Thử thách của bốn người Long Vũ Sinh, thậm chí ngay cả Tả Tiểu Đa cũng không phức tạp như Lý Thành Long.
Nội dung thử thách của Lý Thành Long hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại, cùng là chọn đối tượng kết hôn, cùng là những người như thế nhưng tên này nhìn trái ngó phải, cứ như ai cũng muốn chọn hết vậy. Tuy cuối cùng vẫn lựa chọn thanh mai chúc mã nhưng thời gian cân nhắc lựa chọn của hắn thật sự quá dài, còn hơn năm người trước đó cộng lại.
Nhưng vẻ mặt hắn lại cứ nghiêm túc quá đáng, dường như đang suy nghĩ vấn đề trọng đại gì.
Không biết có phải vì hắn làm lỡ quá nhiều thời gian, cho nên kết quả đánh giá của Lý Thành Long cũng được. đưa ra chậm nhất.
Kết quả cuối cùng của Lý Thành Long là hạng A.
Thời gian do dự bốn mươi phút.
Tính cách SS
Nhân phẩm SS
Đạo đức SS
Kiên trì SS
Lý Thành Long thời gian do dự dài nhất trong số mọi người nhưng lại nhận được đánh giá cao nhất.
Vợ chồng Lý Trường Giang ngồi trước màn hình đều ngây cả người.
Lý Trường Giang lẩm bẩm nói: “Đánh giá này có phải có vấn đề gì không? Chẳng lẽ hệ thống đánh giá của Tỉnh Hồn tháp bị bỏng rồi à?”
Hồ Nhược Vân cũng không hiểu gì hết, đầu toàn dấu hỏi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Lý Trường Giang ra mở cửa, vừa mở ra đã giật mình đứng thẳng người: “Cô hiệu trưởng, sao cô lại tới đây?”
Người bước vào chính là Hà Viên Nguyệt.
Bà lão ngồi trên xe lăn vẻ mặt tươi cười hòa nhã. Ở phía sau bà vẫn là cô gái áo đen mặt không cảm xúc.
Mỗi lần Lý Trường Giang nhìn thấy cô gái đó đều không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.
Cô gái áo đen này vẫn luôn đi theo Hà Viên Nguyệt từ khi bà tới trường Nhị Trung, mà từng ấy năm qua chỉ biết nàng gọi là Lam Thư, còn những chuyện khác thì cho tới bây giờ không một ai biết được.
Cũng chưa từng có người nào thấy được cô gái áo đen này thay đổi biểu cảm dù chỉ một lần.
Vẫn luôn mặt đơ như vậy.
Cái mặt đơ này “vẫn” đơ sắp một trăm năm rồi, ngay cả bản thân cũng đã biến thành một câu chuyện lạ lùng.
“Hai vợ chồng ngươi tặng cho ta món quà lớn như vậy, sao ta lại không đích thân đến cảm ơn cho được?”
Hà Viên Nguyệt mỉm cười hiền hòa, nhìn màn hình lớn trên tường, nói: “Đang xem Tam Mạc Ngũ Bình à? Xem xong rồi sao?”
“Rồi ạ, đã đánh giá xong rồi, chỉ là... cô hiệu trưởng à, hai chúng ta hơi khó hiểu về mấy phần đánh giá lần này, không, phải nói là khó mà giải thích được.”
Lý Trường Giang nhìn màn hình đã dừng lại hẳn, bên trên chỉ có phần đánh giá, dứt khoát khóa màn hình lại cho lão hiệu trưởng xem.
Hà Viên Nguyệt cười điềm tĩnh nói: “Tam Mạc Ngũ Bình là một cơ chế rất tốt, nhưng máy móc vẫn chỉ là máy móc mà thôi, chỗ thiếu sót là không có trí tuệ của con người, muốn phán đoán chuẩn xác hoàn toàn thì chưa chắc đã đủ.”
“Nhất là đối với một số nhân tài tính cách khá đặc. biệt, dưới cơ chế của Tam Mạc Ngũ Bình này sẽ khó mà phát huy được đặc tính, thậm chí còn bị phán xử oan uổng. Đây cũng là một hạn chế.”
Bà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào màn hình lớn, nói: “Lấy ví dụ là kết quả đánh giá của Tả Tiểu Đa, đó là không chính xác, dù thế nào cũng không thể không có xếp hạng, chỉ có bốn chữ bình luận, mà bốn chữ này cũng thật là sai lầm.”
Ánh mắt Hồ Nhược Vân sáng lên, nói: “Cô hiệu trưởng, ý cô là?”
Hà Viên Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: “Ta thấy đứa nhỏ Tả Tiểu Đa này cá tính quả quyết thẳng thắn, chân hỏa sục sôi, dương cang ngút trời. Cả trường học khó mà có ai cao hơn được dương cương chỉ hỏa của nó, sao lại không có dục vọng được?”
“Vậy có thể thay đổi không cô?”
Hồ Nhược Vân vội vã hỏi: “Màn đánh giá này sẽ theo chúng nó suốt đời, rơi vào mắt kẻ không biết nội tình khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tiền đồ của đứa nhỏ này.”
“Cơ chế của Tam Mạc Ngũ Bình đã xây dựng từ lâu, tự có đạo lý của nó. ta tin nó cho ra đánh giá như vậy cũng có nguyên nhân của nó.”
“Nhưng máy móc có xuất sắc đi chăng nữa cũng chỉ là một hình thức phục vụ cho nhân loại. Nếu thật sự muốn sửa, đương nhiên là có thể sửa được. Nhưng bất kể mưa gió bão bùng gì cũng đều là một bước ta luyện trên đường đời, ta không cho rằng thứ này sẽ gây ra ảnh hưởng gì với Tả Tiểu Đa.”
“Cứ để Tả Tiểu Đa một mình đối mặt trước đã. Nếu đến lúc cùng đường, tự nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lợi dụng quan hệ với bên trên để giúp nó.”
“Trẻ con cứ phải trải qua mưa gió đã. Hơn nữa cái đánh giá này tuy sẽ dẫn đến nhiều chê cười nhưng chỉ cần lòng mình vững vàng, sóng lớn đã ngừng, chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.”
Hồ Nhược Vân vần còn thấy hơi không cam tâm nhưng cũng không nói gì nữa.
“Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú... Có lẽ hai người không biết nhỉ, hai đứa đến từ Long gia và Vạn gia này đã đính hôn từ nhỏ. Hai chúng nó là một đôi đấy.” Hà Viên Nguyệt cười rất hài lòng.
“Hóa ra còn có nguyên nhân sâu xa như vậ
Lý Trường Giang bỗng tỉnh ngộ, lại lập tức cười khổ: “Đã là thế kỉ nào rồi vẫn còn có chuyện đính hôn từ nhỏ chứ?”
“Nói là đính hôn nhưng ban đầu chỉ là xúc động nhất thời, nếu hai đứa trẻ này không vừa mắt nhau, thì sẽ tự lấy vợ gả chồng khác thôi, nhưng nếu hai đứa ưng nhau thì chẳng phải là một giai thoại sao.”
Hà Viên Nguyệt nói: “Chuyện này khác xa ép duyên thông thường.”
“Cô hiệu trưởng nói đúng, thuận theo tự nhiên, mỗi người có duyên phận riêng.”
“Dư Mạc Ngôn này...” Hà Viên Nguyệt hơi trầm ngâm, nói: “Có vẻ cố chấp quá.”
“Quá mưu cầu sức mạnh, vì sức mạnh mà có thể vứt bỏ tất cả, đứa trẻ này chưa chắc đã đi được xa..."
Hà Viên Nguyệt im lặng một lát, hỏi: “Chủ nhiệm lớp của thằng bé là Tân Phương Dương à?”
“Sáu đứa trẻ này đều là lớp Võ Sĩ thầy Tân chủ nhiệm nhưng giờ đã thuận lợi thăng cấp thành Võ Sư rồi. Sau lần đánh giá này sẽ đưa vào lớp Võ Sư, thầy Tân Phương Dương vẫn làm chủ nhiệm cũ của lớp Võ Sĩ.”
Hà Viên Nguyệt nhíu mày, trầm tư hồi lâu, nói với vẻ sâu xa: “Mấy đứa trẻ này... để Tân Phương Dương theo. lên đi, ta lo là... trừ thầy ấy ra thì những thầy cô khác trong trường khó có thể khiến chúng hoàn toàn tâm phục khẩu phục...”
Lý Trường Giang lại càng hoảng sợ.
Nội dung thử thách của Lý Thành Long hoàn toàn khác biệt so với những người còn lại, cùng là chọn đối tượng kết hôn, cùng là những người như thế nhưng tên này nhìn trái ngó phải, cứ như ai cũng muốn chọn hết vậy. Tuy cuối cùng vẫn lựa chọn thanh mai chúc mã nhưng thời gian cân nhắc lựa chọn của hắn thật sự quá dài, còn hơn năm người trước đó cộng lại.
Nhưng vẻ mặt hắn lại cứ nghiêm túc quá đáng, dường như đang suy nghĩ vấn đề trọng đại gì.
Không biết có phải vì hắn làm lỡ quá nhiều thời gian, cho nên kết quả đánh giá của Lý Thành Long cũng được. đưa ra chậm nhất.
Kết quả cuối cùng của Lý Thành Long là hạng A.
Thời gian do dự bốn mươi phút.
Tính cách SS
Nhân phẩm SS
Đạo đức SS
Kiên trì SS
Lý Thành Long thời gian do dự dài nhất trong số mọi người nhưng lại nhận được đánh giá cao nhất.
Vợ chồng Lý Trường Giang ngồi trước màn hình đều ngây cả người.
Lý Trường Giang lẩm bẩm nói: “Đánh giá này có phải có vấn đề gì không? Chẳng lẽ hệ thống đánh giá của Tỉnh Hồn tháp bị bỏng rồi à?”
Hồ Nhược Vân cũng không hiểu gì hết, đầu toàn dấu hỏi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Lý Trường Giang ra mở cửa, vừa mở ra đã giật mình đứng thẳng người: “Cô hiệu trưởng, sao cô lại tới đây?”
Người bước vào chính là Hà Viên Nguyệt.
Bà lão ngồi trên xe lăn vẻ mặt tươi cười hòa nhã. Ở phía sau bà vẫn là cô gái áo đen mặt không cảm xúc.
Mỗi lần Lý Trường Giang nhìn thấy cô gái đó đều không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.
Cô gái áo đen này vẫn luôn đi theo Hà Viên Nguyệt từ khi bà tới trường Nhị Trung, mà từng ấy năm qua chỉ biết nàng gọi là Lam Thư, còn những chuyện khác thì cho tới bây giờ không một ai biết được.
Cũng chưa từng có người nào thấy được cô gái áo đen này thay đổi biểu cảm dù chỉ một lần.
Vẫn luôn mặt đơ như vậy.
Cái mặt đơ này “vẫn” đơ sắp một trăm năm rồi, ngay cả bản thân cũng đã biến thành một câu chuyện lạ lùng.
“Hai vợ chồng ngươi tặng cho ta món quà lớn như vậy, sao ta lại không đích thân đến cảm ơn cho được?”
Hà Viên Nguyệt mỉm cười hiền hòa, nhìn màn hình lớn trên tường, nói: “Đang xem Tam Mạc Ngũ Bình à? Xem xong rồi sao?”
“Rồi ạ, đã đánh giá xong rồi, chỉ là... cô hiệu trưởng à, hai chúng ta hơi khó hiểu về mấy phần đánh giá lần này, không, phải nói là khó mà giải thích được.”
Lý Trường Giang nhìn màn hình đã dừng lại hẳn, bên trên chỉ có phần đánh giá, dứt khoát khóa màn hình lại cho lão hiệu trưởng xem.
Hà Viên Nguyệt cười điềm tĩnh nói: “Tam Mạc Ngũ Bình là một cơ chế rất tốt, nhưng máy móc vẫn chỉ là máy móc mà thôi, chỗ thiếu sót là không có trí tuệ của con người, muốn phán đoán chuẩn xác hoàn toàn thì chưa chắc đã đủ.”
“Nhất là đối với một số nhân tài tính cách khá đặc. biệt, dưới cơ chế của Tam Mạc Ngũ Bình này sẽ khó mà phát huy được đặc tính, thậm chí còn bị phán xử oan uổng. Đây cũng là một hạn chế.”
Bà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào màn hình lớn, nói: “Lấy ví dụ là kết quả đánh giá của Tả Tiểu Đa, đó là không chính xác, dù thế nào cũng không thể không có xếp hạng, chỉ có bốn chữ bình luận, mà bốn chữ này cũng thật là sai lầm.”
Ánh mắt Hồ Nhược Vân sáng lên, nói: “Cô hiệu trưởng, ý cô là?”
Hà Viên Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: “Ta thấy đứa nhỏ Tả Tiểu Đa này cá tính quả quyết thẳng thắn, chân hỏa sục sôi, dương cang ngút trời. Cả trường học khó mà có ai cao hơn được dương cương chỉ hỏa của nó, sao lại không có dục vọng được?”
“Vậy có thể thay đổi không cô?”
Hồ Nhược Vân vội vã hỏi: “Màn đánh giá này sẽ theo chúng nó suốt đời, rơi vào mắt kẻ không biết nội tình khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tiền đồ của đứa nhỏ này.”
“Cơ chế của Tam Mạc Ngũ Bình đã xây dựng từ lâu, tự có đạo lý của nó. ta tin nó cho ra đánh giá như vậy cũng có nguyên nhân của nó.”
“Nhưng máy móc có xuất sắc đi chăng nữa cũng chỉ là một hình thức phục vụ cho nhân loại. Nếu thật sự muốn sửa, đương nhiên là có thể sửa được. Nhưng bất kể mưa gió bão bùng gì cũng đều là một bước ta luyện trên đường đời, ta không cho rằng thứ này sẽ gây ra ảnh hưởng gì với Tả Tiểu Đa.”
“Cứ để Tả Tiểu Đa một mình đối mặt trước đã. Nếu đến lúc cùng đường, tự nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lợi dụng quan hệ với bên trên để giúp nó.”
“Trẻ con cứ phải trải qua mưa gió đã. Hơn nữa cái đánh giá này tuy sẽ dẫn đến nhiều chê cười nhưng chỉ cần lòng mình vững vàng, sóng lớn đã ngừng, chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.”
Hồ Nhược Vân vần còn thấy hơi không cam tâm nhưng cũng không nói gì nữa.
“Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú... Có lẽ hai người không biết nhỉ, hai đứa đến từ Long gia và Vạn gia này đã đính hôn từ nhỏ. Hai chúng nó là một đôi đấy.” Hà Viên Nguyệt cười rất hài lòng.
“Hóa ra còn có nguyên nhân sâu xa như vậ
Lý Trường Giang bỗng tỉnh ngộ, lại lập tức cười khổ: “Đã là thế kỉ nào rồi vẫn còn có chuyện đính hôn từ nhỏ chứ?”
“Nói là đính hôn nhưng ban đầu chỉ là xúc động nhất thời, nếu hai đứa trẻ này không vừa mắt nhau, thì sẽ tự lấy vợ gả chồng khác thôi, nhưng nếu hai đứa ưng nhau thì chẳng phải là một giai thoại sao.”
Hà Viên Nguyệt nói: “Chuyện này khác xa ép duyên thông thường.”
“Cô hiệu trưởng nói đúng, thuận theo tự nhiên, mỗi người có duyên phận riêng.”
“Dư Mạc Ngôn này...” Hà Viên Nguyệt hơi trầm ngâm, nói: “Có vẻ cố chấp quá.”
“Quá mưu cầu sức mạnh, vì sức mạnh mà có thể vứt bỏ tất cả, đứa trẻ này chưa chắc đã đi được xa..."
Hà Viên Nguyệt im lặng một lát, hỏi: “Chủ nhiệm lớp của thằng bé là Tân Phương Dương à?”
“Sáu đứa trẻ này đều là lớp Võ Sĩ thầy Tân chủ nhiệm nhưng giờ đã thuận lợi thăng cấp thành Võ Sư rồi. Sau lần đánh giá này sẽ đưa vào lớp Võ Sư, thầy Tân Phương Dương vẫn làm chủ nhiệm cũ của lớp Võ Sĩ.”
Hà Viên Nguyệt nhíu mày, trầm tư hồi lâu, nói với vẻ sâu xa: “Mấy đứa trẻ này... để Tân Phương Dương theo. lên đi, ta lo là... trừ thầy ấy ra thì những thầy cô khác trong trường khó có thể khiến chúng hoàn toàn tâm phục khẩu phục...”
Lý Trường Giang lại càng hoảng sợ.
/510
|