Trong cánh đồng hoang này, nhất là số lượng rắn độc bên trong bụi cỏ thật là khiến người khác vô cùng ngạc nhiên.
“Loại rắn này có giá trị thu hồi không?”
Tả Tiểu Đa nằm con rắn độc, nhìn lên đầu của con rắn hung dữ có hình tam giác, nói: “Có thể đổi được. điểm cống hiến chứ?”
Tả Tiểu Đa không thể nhớ được một chút gì về cái gì mà dược liệu, linh dược, hung thú gì gì đấy.
Có Lý Thành Long ở đây thì còn cần Tả Tiểu Đa phải động não sao? Vậy chẳng phải khiến cho Lý Thành Long trở thành vô dụng à?
“Có”
Kho kiến thức khổng lồ và năng lực đọc qua rồi không bao giờ quên của Lý Thành Long sẽ có vai trò cực kỳ lớn vào lúc này: “Nọc độc của rắn độc có thể thu hồi để tinh luyện, nọc độc của mười nghìn con rắn độc sau khi tinh luyện thành công có thể đổi được một điểm cống hiến; Ừm, điều kiện ở đây là mười nghìn con rắn phải là cùng một loại rắn độc mới được, những con trong tay Tả lão đại kia, không dưới năm hoặc sáu loại, nếu như muốn thu chúng thì cần phải sắp xếp theo loại.”
“Má ơi, tỉnh luyện mười nghìn con rắn độc cùng loại mới có thể đổi được một xíu điểm cống hiến?! Chuyện đùa gì đây chứ? Ném ném ném!”
Mặc dù vẫn luôn tin rằng “chân con muỗi cũng là thịt, nhưng Tả lão đại cũng không phải cần tất cả chân của con muỗi.
Bụi cỏ cách đó không xa lay động, vài người chui ra: “Các ngươi cũng đến rồi.”
Tình cờ gặp phải đội của Triệu Trường Quân là bạn cùng lớp.
“Các ngươi đến sớm vậy.” Long Vũ Sinh hét lên.
“Chúng ta cũng vừa đến thôi, đi giờ nè.” Triệu Trường Quân vẫy vẫy tay, ném lại một câu: “Tả lão đại, cái rìu này của ngươi cũng không tệ nha, dũng mãnh thô bạo.”
Tả Tiểu Đa: “... Con mẹ nó đây là đao! Đao!”
Tiến về phía trước khoảng bốn, năm trăm mét lại tình cờ gặp phải một người khác, Bạch Băng Băng.
“Ôi, Tả lão đại, cái rìu này của ngươi rất ổn đó, đủ mạnh.”
Tả Tiểu Đa đã không thèm chửi bậy nữa. Mắt của đám người này bị mù hết rồi hả?
Long Vũ Sinh cùng đám người nhớ lại lời thề của Tả Tiểu Đa và lẩm bẩm lải nhải “Đây là đao, đây là đao”...
Từng người một đều không nhịn được bật cười đến run rẩy, hết sức vui mừng.
Bên khác.
Tiểu đội của Triệu Trường Quân: “Lão đại, lát nữa chúng ta phải đi bên nào? Tờ giấy mà hôm qua Tả Tiểu Đa đưa ngươi đã xem qua chưa? Phương hướng cụ thể là gì?
Triệu Trường Quân nói: “Ta còn chưa xem nữa, nhưng mà ta định... Bây giờ chúng ta bắt đầu đổi hướng, không đi về phía trước nữa, đi nghiêng về hướng Tây Bắc, sau khi tiến vào sẽ xem tờ giấy. Nếu như đến chuyện này mà Tả Tiểu Đa cũng có thể tính ra được thì hắn thật sự có bản lĩnh, vô cùng bản lĩnh, sau này chúng †a nên tìm hắn chỉ bảo nhiều hơn, nhưng mà, nếu như tính không đúng thì không thể không nói, nhất định sẽ †ìm hắn đòi năm trăm Tinh Nguyên tệ vì đã coi sai.”
“Ha ha ha ha..."
Sáu người đi nghiêng về hướng Tây Bắc, mặc dù thu hoạch trên đường này không nhiều nhưng chưa hề gặp phải hiểm trở gì lớn; Mãi cho đến lúc nghỉ ngơi, Triệu Trường Quân mới tập hợp năm người còn lại đến: “Nào. nào nào, cùng nhau xem thử lời phán của Tả Tiểu Đa, rốt cuộc có đúng hay không.”
Nói xong lấy tờ giấy mờ ra, sáu người cùng nhau chụm đầu lại xem...
Chớp mắt nhìn vào, tất cả sáu người đều trợn tròn mắt.
“Nửa đường phía Bắc, đổi lại Tây Bắc; Thu hoạch ít, an toàn."
Sau người nhìn nhau, không nhịn được đều hít vào. một hơi khí lạnh.
“Cái này, giỏi, thật sự giỏi..."
Bên khác.
Bạch Băng Băng cùng đám người cùng đang nghỉ ngơi: “Mệt chết đi được mệt chết đi được, mau nghỉ ngơi đi nghỉ mệt đi.”
Sáu người con gái chọn một nơi sạch sẽ ngồi thành một vòng tròn.
“Ôi, Băng Băng, chúng ta đã đổi phương hướng mấy. lần rồi, không phải Tả Tiểu Đa kia có nói nếu tính không chuẩn thì sẽ trả tiền sao? Còn không mau mở ra xem thử, thật lòng mà nói, ta không tin hắn có thể thật sự thần thông như vậy.”
Bạch Băng Băng hừ một tiếng, nói: “Mọi người đều học cùng một trường, hà tất phải nghiêm túc như vậy, có thể thật sự bảo người ta trả tiền sao.”
“Ha ha ha..."
Đám con gái cười yêu kiều: “Đương nhiên không thể để cho đối tượng trong lòng của Băng Băng trả tiền rồi, bây giờ chúng ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc hắn có nói đúng hay không thôi, biết đâu người ta thật sự thần thông quảng đại, nói trúng trong một câu!”
Sắc mặt Bạch Băng Băng ửng hồng, hừ một tiếng: “Các ngươi đều lắm mồm! Ăn nói bậy bạ, hừ!”
Mở tờ giấy ra, sáu cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, một người trong đó nói: “Sẽ không mượn cơ hội này viết thư tình chứ? Hả, trời!”
Sau khi bất ngờ, sáu cô gái đều rơi vào trạng thái ngây ngơ.
Chỉ thấy chữ viết trên tờ giấy viết rất rõ ràng: “Giữa đường hướng chính Bắc rẽ sang hướng Tây, không thu hoạch được gì đổi sang Tây Bắc, thu hoạch cực ít không vừa ý lại đi về hướng Bắc, có lợi.”
“Cái này cũng chuẩn quá rồi đấy...”
Một cô gái há miệng không nói nên lời: “Thật sự là không sai chút nào... thế này... Trước tiên đúng là chúng ta đi về phía Tây, không thu hoạch được gì mới đổi về hướng Tây Bắc, sau đó là vì thu hoạch quá ít nên lại trở về hướng Bắc...”
Sáu người con gái nhìn về hướng mà lúc này bản thân đang trú nằm ở hướng Bắc của thành Phượng Hoàng, chỉ cảm thấy ý thức bản thân cùng những người khác đều là gỗ!
“Trên thế giớ này lại thật sự có người thần thông như: vậy!"
“Thật lợi hại! Đây thật sự là thần thông quảng đại đó, khả năng thần thông!”
Một người con gái trong đó đột nhiên nói: “Băng Băng, ngươi phải cố gắng lên, Tả Tiểu Đa này rất có triển vọng đó, nhất định phải hạ gục hắn nha!”
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải hạ gục!”
“Đúng thế, trải qua lần tiếp xúc vào hôm qua, cơ hội ngươi chiếm được đã nhiều hơn mấy đứa diêm dúa lẳng lơ khác rất nhiều rồi, tuyệt đối đừng bỏ lỡ, lỡ mất là không còn nữa đâu!”
“Loại rắn này có giá trị thu hồi không?”
Tả Tiểu Đa nằm con rắn độc, nhìn lên đầu của con rắn hung dữ có hình tam giác, nói: “Có thể đổi được. điểm cống hiến chứ?”
Tả Tiểu Đa không thể nhớ được một chút gì về cái gì mà dược liệu, linh dược, hung thú gì gì đấy.
Có Lý Thành Long ở đây thì còn cần Tả Tiểu Đa phải động não sao? Vậy chẳng phải khiến cho Lý Thành Long trở thành vô dụng à?
“Có”
Kho kiến thức khổng lồ và năng lực đọc qua rồi không bao giờ quên của Lý Thành Long sẽ có vai trò cực kỳ lớn vào lúc này: “Nọc độc của rắn độc có thể thu hồi để tinh luyện, nọc độc của mười nghìn con rắn độc sau khi tinh luyện thành công có thể đổi được một điểm cống hiến; Ừm, điều kiện ở đây là mười nghìn con rắn phải là cùng một loại rắn độc mới được, những con trong tay Tả lão đại kia, không dưới năm hoặc sáu loại, nếu như muốn thu chúng thì cần phải sắp xếp theo loại.”
“Má ơi, tỉnh luyện mười nghìn con rắn độc cùng loại mới có thể đổi được một xíu điểm cống hiến?! Chuyện đùa gì đây chứ? Ném ném ném!”
Mặc dù vẫn luôn tin rằng “chân con muỗi cũng là thịt, nhưng Tả lão đại cũng không phải cần tất cả chân của con muỗi.
Bụi cỏ cách đó không xa lay động, vài người chui ra: “Các ngươi cũng đến rồi.”
Tình cờ gặp phải đội của Triệu Trường Quân là bạn cùng lớp.
“Các ngươi đến sớm vậy.” Long Vũ Sinh hét lên.
“Chúng ta cũng vừa đến thôi, đi giờ nè.” Triệu Trường Quân vẫy vẫy tay, ném lại một câu: “Tả lão đại, cái rìu này của ngươi cũng không tệ nha, dũng mãnh thô bạo.”
Tả Tiểu Đa: “... Con mẹ nó đây là đao! Đao!”
Tiến về phía trước khoảng bốn, năm trăm mét lại tình cờ gặp phải một người khác, Bạch Băng Băng.
“Ôi, Tả lão đại, cái rìu này của ngươi rất ổn đó, đủ mạnh.”
Tả Tiểu Đa đã không thèm chửi bậy nữa. Mắt của đám người này bị mù hết rồi hả?
Long Vũ Sinh cùng đám người nhớ lại lời thề của Tả Tiểu Đa và lẩm bẩm lải nhải “Đây là đao, đây là đao”...
Từng người một đều không nhịn được bật cười đến run rẩy, hết sức vui mừng.
Bên khác.
Tiểu đội của Triệu Trường Quân: “Lão đại, lát nữa chúng ta phải đi bên nào? Tờ giấy mà hôm qua Tả Tiểu Đa đưa ngươi đã xem qua chưa? Phương hướng cụ thể là gì?
Triệu Trường Quân nói: “Ta còn chưa xem nữa, nhưng mà ta định... Bây giờ chúng ta bắt đầu đổi hướng, không đi về phía trước nữa, đi nghiêng về hướng Tây Bắc, sau khi tiến vào sẽ xem tờ giấy. Nếu như đến chuyện này mà Tả Tiểu Đa cũng có thể tính ra được thì hắn thật sự có bản lĩnh, vô cùng bản lĩnh, sau này chúng †a nên tìm hắn chỉ bảo nhiều hơn, nhưng mà, nếu như tính không đúng thì không thể không nói, nhất định sẽ †ìm hắn đòi năm trăm Tinh Nguyên tệ vì đã coi sai.”
“Ha ha ha ha..."
Sáu người đi nghiêng về hướng Tây Bắc, mặc dù thu hoạch trên đường này không nhiều nhưng chưa hề gặp phải hiểm trở gì lớn; Mãi cho đến lúc nghỉ ngơi, Triệu Trường Quân mới tập hợp năm người còn lại đến: “Nào. nào nào, cùng nhau xem thử lời phán của Tả Tiểu Đa, rốt cuộc có đúng hay không.”
Nói xong lấy tờ giấy mờ ra, sáu người cùng nhau chụm đầu lại xem...
Chớp mắt nhìn vào, tất cả sáu người đều trợn tròn mắt.
“Nửa đường phía Bắc, đổi lại Tây Bắc; Thu hoạch ít, an toàn."
Sau người nhìn nhau, không nhịn được đều hít vào. một hơi khí lạnh.
“Cái này, giỏi, thật sự giỏi..."
Bên khác.
Bạch Băng Băng cùng đám người cùng đang nghỉ ngơi: “Mệt chết đi được mệt chết đi được, mau nghỉ ngơi đi nghỉ mệt đi.”
Sáu người con gái chọn một nơi sạch sẽ ngồi thành một vòng tròn.
“Ôi, Băng Băng, chúng ta đã đổi phương hướng mấy. lần rồi, không phải Tả Tiểu Đa kia có nói nếu tính không chuẩn thì sẽ trả tiền sao? Còn không mau mở ra xem thử, thật lòng mà nói, ta không tin hắn có thể thật sự thần thông như vậy.”
Bạch Băng Băng hừ một tiếng, nói: “Mọi người đều học cùng một trường, hà tất phải nghiêm túc như vậy, có thể thật sự bảo người ta trả tiền sao.”
“Ha ha ha..."
Đám con gái cười yêu kiều: “Đương nhiên không thể để cho đối tượng trong lòng của Băng Băng trả tiền rồi, bây giờ chúng ta chỉ muốn xem thử rốt cuộc hắn có nói đúng hay không thôi, biết đâu người ta thật sự thần thông quảng đại, nói trúng trong một câu!”
Sắc mặt Bạch Băng Băng ửng hồng, hừ một tiếng: “Các ngươi đều lắm mồm! Ăn nói bậy bạ, hừ!”
Mở tờ giấy ra, sáu cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, một người trong đó nói: “Sẽ không mượn cơ hội này viết thư tình chứ? Hả, trời!”
Sau khi bất ngờ, sáu cô gái đều rơi vào trạng thái ngây ngơ.
Chỉ thấy chữ viết trên tờ giấy viết rất rõ ràng: “Giữa đường hướng chính Bắc rẽ sang hướng Tây, không thu hoạch được gì đổi sang Tây Bắc, thu hoạch cực ít không vừa ý lại đi về hướng Bắc, có lợi.”
“Cái này cũng chuẩn quá rồi đấy...”
Một cô gái há miệng không nói nên lời: “Thật sự là không sai chút nào... thế này... Trước tiên đúng là chúng ta đi về phía Tây, không thu hoạch được gì mới đổi về hướng Tây Bắc, sau đó là vì thu hoạch quá ít nên lại trở về hướng Bắc...”
Sáu người con gái nhìn về hướng mà lúc này bản thân đang trú nằm ở hướng Bắc của thành Phượng Hoàng, chỉ cảm thấy ý thức bản thân cùng những người khác đều là gỗ!
“Trên thế giớ này lại thật sự có người thần thông như: vậy!"
“Thật lợi hại! Đây thật sự là thần thông quảng đại đó, khả năng thần thông!”
Một người con gái trong đó đột nhiên nói: “Băng Băng, ngươi phải cố gắng lên, Tả Tiểu Đa này rất có triển vọng đó, nhất định phải hạ gục hắn nha!”
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải hạ gục!”
“Đúng thế, trải qua lần tiếp xúc vào hôm qua, cơ hội ngươi chiếm được đã nhiều hơn mấy đứa diêm dúa lẳng lơ khác rất nhiều rồi, tuyệt đối đừng bỏ lỡ, lỡ mất là không còn nữa đâu!”
/510
|