc tức giận trong mắt đã mãnh liệt dâng trào, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.
Tả Tiểu Đa đã quá quen thuộc với loại biểu cảm này, đây chính là biểu cảm của Niệm Niệm Mèo khi tích góp sự tức giận đến cực điểm trong đáy lòng.
“Cái này...”
Trong lòng Tân Phương Dương lại không thể hạ quyết tâm.
Vọng Khí Thuật huyền diệu ra sao, chính là cách thức xem xét sự thay đối số mệnh của trời đất, nhiều nhất là làm tiêu hao nguyên khí của người sử dụng, với mức độ yếu ớt của cơ thể Hà Viên Nguyệt vào lúc này thì đó thật sự là một trách nhiệm rất lớn, động một tí sẽ giảm mất thọ nguyên.
Với lại bôn ba như vậy liệu nàng có thể chịu nổi không?
“Thật ra nếu như bà Hà không xem thì bản thân ta cũng có thể chắc chắn, chỉ là trong lòng có hơi bất an mà thôi.."
Tả Tiểu Đa cau mày nói.
“Nếu như có thể chắc chắn, vậy còn bảo nàng xem gì nữa?”
Tân Phương Dương lập tức nổi giận: “Hiện tại cơ thể của nàng đã là dáng vẻ gì rồi? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nàng mệt đến chết sao?"
“Chuyện này..."
“Chuyện này chuyện kia cái gì chứ!” Tần Phương Dương kiên quyết nói: “Ta hỏi ngươi, kế hoạch này của ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”
“Ít nhất cũng có 80% - 90%...”
“Chắc chẩn chứ?”
“Ngươi đang chất vấn ta à... Từ khi chúng ta quen biết nhau đến giờ, ta có nói sai chuyện gì chưa?"
“Cũng đúng."
Tần Phương Dương nhanh nhẹn dứt khoát đưa ra quyết định: “Cứ làm vậy đi! Không cần bảo bà Hà của ngươi ra tay đâu; Nhiều nhất là sau khi xong chuyện nhờ nàng xem qua để bố sung khuyết điểm... Nhưng trong quá trình đó đừng để nàng phải hao tâm tốn sức.
"Chuyện Sát Phá Lang kia đã khiến bà Hà của ngươi lao lực quá độ rồi, chuyện nhỏ này không cần nàng lại làm giúp nữa”
Tần Phương Dương khó chịu nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa bất lực thở dài: "Vậy được rồi. Có đi thầy Tần, chuyện này chỉ dựa vào bản thân ngươi thì không thể thành công được, nếu buộc phải chỉ có một mình ngươi thì sẽ mất rất nhiều thời gian, động tĩnh cũng lớn!"
“Ngươi nói thẳng cần bao nhiêu người đi được. không?” Tần Phương Dương liếc mắt,
"Ít nhất cũng cần năm hoặc sáu cao thủ cùng nhau hành động mới có thể nhanh chóng hoàn thành mà không sợ bên kia phát hiện...” Tả Tiểu Đa nói.
“Vậy thì đơn giản thôi! Ta sẽ lõi kéo Lý Trường Giang và La Liệt, xem xem Lam Thư có thể giúp đỡ hay không, phương diện nhân lực nên đầy đủ. Nếu như ngươi có thể thuyết phục Mục Yên Yên thông qua người chị bại não của mình, cộng thêm chị của ngươi thì có thể nhanh chóng xong việc không?!"
Tả Tiểu Đa chậm rãi gật đầu nói: "Có lý, ta sẽ nói với chị Niệm Niệm của ta.”
Biểu hiện tâm trạng Tả Tiểu Đa vẫn luôn nặng nề, đợi đến khi đã kết thúc trao đổi ba giây mới có vẻ như phản ứng trở lại, đỏ mặt tía tai dặn dò: “Thầy Tần, chuyện người chị bại não này... chúng ta có thể không nhắc đến được không?”
Tâm trạng Tân Phương Dương đang rất tốt nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, quyết định rồi thì phải nhanh chóng hành động”
“Vâng.”
“Vậy bây giờ trở về đúng không?”
“Thầy Tân, đường về nhờ ngươi đưa ta đi đường cao ốc Trầm Ngư bên kia, ta muốn xem thử Mục sư phụ có ở đó không.”
“Được.”
Bay thẳng đến bầu trời bên trên cao ốc Trầm Ngư, Tân Phương Dương và Tả Tiểu Đa nhìn sang bên đấy.
Chỉ nhìn thấy Mục Yên Yên đang ở trước cửa sổ, giống như có cảm giác ngẩng đầu lên nhìn
Tả Tiểu Đa dùng tay ra hiệu “9”, Mục Yên Yên có hơi gật đầu.
Tân Phương Dương ngay lập tức bay cao lên trời cùng Tả Tiểu Đa, quá trình trước đó chỉ mất chút ít thời gian.
....
Tần Phương Dương hạ xuống, thả Tả Tiểu Đa trước cổng tiểu khu.
Sau đó lại một mình rời đi.
“Ngươi nên cẩn thận một chút, tối nay còn phải làm việc đó.” Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng.
Tần Phương Dương không hề quay đầu, chỉ vẫy vẫy tay sau lưng rồi đi khỏi.
“Về nhà ăn cơm thôi.”
Tả Tiểu Đa xoa xoa bụng đi về nhà, lúc này đang là giờ ăn cơm chiều, ven đường không ngừng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lan tỏa từ xung quanh, hắn lập tức cảm thấy bụng mình kêu ột ột, sinh ra một loại cảm giác giống như bị chóng mặt.
“Ta như vậy là tuột huyết áp sao? Đói quá..."
Tả Tiểu Đa chạy vào nhà giống như con ngựa: “Mẹ! Đã nấu cơm chưa ạ. Cha đã về nhà chưa? Mấy ngày này còn cần phải dỡ hàng không? Sao lại không tìm con... Niệm Niệm Mèo vẫn chưa về nhà à..."
Hai câu hỏi trước không ai trả lời nên Tả Tiểu Đa lập tức biết được Tả Tiểu Niệm không có ở nhà, vậy là ba chữ Niệm Niệm Mèo cũng buộc miệng nói ra
Ngô Vũ Đình bước ra từ nhà bếp như cười như:
không: “Cẩu Đát, bây giờ gan đã to ra rồi nhỉ? Ngươi cũng có chút tự nhiên rồi đó. Có điều đã thông minh. lên rất nhiều, biết quan sát thăm dò, khoảng đôi câu vài lời đã đoán được chị Niệm Niệm của ngươi không có ở nhà, bản lĩnh thần côn tăng cao rồi!”
“Chỉ số IQ này của ngươi thật sự cũng cao đấy” Ngô Vũ Đình gõ gõ lên đầu con trai.
“Mẹ, ngươi xem ngươi nói này, ta không phải là con ruột của ngươi hay sao, chỉ số IQ có thể thấp được sao, he he he..."
- Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên làm ra dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại nói: "Mẹ, đàn ông ấy khi ở nhà thì phải có khí phách, nói miệng không thôi thì không tính, một ngày cũng không làm! Con trai của ngươi, vẫn có địa vị trong gia đình này đó nha.”
Ngô Vũ Đình liếc mắt khinh thường, thở dài nói: “Con trai à”
“Dạ?”
“Thật ra sau này nếu ngươi thực sự tìm vợ ấy à, có thể giữ được vị trí thứ hai trong nhà thì người mẹ già như ta vừa lòng thỏa ý rồi, đủ an nhàn rồi”
“Ha ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa cười như điên:" Mẹ, ngươi thật sự quá bi quan rồi, ngươi yên tâm đi, con trai của ngươi là ta rất được con gái hoan nghênh, ngươi không biết mấy cô gái nhỏ ở trong trường theo đuổi ta như thế nào đâu. Nếu như Niệm Niệm Mèo muốn vào nhà của chúng ta vậy phải theo đuổi ta cho tốt mới được, nếu không thì, với ta...”
Hắn còn chưa nói xong đột nhiên trợn mắt há mồm, mở to miệng không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy rất rõ Tả Tiểu Niệm như cười như không đang chậm rãi ung dung bước ra từ nhà bếp; Rõ ràng cảm xúc tức giận trong mắt đã mãnh liệt dâng trào, trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.
Tả Tiểu Đa đã quá quen thuộc với loại biểu cảm này, đây chính là biểu cảm của Niệm Niệm Mèo khi tích góp sự tức giận đến cực điểm trong đáy lòng.
/510
|