Cường độ gây khó dễ của Tân Phương Dương so với Tả Tiểu Đa dĩ nhiên cao hơn không chỉ một bậc, nhưng hắn áp chế lực công kích của bản thân đến trình độ chỉ hơi cao so với Tả Tiểu Đa, lúc này tình thế công thủ thay đổi, bỗng nhiên rơi vào thế tiến công điên cuồng của Tả Tiểu Đa, tạm thời càng khó có thể nhảy lên ra tay phản kích, cũng chỉ có thể bị động chống đỡ.
Trên thao trường lăn lộn, chỉ nhìn thấy Tả Tiểu Đa liên tiếp đuổi đánh, Tân Phương Dương lại một mạch liên tục bức lui xa sáu mét!
Cho tới giờ khắc này, Tả Tiểu Đa nguyên khí đã hết, không thể không dừng lại lấy hơi trong nháy mắt rồi mới tổ chức đợt tấn công tiếp theo, mà khe hở trong nháy mắt ấy đã bị Tân Phương Dương túm được, nhanh chóng. kéo giãn khoảng cách hai bên, mà sau đó, hai người lại dây dưa ở một chỗ lần nữa, ngọn lửa chiến đấu càng lúc. càng rực cháy!
Lúc này trên mặt Tân Phương Dương đang lan tỏa niềm vui, Tả Tiểu Đa đã hoàn toàn hiểu rõ những điều cần phải ghi nhớ trong khi chiến đấu mà hắn nói!
“Đúng vậy, rất tốt!”
“Ngươi phải nhớ kỹ!”
“Đối đầu với kẻ địch, kiêng kị nhất là dừng tay, nhổ cỏ tận gốc mới không bỏ sót tai hoạ, có thể tàn nhẫn hơn thì cứ tàn nhẫn hơn!”
“Có thể một đòn mất mạng, tuyệt đối không dùng đến chiêu thứ hai— đây mới là chân lý của chiến đấu!”
“Lúc không thể một đòn giết chết kẻ địch, phải dùng thế tiến công điên cưồng áp chết Chỉ cần chiếm được. một chiêu ưu thế, tìm ra một khe hở thì phải thừa thắng xông lên, dùng một chiêu này hóa thành ưu thế, hóa thành thắng lợi!”
“Tuyệt không thể để cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội thở dốc nào!”
“Hắn kịp thở một hơi, thì rất có khả năng gây ra cái chết cho chính ngươi!”
Chỉ chốc lát sau khi tái chiến, chiêu pháp của Tân Phương Dương chợt thay đổi, lấy thế núi lớn ép đỉnh trấn áp sức mạnh của Tả Tiểu Đa, một lần đánh bay!
Nhưng đánh bay lần này có ý nghĩa khác với lúc trước, lúc trước là dùng kỹ xảo đạt được thắng lợi, lúc này lại dùng lực ép người!
“Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi.”
Tân Phương Dương vỗ vỗ tay hài lòng, nói với Tả Tiểu Đa đang mệt lả đối diện: “Rất tốt, phản ứng của ngươi, dũng cảm mưu trí, mặt nào cũng vượt ra ngoài dự liệu của ta, ngày mai ta sẽ không dùng một loại quyền pháp cố định nữa, mà sẽ chọn cách dùng nhiều loại quyền pháp kết hợp để chiến đấu với ngươi.”
“Khá lắm!”
Tân Phương Dương cười ha ha, dặn dò học sinh cả lớp trở về phòng học.
Toàn bộ sân đấu lại hoàn toàn yên tĩnh, nửa ngày không hề có một tiếng động.
Cuộc chiến đấu của hai thầy trò, quy mô lớn chưa từng có, từ đông đến tây từ nam ra bắc, tác động đến toàn bộ mấy ngàn mét chung quanh sân đấu, hoàn toàn không kiêng dè chút nào.
Hầu như mỗi người trên sân đấu đều thấy được sự kịch liệt của trận chiến này, bất kể là học sinh hay là giáo. viên bọn họ, tất cả đều mắt chữ A miệng chữ O nhìn.
Trên đài cao, một thầy giáo có râu quai nón và một người khác liếc nhau một cái, có chút nghi ngờ, nói: “Tân Phương Dương đây là muốn làm gì, đang bồi dưỡng truyền nhân của hắn sao?”
Người còn lại mờ mịt không hiểu, nói, “Tân Phương Dương mới bao nhiêu tuổi... Hình như như vẫn chưa tới 130 mà, có cần bồi dưỡng người thừa kế vội vả như vậy hay không?”
Râu quai nón bĩu môi: “Nói cứ như ngươi còn lớn hơn Tân Phương Dương không bằng ấy...”
Trên lầu cao. Phía sau cửa sổ sát đất.
Một cụ già tóc bạc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ xảy ra trên thao trường, trên khuôn mặt đầy. nếp nhăn hiện ra một nụ cười hài lòng.
Trong đôi mắt đã sớm không còn trẻ nữa lại có sự sùng bái lấp lánh mà thiếu nữ mới có.
Nàng chăm chú nhìn Tân Phương Dương chiến đấu, nhìn Tân Phương Dương dẫn học sinh trở về, chiếc miệng móm mém chỉ còn dư lại mấy cái răng cười khe khế nhưng lại nhỏ xuống hai giọt nước mắt của người già.
Rơi xuống ào ào.
“Trở về thôi.”
“Ừm”
Lần này Tả Tiểu Đa được Lý Thành Long và Lý Trường Minh cùng nhau khiêng về, khiêng như khiêng lợn chết vậy.
Trận chiến với Tân Phương Dương vừa nãy làm hắn chân chính cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!
Cái kiểu công kích với tần suất cực kỳ dày đặc như: vậy làm hắn lúc này hồi tưởng lại thì vẫn có cảm giác lúc nào cũng có thể nghẹt thở!
Quá cưồng bạo!
Quá mãnh liệt!
Trận chiến ngày hôm nay gần như có thể so với khi hắn chiến đấu với Mộng Trầm Ngư cả một buổi sáng!
Ở trong phòng học khôi phục trọn một tiết học, rốt cuộc cảm giác gân cốt như đứt thành từng khúc kia mới khôi phục lại nguyên trạng!
“Tan học thôi!”
Tả Tiểu Đa dường như muốn tắt thở, hạnh phúc rên rỉ một tiếng.
Nhưng nghĩ tới ngày mai còn có trận chiến càng kịch liệt hơn chờ mình, lại nhịn không được thấy buồn rầu trong lòng.
Những ngày tháng mà ngày nào cũng bị đánh thế này, phải kéo dài tới lúc nào mới kết thúc đây?
Tả đổi tên đi! Ta không gọi là Tả Tiểu Đa nữa.
Trực tiếp gọi Tả Bị Đánh Đa cho rồi rồi.
Tả Tiểu Đa mới vừa ra khỏi cổng trường. Hai đại hán lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Ngươi chính là Tả Tiểu Đa?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt: “Các ngươi là?”
“Ừ, phải Tả Tiểu Đa là được rồi.” Đôi mắt của hai đại hán hung tàn: “Đi theo chúng ta một chuyến.”
“Các ngươi là ai, nói như kiểu các ngươi là người của cục Tra Xét ấy.." Tả Tiểu Đa nhảy ra một bước, nghẹo đầu nói: “Đi theo các ngươi một chuyến? Dựa vào đâu mà phải đi theo các ngươi một chuyến?”
Quay đầu nhìn qua.
Nhưng sau lưng cũng đã có bốn người chặn đường lui.
Hiển nhiên là không trở về trường học được!
Tả Tiểu Đa bị đánh đến thật thảm thật thảm trong buổi đối luyện nên đang rất là phiền muộn.
Hăn thật lòng nghĩ không ra, tại sao mình lại bị chặn đường thế này?
Những người này là ai? Ai trông cũng rất lạ mặt!
“Trong khoảng thời gian này ta... không đắc tội với ai cả mà.”
Tả Tiểu Đa để tay lên ngực tự hỏi. Trong khoảng thời gian này chính mình giúp mọi người làm việc tốt, hoa hậu thân thiện, thực sự là không hề gây chuyện, còn trong xã hội... trong xã hội ta lại càng không đắc tội với ai mà.
“Đi thôi."
Đại hán cầm đầu tiến lên, đưa tay tới tứm cổ áo Tả Tiểu Đa.
Người này cao khoảng một mét chín, thể trọng ít nhất cũng phải hơn một tạ, quả là điển hình của mấy anh khổng lồ. Cử động này, thân thủ này, đối lập với Tả Tiểu Đa gầy gò, hoàn toàn kém xa.
Tả Tiểu Đa sao có thể để đối phương tùy ý bắt mình, lặng yên lui về sau hai bước, mà bốn người phía sau thấy thế lập tức cất bước tiến tới.
“Các ngươi là ai?” Tả Tiểu Đa trầm giọng hỏi.
Trên thao trường lăn lộn, chỉ nhìn thấy Tả Tiểu Đa liên tiếp đuổi đánh, Tân Phương Dương lại một mạch liên tục bức lui xa sáu mét!
Cho tới giờ khắc này, Tả Tiểu Đa nguyên khí đã hết, không thể không dừng lại lấy hơi trong nháy mắt rồi mới tổ chức đợt tấn công tiếp theo, mà khe hở trong nháy mắt ấy đã bị Tân Phương Dương túm được, nhanh chóng. kéo giãn khoảng cách hai bên, mà sau đó, hai người lại dây dưa ở một chỗ lần nữa, ngọn lửa chiến đấu càng lúc. càng rực cháy!
Lúc này trên mặt Tân Phương Dương đang lan tỏa niềm vui, Tả Tiểu Đa đã hoàn toàn hiểu rõ những điều cần phải ghi nhớ trong khi chiến đấu mà hắn nói!
“Đúng vậy, rất tốt!”
“Ngươi phải nhớ kỹ!”
“Đối đầu với kẻ địch, kiêng kị nhất là dừng tay, nhổ cỏ tận gốc mới không bỏ sót tai hoạ, có thể tàn nhẫn hơn thì cứ tàn nhẫn hơn!”
“Có thể một đòn mất mạng, tuyệt đối không dùng đến chiêu thứ hai— đây mới là chân lý của chiến đấu!”
“Lúc không thể một đòn giết chết kẻ địch, phải dùng thế tiến công điên cưồng áp chết Chỉ cần chiếm được. một chiêu ưu thế, tìm ra một khe hở thì phải thừa thắng xông lên, dùng một chiêu này hóa thành ưu thế, hóa thành thắng lợi!”
“Tuyệt không thể để cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội thở dốc nào!”
“Hắn kịp thở một hơi, thì rất có khả năng gây ra cái chết cho chính ngươi!”
Chỉ chốc lát sau khi tái chiến, chiêu pháp của Tân Phương Dương chợt thay đổi, lấy thế núi lớn ép đỉnh trấn áp sức mạnh của Tả Tiểu Đa, một lần đánh bay!
Nhưng đánh bay lần này có ý nghĩa khác với lúc trước, lúc trước là dùng kỹ xảo đạt được thắng lợi, lúc này lại dùng lực ép người!
“Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi.”
Tân Phương Dương vỗ vỗ tay hài lòng, nói với Tả Tiểu Đa đang mệt lả đối diện: “Rất tốt, phản ứng của ngươi, dũng cảm mưu trí, mặt nào cũng vượt ra ngoài dự liệu của ta, ngày mai ta sẽ không dùng một loại quyền pháp cố định nữa, mà sẽ chọn cách dùng nhiều loại quyền pháp kết hợp để chiến đấu với ngươi.”
“Khá lắm!”
Tân Phương Dương cười ha ha, dặn dò học sinh cả lớp trở về phòng học.
Toàn bộ sân đấu lại hoàn toàn yên tĩnh, nửa ngày không hề có một tiếng động.
Cuộc chiến đấu của hai thầy trò, quy mô lớn chưa từng có, từ đông đến tây từ nam ra bắc, tác động đến toàn bộ mấy ngàn mét chung quanh sân đấu, hoàn toàn không kiêng dè chút nào.
Hầu như mỗi người trên sân đấu đều thấy được sự kịch liệt của trận chiến này, bất kể là học sinh hay là giáo. viên bọn họ, tất cả đều mắt chữ A miệng chữ O nhìn.
Trên đài cao, một thầy giáo có râu quai nón và một người khác liếc nhau một cái, có chút nghi ngờ, nói: “Tân Phương Dương đây là muốn làm gì, đang bồi dưỡng truyền nhân của hắn sao?”
Người còn lại mờ mịt không hiểu, nói, “Tân Phương Dương mới bao nhiêu tuổi... Hình như như vẫn chưa tới 130 mà, có cần bồi dưỡng người thừa kế vội vả như vậy hay không?”
Râu quai nón bĩu môi: “Nói cứ như ngươi còn lớn hơn Tân Phương Dương không bằng ấy...”
Trên lầu cao. Phía sau cửa sổ sát đất.
Một cụ già tóc bạc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ xảy ra trên thao trường, trên khuôn mặt đầy. nếp nhăn hiện ra một nụ cười hài lòng.
Trong đôi mắt đã sớm không còn trẻ nữa lại có sự sùng bái lấp lánh mà thiếu nữ mới có.
Nàng chăm chú nhìn Tân Phương Dương chiến đấu, nhìn Tân Phương Dương dẫn học sinh trở về, chiếc miệng móm mém chỉ còn dư lại mấy cái răng cười khe khế nhưng lại nhỏ xuống hai giọt nước mắt của người già.
Rơi xuống ào ào.
“Trở về thôi.”
“Ừm”
Lần này Tả Tiểu Đa được Lý Thành Long và Lý Trường Minh cùng nhau khiêng về, khiêng như khiêng lợn chết vậy.
Trận chiến với Tân Phương Dương vừa nãy làm hắn chân chính cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!
Cái kiểu công kích với tần suất cực kỳ dày đặc như: vậy làm hắn lúc này hồi tưởng lại thì vẫn có cảm giác lúc nào cũng có thể nghẹt thở!
Quá cưồng bạo!
Quá mãnh liệt!
Trận chiến ngày hôm nay gần như có thể so với khi hắn chiến đấu với Mộng Trầm Ngư cả một buổi sáng!
Ở trong phòng học khôi phục trọn một tiết học, rốt cuộc cảm giác gân cốt như đứt thành từng khúc kia mới khôi phục lại nguyên trạng!
“Tan học thôi!”
Tả Tiểu Đa dường như muốn tắt thở, hạnh phúc rên rỉ một tiếng.
Nhưng nghĩ tới ngày mai còn có trận chiến càng kịch liệt hơn chờ mình, lại nhịn không được thấy buồn rầu trong lòng.
Những ngày tháng mà ngày nào cũng bị đánh thế này, phải kéo dài tới lúc nào mới kết thúc đây?
Tả đổi tên đi! Ta không gọi là Tả Tiểu Đa nữa.
Trực tiếp gọi Tả Bị Đánh Đa cho rồi rồi.
Tả Tiểu Đa mới vừa ra khỏi cổng trường. Hai đại hán lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Ngươi chính là Tả Tiểu Đa?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt: “Các ngươi là?”
“Ừ, phải Tả Tiểu Đa là được rồi.” Đôi mắt của hai đại hán hung tàn: “Đi theo chúng ta một chuyến.”
“Các ngươi là ai, nói như kiểu các ngươi là người của cục Tra Xét ấy.." Tả Tiểu Đa nhảy ra một bước, nghẹo đầu nói: “Đi theo các ngươi một chuyến? Dựa vào đâu mà phải đi theo các ngươi một chuyến?”
Quay đầu nhìn qua.
Nhưng sau lưng cũng đã có bốn người chặn đường lui.
Hiển nhiên là không trở về trường học được!
Tả Tiểu Đa bị đánh đến thật thảm thật thảm trong buổi đối luyện nên đang rất là phiền muộn.
Hăn thật lòng nghĩ không ra, tại sao mình lại bị chặn đường thế này?
Những người này là ai? Ai trông cũng rất lạ mặt!
“Trong khoảng thời gian này ta... không đắc tội với ai cả mà.”
Tả Tiểu Đa để tay lên ngực tự hỏi. Trong khoảng thời gian này chính mình giúp mọi người làm việc tốt, hoa hậu thân thiện, thực sự là không hề gây chuyện, còn trong xã hội... trong xã hội ta lại càng không đắc tội với ai mà.
“Đi thôi."
Đại hán cầm đầu tiến lên, đưa tay tới tứm cổ áo Tả Tiểu Đa.
Người này cao khoảng một mét chín, thể trọng ít nhất cũng phải hơn một tạ, quả là điển hình của mấy anh khổng lồ. Cử động này, thân thủ này, đối lập với Tả Tiểu Đa gầy gò, hoàn toàn kém xa.
Tả Tiểu Đa sao có thể để đối phương tùy ý bắt mình, lặng yên lui về sau hai bước, mà bốn người phía sau thấy thế lập tức cất bước tiến tới.
“Các ngươi là ai?” Tả Tiểu Đa trầm giọng hỏi.
/510
|