“Ừm, ta cảm thấy một triệu thì không nhiều cũng không ít, lần khen thưởng này nhằm vào toàn thể giáo viên học sinh của nhà trường và các bậc phụ huynh, nếu ít thì khẳng định không được, tuy một triệu không phải là con số lớn, nhưng cũng có thể xem như là một con số đáng kể, đủ để cho thấy trường chúng ta có tài chính hùng hậu.”
“Ngươi nghĩ xem, trường học có tài chính hùng hậu, chẳng khác nào giáo viên là những người rất có năng lực, giáo viên có năng lực, chẳng khác nào tương lai của học sinh cũng sẽ tươi sáng.”
Hai mắt của Tả tiểu Đa sáng lên: “Ngoài ra, phần thưởng mạnh tay như vậy, còn có thể thể hiện khí phách của trường chúng ta, đó là một loại thể hiện sự rộng rãi của trường chúng ta, rõ ràng là đang nói với mọi người: chỉ cần là thiên tài, đến trường ta, sẽ trao ngươi học. bổng, sẽ cho ngươi đãi ngộ ưu đãi nhất....”
“Hiệu trưởng ngươi nghĩ xem, có lần này làm ví dụ, các thiên tài kỳ tài xuất chúng trên đời này, sau này nhất định sẽ tranh nhau tiến vào Nhị Trung!”
Trên mặt của Tả Tiểu Đa hiện lên một loại hào. quang rực rỡ, tràn đầy khao khát về tương lai.
Hắn cảm thấy, một triệu mà cha dùng để mua đan dược cho Niệm Niệm mèo khoảng thời gian trước, chính mình rất có cơ hội có thể lấy lại được, trong lòng tràn ngập thiết tha, khao khát về tương lai, càng thêm thao thao bất tuyệt.
“Hiệu trưởng ngươi thử nghĩ xem, nếu vào mấy trăm mấy nghìn năm sau.... Tổng Soái của Nhật Nguyệt Quan, Tả Hữu Thiên Vương, bát đại Quân Soái.... Toàn bộ đều đến từ Nhị Trung chúng ta, cảnh tượng đó.... Thật sự, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có thể kích động đến mức cả người đều phát run đúng không?”
“Dù sao thì ta nghĩ, nếu thực sự có ngày đó, cho dù hiệu trưởng ngươi đã xuống dưới cửu tuyền, thì cũng sẽ mỉm cười. Bởi vì tất cả những chuyện này, đều là công lao của ngươi, bởi vì ngươi cho ta học bổng một triệu, mới đổi lại được thành tựu vĩ đại mà xưa nay chưa từng có"
Bốp!
Hồ Nhược Vân hung hăng ký lên đầu Tả Tiểu Đa một cái: “Ngươi mới xuống dưới cửu tuyền ấy, tiểu tử ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?”
Tả Tiểu Đa ăn phải một cú ký đầu thì nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, vợ người ta ở ngay bên cạnh, bản thân mình lại đi nói chồng của người ta xuống cửu tuyền, không bị ăn đánh mới là lạ ấy?!
Nhìn quanh thế giới này, ba người mà Tả Tiểu Đa sợ nhất, người đầu tiên chính là mẹ hắn Ngô Vũ Đình, tiếp theo chính là cha hắn Tả Trường Lộ, người xếp vị trí thứ ba chính là Hồ Nhược Vân..."
Ừm, về phần Niệm Niệm mèo không nằm trong top ba, nhiều nhất cũng chỉ nằm ở vị trí thứ tư, thậm chí có đôi khi còn muốn đánh trả lại!
Nhưng đối với ba người phía trước, là sự tôn trọng tôn kính phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không dám trái lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú tràn ngập chờ mong của Tả Tiểu Đa, trong lúc nhất thời Lý Trường Giang vậy mà lại bị lời nói của Tả Tiểu Đa làm lung lay, chuyện này hình như.... Cũng có đạo lý....
Nhìn thấy hiệu trưởng Lý có vẻ dao động, Tả Tiểu Đa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nhanh mồm nhanh miệng xúi giục: “Chẳng qua cũng chỉ là chút đỉnh một triệu tiền đầu tư mà thôi, một tương lai tốt đẹp như vậy..."
Lý Trường Giang liếc mắt: “Được rồi được rồi, một triệu thì không thể, học bổng mười nghìn thì được!”
“Thành giao!”
Tả Tiểu Đa trái lại không cò kè mặc cả nữa, lập tức gật đầu đồng ý.
“Ha ha ha ha ha ha....”
Hồ Nhược Vân ở phía sau Lý Trường Giang rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nằm bò trên bàn cười ha ha.
Người chồng từ trước đến nay luôn khôn khéo của mình, hiệu trưởng của Nhị Trung, cuối cùng lại bị Tả Tiểu Đa xoay vòng vòng!
Rõ ràng đã hoàn toàn quên mất dự định ban đầu vốn dĩ chỉ muốn phát một giấy chứng nhận.
Trước tiên hoàn trả một trăm nghìn tiền học phí, năm mươi viên Tinh Hồn ngọc, sau đó lại miễn toàn bộ học phí của lớp Võ Sư, đến phút cuối cùng còn bị lừa thêm một khoản tiền học bổng!
Phải biết rằng những chuyện này, là những chuyện chưa từng có trước đây.
Lý Trường Giang rốt cuộc cũng tỉnh ngộ lại, hiểu ra †ại sao Tả Tiểu Đa lại đồng ý nhanh như vậy, hiển nhiên là sợ mình chợt hiểu ra thì sẽ hối hận, lập tức đen mặt nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả Tiểu Đa, ngươi được lắm.”
Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Cám ơn hiệu trưởng đã khen ngợi, hiệu trưởng anh minh thần võ, oai phong, làm được những thứ mà người khác không thể, kế thừa cái trước mở mang cái mới
“Cút!”
“Dạ.
“Quay lại!”
Trên trán Lý Trường Giang nổi đầy gân xanh, suýt nữa đã quên mất mình kêu Tả Tiểu Đa đến đây là còn có chuyện khác.
iệu trưởng, không biết ngươi còn phân phó chuyện gì, cứ việc nói.” Tả Tiểu Đa rất thỏa mãn.
Mười nghìn cũng là một số tiền lớn, ít nhất thì đối với Tả Tiểu Đa mà nói thì chính là như vậy....
Sắc mặt của Lý Trường Giang chuyển sang nặng nề, ấn vào một cái nút ở trên bàn, lập tức, rèm cửa xung quanh phòng làm việc đồng loạt buông xuống, từng luồng ánh sáng tia cực tím, tràn ngập cả phòng làm việc.
“Ta hỏi ngươi...” Lý Trường Giang đè thấp giọng nói: “Hôm đó, ngày mà ngươi nhìn thấy cục trưởng Tưởng. Những người ở trong phòng làm việc.... Ngươi còn nhớ không, có ấn tượng không?”
Tả Tiểu Đa dè dặt đáp: “Hơi ấn tượng.”
“Hơi? Khi ngươi trả lời câu hỏi, tầm mắt rõ ràng đang đảo qua trên mặt mọi người một vòng...”
Lý Trường Giang nói: “Đừng phủ nhận, từ khi ngươi tiến vào thì ta đã nhìn chằm chằm vào tầm mắt của ngươi.”
Tả Tiểu Đa cười gượng: “Ách....”
“Thuật nghiệp có chuyên môn, ta biết thị lực của ngươi rất nhạy bén, vậy ngươi... Đã nhìn thấy gì?”
Lý Trường Giang lại đè thấp giọng nói xuống vài phần: “Có nhìn ra.... Ở trong đó, có người của Vu Minh hay không?”
Tả Tiểu Đa lập tức sửng sốt: “Hiệu trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta thật sự có nhìn lướt qua một cái, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua một cái như vậy, cho dù là thần tướng chân chính... Cũng không thể liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được đâu, hơn nữa thuật nghiệp có chuyên môn cũng có hạn chế.”
“Ngươi chỉ cần nói có kẻ nào cho ngươi cảm giác không thích hợp hay không là được rồi.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc cẩn thận mà ngẫm lại. Trong đầu hiện lên tướng mạo của một người, nhưng lại vô cùng mơ hồ, khó có thể miêu tả, không nhịn được chậm rãi lắc đầu, nói: “Không có.”
Lý Trường Giang gắt gao nhìn chăm chằm hắn, nói: “Thật sự không có? Một người cũng không sao?”
“Ngươi nghĩ xem, trường học có tài chính hùng hậu, chẳng khác nào giáo viên là những người rất có năng lực, giáo viên có năng lực, chẳng khác nào tương lai của học sinh cũng sẽ tươi sáng.”
Hai mắt của Tả tiểu Đa sáng lên: “Ngoài ra, phần thưởng mạnh tay như vậy, còn có thể thể hiện khí phách của trường chúng ta, đó là một loại thể hiện sự rộng rãi của trường chúng ta, rõ ràng là đang nói với mọi người: chỉ cần là thiên tài, đến trường ta, sẽ trao ngươi học. bổng, sẽ cho ngươi đãi ngộ ưu đãi nhất....”
“Hiệu trưởng ngươi nghĩ xem, có lần này làm ví dụ, các thiên tài kỳ tài xuất chúng trên đời này, sau này nhất định sẽ tranh nhau tiến vào Nhị Trung!”
Trên mặt của Tả Tiểu Đa hiện lên một loại hào. quang rực rỡ, tràn đầy khao khát về tương lai.
Hắn cảm thấy, một triệu mà cha dùng để mua đan dược cho Niệm Niệm mèo khoảng thời gian trước, chính mình rất có cơ hội có thể lấy lại được, trong lòng tràn ngập thiết tha, khao khát về tương lai, càng thêm thao thao bất tuyệt.
“Hiệu trưởng ngươi thử nghĩ xem, nếu vào mấy trăm mấy nghìn năm sau.... Tổng Soái của Nhật Nguyệt Quan, Tả Hữu Thiên Vương, bát đại Quân Soái.... Toàn bộ đều đến từ Nhị Trung chúng ta, cảnh tượng đó.... Thật sự, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có thể kích động đến mức cả người đều phát run đúng không?”
“Dù sao thì ta nghĩ, nếu thực sự có ngày đó, cho dù hiệu trưởng ngươi đã xuống dưới cửu tuyền, thì cũng sẽ mỉm cười. Bởi vì tất cả những chuyện này, đều là công lao của ngươi, bởi vì ngươi cho ta học bổng một triệu, mới đổi lại được thành tựu vĩ đại mà xưa nay chưa từng có"
Bốp!
Hồ Nhược Vân hung hăng ký lên đầu Tả Tiểu Đa một cái: “Ngươi mới xuống dưới cửu tuyền ấy, tiểu tử ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?”
Tả Tiểu Đa ăn phải một cú ký đầu thì nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, vợ người ta ở ngay bên cạnh, bản thân mình lại đi nói chồng của người ta xuống cửu tuyền, không bị ăn đánh mới là lạ ấy?!
Nhìn quanh thế giới này, ba người mà Tả Tiểu Đa sợ nhất, người đầu tiên chính là mẹ hắn Ngô Vũ Đình, tiếp theo chính là cha hắn Tả Trường Lộ, người xếp vị trí thứ ba chính là Hồ Nhược Vân..."
Ừm, về phần Niệm Niệm mèo không nằm trong top ba, nhiều nhất cũng chỉ nằm ở vị trí thứ tư, thậm chí có đôi khi còn muốn đánh trả lại!
Nhưng đối với ba người phía trước, là sự tôn trọng tôn kính phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không dám trái lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú tràn ngập chờ mong của Tả Tiểu Đa, trong lúc nhất thời Lý Trường Giang vậy mà lại bị lời nói của Tả Tiểu Đa làm lung lay, chuyện này hình như.... Cũng có đạo lý....
Nhìn thấy hiệu trưởng Lý có vẻ dao động, Tả Tiểu Đa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nhanh mồm nhanh miệng xúi giục: “Chẳng qua cũng chỉ là chút đỉnh một triệu tiền đầu tư mà thôi, một tương lai tốt đẹp như vậy..."
Lý Trường Giang liếc mắt: “Được rồi được rồi, một triệu thì không thể, học bổng mười nghìn thì được!”
“Thành giao!”
Tả Tiểu Đa trái lại không cò kè mặc cả nữa, lập tức gật đầu đồng ý.
“Ha ha ha ha ha ha....”
Hồ Nhược Vân ở phía sau Lý Trường Giang rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nằm bò trên bàn cười ha ha.
Người chồng từ trước đến nay luôn khôn khéo của mình, hiệu trưởng của Nhị Trung, cuối cùng lại bị Tả Tiểu Đa xoay vòng vòng!
Rõ ràng đã hoàn toàn quên mất dự định ban đầu vốn dĩ chỉ muốn phát một giấy chứng nhận.
Trước tiên hoàn trả một trăm nghìn tiền học phí, năm mươi viên Tinh Hồn ngọc, sau đó lại miễn toàn bộ học phí của lớp Võ Sư, đến phút cuối cùng còn bị lừa thêm một khoản tiền học bổng!
Phải biết rằng những chuyện này, là những chuyện chưa từng có trước đây.
Lý Trường Giang rốt cuộc cũng tỉnh ngộ lại, hiểu ra †ại sao Tả Tiểu Đa lại đồng ý nhanh như vậy, hiển nhiên là sợ mình chợt hiểu ra thì sẽ hối hận, lập tức đen mặt nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả Tiểu Đa, ngươi được lắm.”
Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Cám ơn hiệu trưởng đã khen ngợi, hiệu trưởng anh minh thần võ, oai phong, làm được những thứ mà người khác không thể, kế thừa cái trước mở mang cái mới
“Cút!”
“Dạ.
“Quay lại!”
Trên trán Lý Trường Giang nổi đầy gân xanh, suýt nữa đã quên mất mình kêu Tả Tiểu Đa đến đây là còn có chuyện khác.
iệu trưởng, không biết ngươi còn phân phó chuyện gì, cứ việc nói.” Tả Tiểu Đa rất thỏa mãn.
Mười nghìn cũng là một số tiền lớn, ít nhất thì đối với Tả Tiểu Đa mà nói thì chính là như vậy....
Sắc mặt của Lý Trường Giang chuyển sang nặng nề, ấn vào một cái nút ở trên bàn, lập tức, rèm cửa xung quanh phòng làm việc đồng loạt buông xuống, từng luồng ánh sáng tia cực tím, tràn ngập cả phòng làm việc.
“Ta hỏi ngươi...” Lý Trường Giang đè thấp giọng nói: “Hôm đó, ngày mà ngươi nhìn thấy cục trưởng Tưởng. Những người ở trong phòng làm việc.... Ngươi còn nhớ không, có ấn tượng không?”
Tả Tiểu Đa dè dặt đáp: “Hơi ấn tượng.”
“Hơi? Khi ngươi trả lời câu hỏi, tầm mắt rõ ràng đang đảo qua trên mặt mọi người một vòng...”
Lý Trường Giang nói: “Đừng phủ nhận, từ khi ngươi tiến vào thì ta đã nhìn chằm chằm vào tầm mắt của ngươi.”
Tả Tiểu Đa cười gượng: “Ách....”
“Thuật nghiệp có chuyên môn, ta biết thị lực của ngươi rất nhạy bén, vậy ngươi... Đã nhìn thấy gì?”
Lý Trường Giang lại đè thấp giọng nói xuống vài phần: “Có nhìn ra.... Ở trong đó, có người của Vu Minh hay không?”
Tả Tiểu Đa lập tức sửng sốt: “Hiệu trưởng, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta thật sự có nhìn lướt qua một cái, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua một cái như vậy, cho dù là thần tướng chân chính... Cũng không thể liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được đâu, hơn nữa thuật nghiệp có chuyên môn cũng có hạn chế.”
“Ngươi chỉ cần nói có kẻ nào cho ngươi cảm giác không thích hợp hay không là được rồi.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc cẩn thận mà ngẫm lại. Trong đầu hiện lên tướng mạo của một người, nhưng lại vô cùng mơ hồ, khó có thể miêu tả, không nhịn được chậm rãi lắc đầu, nói: “Không có.”
Lý Trường Giang gắt gao nhìn chăm chằm hắn, nói: “Thật sự không có? Một người cũng không sao?”
/510
|