Dù sao đây cũng là nơi rèn luyện quanh năm của học viên Nhị Trung, chỉ cần hắn kiên nhẫn mai phục, chắc chắn có thể gặp được học sinh hoặc là giáo viên của Nhị Trung, tìm cơ hội, giết một đám trước khi rời đi!
Mộc Vân Phong ta, cũng là người có tôn nghiêm! Ra đi mà không báo thù, ta không yên lòng!
Hắn đã ẩn nấp trong nhiều ngày, trong lúc đó hắn đã ám sát hai học sinh của Nhị Trung, rồi giá họa cho mãnh thú, che giấu sự tồn tại của bản thân một cách hoàn mỹ.
Sau khi làm xong chuyện này, Mộc Vân Phong cảm thấy cơn tức giận trong lòng gần như đã được trút bỏ.
Ban đầu hắn định rời đi trong hai ngày này; nhưng không ngờ là... Hôm nay hắn lại nhìn thấy Tân Phương Dương dẫn theo học viên của lớp Võ Sư tới đây rèn luyện.
Mộc Vân Phong biết rất rõ thực lực của Tân Phương Dương, bản thân hắn không phải là đối thủ của Tân Phương Dương, bởi vì hắn mới chỉ tới cảnh giới Đan Nguyên sơ kỳ, mà Tân Phương Dương đã là cường giả Anh Biến!
Đó là còn chưa nói tới La Liệt, người vô cùng nổi tiếng trong số giáo viên của Trung Nhị cũng đến cùng với Tân Phương Dương.
Dù tu vi của La Liệt có yếu hơn Tân Phương Dương một chút, nhưng chắc chắn cũng không yếu tới nỗi nào, có nói thế nào đi nữa, chắn chăn là hắn mạnh hơn mình rất nhiều.
Đối mặt với một người mạnh như vậy, đương nhiên hắn không định làm gì cả, ngay cả khi Tả Tiểu Đa - kẻ mà hắn căm ghét nhất muốn giết nhất đang ở trong đám học sinh kia, thì hắn cũng không dám làm gì, bởi vì mạng nhỏ của hắn còn quan trọng hơn việc hả giận.
Khi hắn đang lặng lẽ rút lui, thì bất ngờ gặp ba học sinh, trong đó có Đằng Hạo của Nhất Trung.
Có thể nói đám Phượng thành tam thiếu như Đằng Hạo, tuổi còn trẻ mà đã thăng cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, do đó bọn họ không chỉ nổi tiếng ở Nhất Trung, mà còn được xem là nhân vật có tiếng ở thành Phượng Hoàng, tất nhiên là Mộc Vân Phong nhận ra ba người bọn họ.
Mộc Vân Phong đảo mắt tính kế, hứa sẽ cho ba tên gà mờ này một số tiến lớn để dụ bọn chúng đi đối phó Tả Tiểu Đa, ba tên này ra tay trước, thăm dò một chút, nếu Tân Phương Dương không tới, hắn sẽ thừa dịp mà ra tay, xử đám người Tả Tiểu Đa, rồi cao chạy xa bay cũng chẳng muộn!
“Đây là việc cuối cùng ta làm ở thành Phượng Hoàng!”
“Hơn nữa hiện tại Tả Tiểu Đa này không phải là kẻ thù của một mình ta, hắn cũng là mục tiêu mà Vu Minh nhắm tới, giết hắn, chính là lập công lớn!”
“Cho dù mạo hiểm một chút, cũng đáng giá!”
Nhìn thấy bộ ba Đằng Hạo tới gây chuyện với Tả Tiểu Đa, mà Tân Phương Dương lại không ra tay; cuối cùng khi bộ ba Đăng Hạo bị đánh bại, Mộc Vân Phong cho rằng đám người Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ lơ là, nên muốn ra tay, nhưng rồi lại bị dọa lui khi Tả Tiểu Đa nhìn lên trời rồi hô lớn thầy Tần.
Nhưng mà Tân Phương Dương cũng không có động tĩnh gì, cộng với những lời vô nghĩa của Lý Thành Long, khiến Mộc Vân Phong - kẻ hiểu rõ tính cách của Tân Phương Dương không do dự mà hạ sát thủ, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một nhịp, để cho đám người Tả Tiểu Đa thoát chết, lại còn bị đám người Lưu Kiếm Thanh truy kích.
Nói chung do Mộc Vân Phong sớm đã tính toán đường thoát thân, cộng với việc hắn quen thuộc địa hình xung quanh hơn đám người Lưu Kiếm Thanh, nên cuối cùng hắn đã thoát khỏi sự truy đuổi của đám người Lưu Kiếm Thanh; Mộc Vân Phong không khỏi thở dài một hơi.
Cứ như vậy đi.
Không quản nữa, rút thôi!
Nhưng mà Địa giới này càng ngày càng nguy hiểm, nhất là hôm nay mình lộ diện như vậy, suýt nữa thì bị tóm rồi, có lẽ chiều nay sẽ có rất nhiều đội tới truy bắt mình!
Mộc Vân Phong thận trọng áp sát vào đám cỏ, rồi bò nhanh như rắn.
Đột nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Hửm...
Sao đột nhiên lại lạnh như thế nhỉ?
Mộc Vân Phong trơ mắt nhìn cỏ dại quanh mình khô héo và nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, với tu vi của hắn, vậy mà lại cảm thấy lạnh tới không chịu nổi.
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng trắng xinh đẹp đang đứng trước mặt mình chừng vài mét, trên tay cầm một thanh đoản kiếm, khuôn mặt băng giá đầy sát khí.
“Ai?
Vào lúc này Mộc Vân Phong đâu còn tâm trí mà lo lắng tới vấn đề bại lộ hành tung gì đó, hẳn vội bật dậy.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã bị thanh đoản kiếm mang theo lưu quang lạnh thấu xương hạ gục ngay sau đó.
“Phập!”
Thanh đoản kiếm kia trực tiếp đâm vào lưng Mộc Vân Phong, đâm qua cơ, qua xương cốt, qua các cơ quan nội tạng, ghim cả người hắn xuống đất.
Mộc Vân Phong còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, thì đã bị một bàn tay ngọc thon dài đập vào trán.
Phù một tiếng, cả đầu biến thành băng trong giây lát, rồi rắc một tiếng đầu lìa khỏi cổ.
Chỉ còn lại một xác chết không đầu, vẫn còn đang phát ra những cơn co giật cuối cùng.
Tả Tiểu Niệm vung tay, thu đầu băng của Mộc Vân Phong vào trong nhãn không gian, nhưng sương lạnh trên mặt nàng vẫn chưa tan!
Tên khốn dám làm người nhà của ta bị thương, đáng chết ngàn lần!
“Sư tỷ, công pháp này của ngươi càng ngày càng lợi hại.”
Mộng Trầm Ngư ở bên cạnh lộ vẻ mặt hâm mộ ghen tị: “Đây là công pháp gì... Sao sư phụ không dạy ta?”
Tả Tiểu Niệm quay đầu nhìn Mộng Trầm Ngư một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.
Mộng Trầm Ngư hoảng hốt, lắp bắp: “Sư... Sư tỷ?” Bốp!
Tả Tiểu Niệm tát mạnh vào mặt Mộng Trầm Ngư, trong đôi mắt đẹp ấy lại tràn ngập sát khí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng của Mộng Trầm Ngư lập tức sưng to, nàng lùi về sau hai bước, mắt rưng rưng: “Sư tỷ, ngươi... sao ngươi lại đánh ta?”
Mặt Tả Tiểu Niệm lạnh như băng: “Sư phụ bảo ngươi tới bảo vệ Tiểu Đa, có chuyện này không?”
“... Có."
“Nhưng khi sát thủ ở sau lưng ngươi! Khi ấy rõ ràng ngươi đã phát hiện ra, lại xem như không thấy, vì sao vậy?”
Tả Tiểu Niệm vẻ mặt lạnh lùng như băng giá.
“Ta cách khá xa, lại năm ngay phía trước Tiểu Đa. Mộc Vân Phong xuất thủ ngang tàng, ta đứng ngoài tầm với, không kịp ngăn cản. Nhưng còn ngươi, vị trí của ngươi vẫn luôn ở gần Mộc Vân Phong, vậy mà ngươi đã làm gì?”
“Lấy tu vi của ngươi chống lại Mộc Vân Phong, chẳng lẽ thật sự không thể ngăn cản hắn ra tay ư?”
“Lúc Mộc Vân Phong ra tay hầu như bay qua ngay trên vị trí mà ngươi vừa xuất hiện, lúc đó ngươi đang làm gì vậy? Rõ ràng khí cơ trong cơ thể ngươi đã động, rồi lại bất động. Mà sau đó Mộc Vân Phong hầu như chạy trốn trên đỉnh đầu ngươi, ngươi lại đứng im không nhúc nhích? Ngươi tính làm gì?”
Mộc Vân Phong ta, cũng là người có tôn nghiêm! Ra đi mà không báo thù, ta không yên lòng!
Hắn đã ẩn nấp trong nhiều ngày, trong lúc đó hắn đã ám sát hai học sinh của Nhị Trung, rồi giá họa cho mãnh thú, che giấu sự tồn tại của bản thân một cách hoàn mỹ.
Sau khi làm xong chuyện này, Mộc Vân Phong cảm thấy cơn tức giận trong lòng gần như đã được trút bỏ.
Ban đầu hắn định rời đi trong hai ngày này; nhưng không ngờ là... Hôm nay hắn lại nhìn thấy Tân Phương Dương dẫn theo học viên của lớp Võ Sư tới đây rèn luyện.
Mộc Vân Phong biết rất rõ thực lực của Tân Phương Dương, bản thân hắn không phải là đối thủ của Tân Phương Dương, bởi vì hắn mới chỉ tới cảnh giới Đan Nguyên sơ kỳ, mà Tân Phương Dương đã là cường giả Anh Biến!
Đó là còn chưa nói tới La Liệt, người vô cùng nổi tiếng trong số giáo viên của Trung Nhị cũng đến cùng với Tân Phương Dương.
Dù tu vi của La Liệt có yếu hơn Tân Phương Dương một chút, nhưng chắc chắn cũng không yếu tới nỗi nào, có nói thế nào đi nữa, chắn chăn là hắn mạnh hơn mình rất nhiều.
Đối mặt với một người mạnh như vậy, đương nhiên hắn không định làm gì cả, ngay cả khi Tả Tiểu Đa - kẻ mà hắn căm ghét nhất muốn giết nhất đang ở trong đám học sinh kia, thì hắn cũng không dám làm gì, bởi vì mạng nhỏ của hắn còn quan trọng hơn việc hả giận.
Khi hắn đang lặng lẽ rút lui, thì bất ngờ gặp ba học sinh, trong đó có Đằng Hạo của Nhất Trung.
Có thể nói đám Phượng thành tam thiếu như Đằng Hạo, tuổi còn trẻ mà đã thăng cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, do đó bọn họ không chỉ nổi tiếng ở Nhất Trung, mà còn được xem là nhân vật có tiếng ở thành Phượng Hoàng, tất nhiên là Mộc Vân Phong nhận ra ba người bọn họ.
Mộc Vân Phong đảo mắt tính kế, hứa sẽ cho ba tên gà mờ này một số tiến lớn để dụ bọn chúng đi đối phó Tả Tiểu Đa, ba tên này ra tay trước, thăm dò một chút, nếu Tân Phương Dương không tới, hắn sẽ thừa dịp mà ra tay, xử đám người Tả Tiểu Đa, rồi cao chạy xa bay cũng chẳng muộn!
“Đây là việc cuối cùng ta làm ở thành Phượng Hoàng!”
“Hơn nữa hiện tại Tả Tiểu Đa này không phải là kẻ thù của một mình ta, hắn cũng là mục tiêu mà Vu Minh nhắm tới, giết hắn, chính là lập công lớn!”
“Cho dù mạo hiểm một chút, cũng đáng giá!”
Nhìn thấy bộ ba Đằng Hạo tới gây chuyện với Tả Tiểu Đa, mà Tân Phương Dương lại không ra tay; cuối cùng khi bộ ba Đăng Hạo bị đánh bại, Mộc Vân Phong cho rằng đám người Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ lơ là, nên muốn ra tay, nhưng rồi lại bị dọa lui khi Tả Tiểu Đa nhìn lên trời rồi hô lớn thầy Tần.
Nhưng mà Tân Phương Dương cũng không có động tĩnh gì, cộng với những lời vô nghĩa của Lý Thành Long, khiến Mộc Vân Phong - kẻ hiểu rõ tính cách của Tân Phương Dương không do dự mà hạ sát thủ, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một nhịp, để cho đám người Tả Tiểu Đa thoát chết, lại còn bị đám người Lưu Kiếm Thanh truy kích.
Nói chung do Mộc Vân Phong sớm đã tính toán đường thoát thân, cộng với việc hắn quen thuộc địa hình xung quanh hơn đám người Lưu Kiếm Thanh, nên cuối cùng hắn đã thoát khỏi sự truy đuổi của đám người Lưu Kiếm Thanh; Mộc Vân Phong không khỏi thở dài một hơi.
Cứ như vậy đi.
Không quản nữa, rút thôi!
Nhưng mà Địa giới này càng ngày càng nguy hiểm, nhất là hôm nay mình lộ diện như vậy, suýt nữa thì bị tóm rồi, có lẽ chiều nay sẽ có rất nhiều đội tới truy bắt mình!
Mộc Vân Phong thận trọng áp sát vào đám cỏ, rồi bò nhanh như rắn.
Đột nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Hửm...
Sao đột nhiên lại lạnh như thế nhỉ?
Mộc Vân Phong trơ mắt nhìn cỏ dại quanh mình khô héo và nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, với tu vi của hắn, vậy mà lại cảm thấy lạnh tới không chịu nổi.
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng trắng xinh đẹp đang đứng trước mặt mình chừng vài mét, trên tay cầm một thanh đoản kiếm, khuôn mặt băng giá đầy sát khí.
“Ai?
Vào lúc này Mộc Vân Phong đâu còn tâm trí mà lo lắng tới vấn đề bại lộ hành tung gì đó, hẳn vội bật dậy.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã bị thanh đoản kiếm mang theo lưu quang lạnh thấu xương hạ gục ngay sau đó.
“Phập!”
Thanh đoản kiếm kia trực tiếp đâm vào lưng Mộc Vân Phong, đâm qua cơ, qua xương cốt, qua các cơ quan nội tạng, ghim cả người hắn xuống đất.
Mộc Vân Phong còn chưa kịp kêu thảm một tiếng, thì đã bị một bàn tay ngọc thon dài đập vào trán.
Phù một tiếng, cả đầu biến thành băng trong giây lát, rồi rắc một tiếng đầu lìa khỏi cổ.
Chỉ còn lại một xác chết không đầu, vẫn còn đang phát ra những cơn co giật cuối cùng.
Tả Tiểu Niệm vung tay, thu đầu băng của Mộc Vân Phong vào trong nhãn không gian, nhưng sương lạnh trên mặt nàng vẫn chưa tan!
Tên khốn dám làm người nhà của ta bị thương, đáng chết ngàn lần!
“Sư tỷ, công pháp này của ngươi càng ngày càng lợi hại.”
Mộng Trầm Ngư ở bên cạnh lộ vẻ mặt hâm mộ ghen tị: “Đây là công pháp gì... Sao sư phụ không dạy ta?”
Tả Tiểu Niệm quay đầu nhìn Mộng Trầm Ngư một cách lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.
Mộng Trầm Ngư hoảng hốt, lắp bắp: “Sư... Sư tỷ?” Bốp!
Tả Tiểu Niệm tát mạnh vào mặt Mộng Trầm Ngư, trong đôi mắt đẹp ấy lại tràn ngập sát khí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng của Mộng Trầm Ngư lập tức sưng to, nàng lùi về sau hai bước, mắt rưng rưng: “Sư tỷ, ngươi... sao ngươi lại đánh ta?”
Mặt Tả Tiểu Niệm lạnh như băng: “Sư phụ bảo ngươi tới bảo vệ Tiểu Đa, có chuyện này không?”
“... Có."
“Nhưng khi sát thủ ở sau lưng ngươi! Khi ấy rõ ràng ngươi đã phát hiện ra, lại xem như không thấy, vì sao vậy?”
Tả Tiểu Niệm vẻ mặt lạnh lùng như băng giá.
“Ta cách khá xa, lại năm ngay phía trước Tiểu Đa. Mộc Vân Phong xuất thủ ngang tàng, ta đứng ngoài tầm với, không kịp ngăn cản. Nhưng còn ngươi, vị trí của ngươi vẫn luôn ở gần Mộc Vân Phong, vậy mà ngươi đã làm gì?”
“Lấy tu vi của ngươi chống lại Mộc Vân Phong, chẳng lẽ thật sự không thể ngăn cản hắn ra tay ư?”
“Lúc Mộc Vân Phong ra tay hầu như bay qua ngay trên vị trí mà ngươi vừa xuất hiện, lúc đó ngươi đang làm gì vậy? Rõ ràng khí cơ trong cơ thể ngươi đã động, rồi lại bất động. Mà sau đó Mộc Vân Phong hầu như chạy trốn trên đỉnh đầu ngươi, ngươi lại đứng im không nhúc nhích? Ngươi tính làm gì?”
/510
|