“Nhất là liên quan đến truyền thừa gia tộc, càng không thể lý luận bình thường. Mà ta lại xem nhẹ phần tâm tư này.”
Hà Viên Nguyện chăm chậm nói: "Mấy mươi năm trước, ta phát hiện thành Phượng Hoàng có thể tồn tại Phượng Mạch, thế là bắt đầu kiểm chứng nhiều mặt. Mà kết quả kiểm chứng, lại chứng thực suy đoán của. ta."
“Nơi này thật sự có Phượng Mạch.”
“Với lại, còn là Phượng Phi Chỉ Thế tích lũy bốn mươi ba nghìn năm...”
"Thế là ta lại bắt đầu cố gắng mới, hy vọng chút phát hiện này của ta có thế được coi trọng. Nhưng thật sự lúc đó ta thấp cổ bé họng, vốn không được coi trọng, nên cố gắng mười mấy năm vẫn không có chút kết quả nào.”
“Nói chung lúc đó, thế hệ sau gia tộc Mộng thị và gia tộc Ninh thị đều đang học trong Nhị Trung. Gia tộc Ninh thị năm đó ở thành Phượng Hoàng thậm chí gần như là gia tộc truyền thừa võ đạo hàng đầu trong bốn thành, tiếng tăm lẫy lừng.”
“Tập đoàn Mộng Thị cũng đã trở thành nhà giàu số một thành Phượng Hoàng”
“Chuyện ta tự làm không được, đương nhiên muốn tìm sự giúp đỡ. Cho nên cùng lúc đó ta hẹn gặp Ninh Tùy Phong và Mộng Thiên Nguyệt. Hy vọng có thể cậy vào sức mạnh của bọn họ để tác động đến tầng lớp trên, quan tâm đến chuyện này.”
“Trên thực tế thì thật sự nhà họ Ninh và nhà họ Mộng cũng sử dụng rất nhiều lực lượng, góp sức báo cáo lên trên; Nhưng cố gắng năm sáu năm, dùng bao nhiêu tài nguyên nhân lực, vẫn không có kết quả gì như cũ.”
“Dần dần, dường như hai nhà có vẻ lười biếng, nhưng ta có thể hiểu được, dẫu sao hai nhà bọn họ đã vì chuyện này cũng đã bỏ ra không ít. Nên ta vẫn luôn cảm kích trong lòng.”
Giọng Hà Viên Nguyệt rất bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện không quan trọng vậy.
Nhưng Tân Phương Dương và Mục Yên Yên lại nghe một cách chăm chú, không bỏ lỡ một từ nào trong lời Hà Viên Nguyệt.
“Sau đó, không biết có phải vì những cố gắng vô dụng liên tục hay không mà khiến thực lực của gia tộc Ninh thị giảm sứt liên tục, Ninh Tùy Phong lúc đó đã lui về phía sau, giao vị trí chủ nhà cho con trai cả Ninh Thiên Lan, chí ít là trên danh nghĩa là như vậy”
“Mà bản thân Ninh Tùy Phong thì sau khi lùi vẽ sau hậu trường đã nói rằng sẽ không bản thế sự nữa. Thậm chí tự giễu trước mặt người, cực khổ cả đời rồi, muốn hưởng thụ cuộc sống vài năm, từ sau khi vợ đầu tiên chết, mấy năm nay cũng cô độc thật...”
“Ban đầu không ai xem lời tự giều này của Ninh Tủy Phong là thật, nhưng thật sự từ lúc đó Ninh Tùy Phong biến thành một lão không tu, trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi. Chỉ cần thấy cô gái xinh đẹp là đến dụ dỗ; Phải biết rằng tuy Ninh Tùy Phong này đã không còn 'rẻ, nhưng tu vi không tâm thường, nên nhìn bề ngoài cũng không kém thầy Tăn bây giờ là bao, ngoại hình kiểu ông chú trung niên thành thục, nhưng rất được các cô gái trẻ ưa chuộng”
Tân Phương Dương vừa tập trung tinh thần nghe đột nhiên trừng lớn mắt.
Ngươi ngươi ngươi... Không phải ngươi kế chuyện cũ của ngươi sao? Sao.. lại lôi ta vào? Vừa lão không tu vừa được các cô gái trẻ ưa chuộng, ta cảm thấy trong chuyện này có hàm ý khác.
Vừa nghĩ đế đây lại thấy có chút bất an.
Ta mấy năm nay... ta không làm gì cả, thấy mấy cô gái trẻ ta đều tránh đi, sợ có hiểu lam...
Mọi người đều không biết, trong thời gian chớp mắt này, Tân Phương Dương đã nhớ lại tất cả những lăn gặp cô gái trẻ trong nửa đời này, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta chưa làm, chưa làm gì cả!
Sau khi nghĩ thông thì trở nên thư giãn, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Lam Thư hung dữ trừng hẳn một cái.
Ngươi cười là ý gì?
Mới nói ngươi được các cô gái trẻ ưa thích đã vui sướng thành cái dạng này rồi à?
Hừ! Kẻ bạc tình! Quả nhiên đàn ông không phải thứ gì tốt!
“Cuối cùng Ninh Tùy Phong thuận lợi bao nhiêu... thật khó mà tính được, số người vào nhà họ Ninh đã không thể kiểm tra được, quả thật quá nhiều”
Hà Viên Nguyệt nói: “Có thể tóm gọn một câu rằng lúc đó Ninh Tùy Phong rất điên cưỡng”
“Chiều nay Lam Thư bận rộn cả buổi chiều để, thống kê ra một phần dữ liệu. Ừm, chỉ là một phần dữ liệu"
Hà Viên Nguyệt nặng nề nói: “Trong năm năm thì có ghi lại, thiếu nữ được Ninh Tùy Phong đưa vào nhà có hơn hai trăm người. Không biết có bao nhiêu người chưa kiểm tra ra và xác nhận được. Mà trong hơn hai trăm người này, hơn một trăm bảy mươi người có thai Sinh được tổng cộng hơn chín mươi bé trai, hơn tám mươi bé gái."
“Mà mấy đứa trẻ này, sau khi kiểm tra Tính Hồn, được Ninh Tùy Phong đưa đến những nơi khác nhau, được dạy dỗ. Chỉ có số cực kỳ ít được giữ lại thành Phượng Hoàng. Mà mẹ của mấy đứa trẻ, đa số đều im hơi lặng tiếng, có thể, có rất nhiều người đã chết.”
“Nhưng gia tộc Ninh thị có tài lực địa vị ở thành Phượng Hoàng, thật sự xử lý mấy chuyện này không dễ dàng chút nào. Nhất là từ đầu đến cuối hẳn không ra tay với con gái gia tộc lớn, không dẫn đến phiền phức lớn nào”
“Sau đó, Ninh Tùy Phong bắt đầu tìm kiếm một số nữ võ giả có tư chất cực tốt, còn những cô gái bình thường cho dù bọn họ có dáng vẻ xinh đẹp, lại có khí chất đi chăng nữa, thì hắn cũng không thèm nhìn.”
“Cứ như vậy cho đến hai năm sau, Ninh Khuynh Thành ra đời, sau khi kiểm tra đo lường tỉnh hồn thì phát hiện tư chất của nàng rõ ràng là cửu thất tỉnh hồn, là loại tuyệt thế thiên tài. Ninh Khuynh Thành kia năm nay mười chín tuổi.”
Nghe đến đó, Mục Yên Yên và Tân Phương Dương đã hiểu được một nửa.
Mục Yên Yên nhíu mày nói: "Ninh Tùy Phong muốn để con gái của mình tiếp nối Phượng mạch?”
Hà Viên Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, phớt lờ câu hỏi của Mục Yên Yên, sau đó nói tiếp về Mộng Thiên Nguyệt của tập đoàn Mộng Thị.
“Và rõ ràng là Mộng Thiên Nguyệt cũng có hành động điên rồ giống như Ninh Tùy Phong. Ban đầu hẳn còn bí mật săn tìm các cô gái trong bóng tối, nhưng sau đó hắn bắt đầu theo đuổi phụ nữ một cách công khai... Đến nỗi trở thành tay sẵn gái có tiếng trong tăng lớp thượng lưu ở thành Phượng Hoàng”
"Chỉ trong vài năm, số lượng các cô gái mà Mộng Thiên Nguyệt qua lại đã lên đến con số đáng kinh ngạc là hàng nghìn người; những người được hẳn đón về sau khi mang thai là khoảng bốn năm mươi người; những đứa trẻ được sinh ra đều bị xử lý giống như Ninh Tủy Phong bên kia, tất cả những đứa trẻ đó đều không rõ tăm hơi, không biết tung tích”
“Và những người phụ nữ sinh con trai con gái cho hắn... Sớm đã không có tin tức dì nữa rồi.”
Hà Viên Nguyện chăm chậm nói: "Mấy mươi năm trước, ta phát hiện thành Phượng Hoàng có thể tồn tại Phượng Mạch, thế là bắt đầu kiểm chứng nhiều mặt. Mà kết quả kiểm chứng, lại chứng thực suy đoán của. ta."
“Nơi này thật sự có Phượng Mạch.”
“Với lại, còn là Phượng Phi Chỉ Thế tích lũy bốn mươi ba nghìn năm...”
"Thế là ta lại bắt đầu cố gắng mới, hy vọng chút phát hiện này của ta có thế được coi trọng. Nhưng thật sự lúc đó ta thấp cổ bé họng, vốn không được coi trọng, nên cố gắng mười mấy năm vẫn không có chút kết quả nào.”
“Nói chung lúc đó, thế hệ sau gia tộc Mộng thị và gia tộc Ninh thị đều đang học trong Nhị Trung. Gia tộc Ninh thị năm đó ở thành Phượng Hoàng thậm chí gần như là gia tộc truyền thừa võ đạo hàng đầu trong bốn thành, tiếng tăm lẫy lừng.”
“Tập đoàn Mộng Thị cũng đã trở thành nhà giàu số một thành Phượng Hoàng”
“Chuyện ta tự làm không được, đương nhiên muốn tìm sự giúp đỡ. Cho nên cùng lúc đó ta hẹn gặp Ninh Tùy Phong và Mộng Thiên Nguyệt. Hy vọng có thể cậy vào sức mạnh của bọn họ để tác động đến tầng lớp trên, quan tâm đến chuyện này.”
“Trên thực tế thì thật sự nhà họ Ninh và nhà họ Mộng cũng sử dụng rất nhiều lực lượng, góp sức báo cáo lên trên; Nhưng cố gắng năm sáu năm, dùng bao nhiêu tài nguyên nhân lực, vẫn không có kết quả gì như cũ.”
“Dần dần, dường như hai nhà có vẻ lười biếng, nhưng ta có thể hiểu được, dẫu sao hai nhà bọn họ đã vì chuyện này cũng đã bỏ ra không ít. Nên ta vẫn luôn cảm kích trong lòng.”
Giọng Hà Viên Nguyệt rất bình tĩnh, giống như là đang nói một chuyện không quan trọng vậy.
Nhưng Tân Phương Dương và Mục Yên Yên lại nghe một cách chăm chú, không bỏ lỡ một từ nào trong lời Hà Viên Nguyệt.
“Sau đó, không biết có phải vì những cố gắng vô dụng liên tục hay không mà khiến thực lực của gia tộc Ninh thị giảm sứt liên tục, Ninh Tùy Phong lúc đó đã lui về phía sau, giao vị trí chủ nhà cho con trai cả Ninh Thiên Lan, chí ít là trên danh nghĩa là như vậy”
“Mà bản thân Ninh Tùy Phong thì sau khi lùi vẽ sau hậu trường đã nói rằng sẽ không bản thế sự nữa. Thậm chí tự giễu trước mặt người, cực khổ cả đời rồi, muốn hưởng thụ cuộc sống vài năm, từ sau khi vợ đầu tiên chết, mấy năm nay cũng cô độc thật...”
“Ban đầu không ai xem lời tự giều này của Ninh Tủy Phong là thật, nhưng thật sự từ lúc đó Ninh Tùy Phong biến thành một lão không tu, trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi. Chỉ cần thấy cô gái xinh đẹp là đến dụ dỗ; Phải biết rằng tuy Ninh Tùy Phong này đã không còn 'rẻ, nhưng tu vi không tâm thường, nên nhìn bề ngoài cũng không kém thầy Tăn bây giờ là bao, ngoại hình kiểu ông chú trung niên thành thục, nhưng rất được các cô gái trẻ ưa chuộng”
Tân Phương Dương vừa tập trung tinh thần nghe đột nhiên trừng lớn mắt.
Ngươi ngươi ngươi... Không phải ngươi kế chuyện cũ của ngươi sao? Sao.. lại lôi ta vào? Vừa lão không tu vừa được các cô gái trẻ ưa chuộng, ta cảm thấy trong chuyện này có hàm ý khác.
Vừa nghĩ đế đây lại thấy có chút bất an.
Ta mấy năm nay... ta không làm gì cả, thấy mấy cô gái trẻ ta đều tránh đi, sợ có hiểu lam...
Mọi người đều không biết, trong thời gian chớp mắt này, Tân Phương Dương đã nhớ lại tất cả những lăn gặp cô gái trẻ trong nửa đời này, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta chưa làm, chưa làm gì cả!
Sau khi nghĩ thông thì trở nên thư giãn, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Lam Thư hung dữ trừng hẳn một cái.
Ngươi cười là ý gì?
Mới nói ngươi được các cô gái trẻ ưa thích đã vui sướng thành cái dạng này rồi à?
Hừ! Kẻ bạc tình! Quả nhiên đàn ông không phải thứ gì tốt!
“Cuối cùng Ninh Tùy Phong thuận lợi bao nhiêu... thật khó mà tính được, số người vào nhà họ Ninh đã không thể kiểm tra được, quả thật quá nhiều”
Hà Viên Nguyệt nói: “Có thể tóm gọn một câu rằng lúc đó Ninh Tùy Phong rất điên cưỡng”
“Chiều nay Lam Thư bận rộn cả buổi chiều để, thống kê ra một phần dữ liệu. Ừm, chỉ là một phần dữ liệu"
Hà Viên Nguyệt nặng nề nói: “Trong năm năm thì có ghi lại, thiếu nữ được Ninh Tùy Phong đưa vào nhà có hơn hai trăm người. Không biết có bao nhiêu người chưa kiểm tra ra và xác nhận được. Mà trong hơn hai trăm người này, hơn một trăm bảy mươi người có thai Sinh được tổng cộng hơn chín mươi bé trai, hơn tám mươi bé gái."
“Mà mấy đứa trẻ này, sau khi kiểm tra Tính Hồn, được Ninh Tùy Phong đưa đến những nơi khác nhau, được dạy dỗ. Chỉ có số cực kỳ ít được giữ lại thành Phượng Hoàng. Mà mẹ của mấy đứa trẻ, đa số đều im hơi lặng tiếng, có thể, có rất nhiều người đã chết.”
“Nhưng gia tộc Ninh thị có tài lực địa vị ở thành Phượng Hoàng, thật sự xử lý mấy chuyện này không dễ dàng chút nào. Nhất là từ đầu đến cuối hẳn không ra tay với con gái gia tộc lớn, không dẫn đến phiền phức lớn nào”
“Sau đó, Ninh Tùy Phong bắt đầu tìm kiếm một số nữ võ giả có tư chất cực tốt, còn những cô gái bình thường cho dù bọn họ có dáng vẻ xinh đẹp, lại có khí chất đi chăng nữa, thì hắn cũng không thèm nhìn.”
“Cứ như vậy cho đến hai năm sau, Ninh Khuynh Thành ra đời, sau khi kiểm tra đo lường tỉnh hồn thì phát hiện tư chất của nàng rõ ràng là cửu thất tỉnh hồn, là loại tuyệt thế thiên tài. Ninh Khuynh Thành kia năm nay mười chín tuổi.”
Nghe đến đó, Mục Yên Yên và Tân Phương Dương đã hiểu được một nửa.
Mục Yên Yên nhíu mày nói: "Ninh Tùy Phong muốn để con gái của mình tiếp nối Phượng mạch?”
Hà Viên Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, phớt lờ câu hỏi của Mục Yên Yên, sau đó nói tiếp về Mộng Thiên Nguyệt của tập đoàn Mộng Thị.
“Và rõ ràng là Mộng Thiên Nguyệt cũng có hành động điên rồ giống như Ninh Tùy Phong. Ban đầu hẳn còn bí mật săn tìm các cô gái trong bóng tối, nhưng sau đó hắn bắt đầu theo đuổi phụ nữ một cách công khai... Đến nỗi trở thành tay sẵn gái có tiếng trong tăng lớp thượng lưu ở thành Phượng Hoàng”
"Chỉ trong vài năm, số lượng các cô gái mà Mộng Thiên Nguyệt qua lại đã lên đến con số đáng kinh ngạc là hàng nghìn người; những người được hẳn đón về sau khi mang thai là khoảng bốn năm mươi người; những đứa trẻ được sinh ra đều bị xử lý giống như Ninh Tủy Phong bên kia, tất cả những đứa trẻ đó đều không rõ tăm hơi, không biết tung tích”
“Và những người phụ nữ sinh con trai con gái cho hắn... Sớm đã không có tin tức dì nữa rồi.”
/510
|