Editor: Linh Đang
Thứ bảy cuối tháng tư, Diệp Trình Phong hoãn công việc lại, đổi điện thoại thành chế độ im lặng.
Sáng sớm, ông mặc quần áo cho Diệp Kiều Lục, vụng về buộc tóc cho cô. Ông cười kéo tay cô, Ba đưa con tới công viên nhi đồng.
Điều này cũng làm Diệp Kiều Lục cao hứng hỏng rồi, ngay cả mái tóc bị lệch cô đều không ngại.
Càng làm cho cô cao hứng là, Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kính chờ ở cửa công viên.
Thi Dữ Mỹ mặc váy liền áo rực rỡ, làn váy nâng lên độ cong, lay động không ít ánh mắt người qua đường.
Dì Thi. Mắt Diệp Kiều Lục sáng lên, chạy qua.
Thi Dữ Mỹ dang hai tay với cô, hơi mỉm cười, Tiểu Lục.
Diệp Trình Phong đi thong thả tới, nhẹ nhàng nói: Ngại quá, chúng tôi đã tới chậm.
Thi Dữ Mỹ hơi hơi rũ mắt, hai gò má son như thoa phấn, Chúng tôi cũng vừa đến.
Hai tay Diệp Kính đút túi, không nói lời nào.
Lúc này, Thi Dữ Mỹ nhẹ nhàng vuốt đầu của cậu.
Cậu cảm nhận được, ngẩng đầu lên, Chú Diệp.
Diệp Trình Phong hơi kinh ngạc.
Đứa nhỏ nam này, lúc trước chưa từng chào ông, thái độ luôn luôn lạnh nhạt.
Hôm nay nghĩ đến là có chút gì đó không giống.
----
Từng phụ huynh nắm tay đứa nhỏ của mình, vào công viên.
Diệp Kiều Lục lắc đầu, Dì Thi, con có thể đến nhà dì chơi không?
Đương nhiên có thể. Thi Dữ Mỹ đáp ứng.
Diệp Kiều Lục nghe nói như thế, giây tiếp theo phải dựa gần vào Diệp Kính cười.
Diệp Kính chỉ nhìn mái tóc bị lệch của cô. Ngón tay cậu giật giật, nhịn xuống.
Diệp Kiều Lục bị những trò chơi ở công viên hấp dẫn lực chú ý. Cô chơi thật sự vui vẻ.
Diệp Kính bồi ở bên cạnh, không thấy bao nhiêu sắc mặt vui mừng.
Sau khi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, Diệp Kiều Lục không nhịn được tò mò, hỏi Diệp Kính ngồi trên con ngựa đen gần đó, Cậu mất hứng sao?
Không phải.
Mình cảm thấy chơi rất tốt. Cô vỗ vỗ ngựa trắng dưới thân, Lái, lái, lái! Giống như đại hiệp trên TV.
Diệp Kính không phát biểu bất cứ ý kiến nào với so sánh của cô.
Ngồi ngựa gỗ quay nửa vòng, Diệp Kiều Lục thấy dưới đài Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần. Diệp Kiều Lục có loại cảm giác kỳ quái, lại không thể nói rõ được. Vì thế cô lại tìm Diệp Kính nói chuyện, Diệp Kính.
Cậu liếc nhìn cô một cái.
Khi ngựa đen của cậu lên cao, ngựa trắng của cô lại đi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, Ba cậu đâu?
Ở chỗ rất xa. Cậu nói rất nhanh.
Diệp Kiều Lục đã hiểu, Mẹ mình cũng ở chỗ rất xa.
Lúc này, ngựa đen của Diệp Kính đi xuống.
Cô dâng cao lên, thấy được cậu xoay lại,
Thứ bảy cuối tháng tư, Diệp Trình Phong hoãn công việc lại, đổi điện thoại thành chế độ im lặng.
Sáng sớm, ông mặc quần áo cho Diệp Kiều Lục, vụng về buộc tóc cho cô. Ông cười kéo tay cô, Ba đưa con tới công viên nhi đồng.
Điều này cũng làm Diệp Kiều Lục cao hứng hỏng rồi, ngay cả mái tóc bị lệch cô đều không ngại.
Càng làm cho cô cao hứng là, Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kính chờ ở cửa công viên.
Thi Dữ Mỹ mặc váy liền áo rực rỡ, làn váy nâng lên độ cong, lay động không ít ánh mắt người qua đường.
Dì Thi. Mắt Diệp Kiều Lục sáng lên, chạy qua.
Thi Dữ Mỹ dang hai tay với cô, hơi mỉm cười, Tiểu Lục.
Diệp Trình Phong đi thong thả tới, nhẹ nhàng nói: Ngại quá, chúng tôi đã tới chậm.
Thi Dữ Mỹ hơi hơi rũ mắt, hai gò má son như thoa phấn, Chúng tôi cũng vừa đến.
Hai tay Diệp Kính đút túi, không nói lời nào.
Lúc này, Thi Dữ Mỹ nhẹ nhàng vuốt đầu của cậu.
Cậu cảm nhận được, ngẩng đầu lên, Chú Diệp.
Diệp Trình Phong hơi kinh ngạc.
Đứa nhỏ nam này, lúc trước chưa từng chào ông, thái độ luôn luôn lạnh nhạt.
Hôm nay nghĩ đến là có chút gì đó không giống.
----
Từng phụ huynh nắm tay đứa nhỏ của mình, vào công viên.
Diệp Kiều Lục lắc đầu, Dì Thi, con có thể đến nhà dì chơi không?
Đương nhiên có thể. Thi Dữ Mỹ đáp ứng.
Diệp Kiều Lục nghe nói như thế, giây tiếp theo phải dựa gần vào Diệp Kính cười.
Diệp Kính chỉ nhìn mái tóc bị lệch của cô. Ngón tay cậu giật giật, nhịn xuống.
Diệp Kiều Lục bị những trò chơi ở công viên hấp dẫn lực chú ý. Cô chơi thật sự vui vẻ.
Diệp Kính bồi ở bên cạnh, không thấy bao nhiêu sắc mặt vui mừng.
Sau khi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, Diệp Kiều Lục không nhịn được tò mò, hỏi Diệp Kính ngồi trên con ngựa đen gần đó, Cậu mất hứng sao?
Không phải.
Mình cảm thấy chơi rất tốt. Cô vỗ vỗ ngựa trắng dưới thân, Lái, lái, lái! Giống như đại hiệp trên TV.
Diệp Kính không phát biểu bất cứ ý kiến nào với so sánh của cô.
Ngồi ngựa gỗ quay nửa vòng, Diệp Kiều Lục thấy dưới đài Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần. Diệp Kiều Lục có loại cảm giác kỳ quái, lại không thể nói rõ được. Vì thế cô lại tìm Diệp Kính nói chuyện, Diệp Kính.
Cậu liếc nhìn cô một cái.
Khi ngựa đen của cậu lên cao, ngựa trắng của cô lại đi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, Ba cậu đâu?
Ở chỗ rất xa. Cậu nói rất nhanh.
Diệp Kiều Lục đã hiểu, Mẹ mình cũng ở chỗ rất xa.
Lúc này, ngựa đen của Diệp Kính đi xuống.
Cô dâng cao lên, thấy được cậu xoay lại,
/50
|